Đầu Hạ Năm Ấy

Chương 70: Có phải cố tình?



Trong căn phòng khách được bài trí tinh xảo, ánh sáng từ bộ đèn chùm pha lê lấp lánh chiếu xuống khiến mọi thứ trở nên sắc nét hơn, kể cả sự toan tính trong ánh mắt của người con gái ngồi phía dưới.

Ngồi trên bộ ghế sofa dát vàng, Kiều Hạ diện chiếc váy lụa màu hồng phấn, đôi mắt đầy sự cương quyết nhìn bố mẹ mình.

" Con chỉ đang nghĩ cho danh tiếng gia đình mình thôi " Giọng ngọt ngào nhưng ẩn chứa áp lực: " Bố mẹ cũng biết nhà họ Dật đâu phải là gia tộc bình thường. Kết giao với họ, chẳng phải nhà mình sẽ được lợi cả danh tiếng lẫn địa vị sao? ".

Kiều Minh Thành hơi nhíu mày, đặt chén trà xuống bàn: " Nhưng nhà họ Dật... hình như vẫn chưa muốn liên hôn ngay bây giờ ".

" Mẹ thấy hình như cậu chủ nhà đó không quan tâm gì đến mối hôn sự này " Triệu Chi Mai ngồi bên nhẹ giọng bồi thêm.

Kiều Hạ khẽ mỉm cười, tay xoay nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, ánh mắt sắc như dao: " Mẹ lo thừa rồi, nhà họ cần một cô con dâu xứng đáng, vừa có học thức lại vừa có gia thế như nhà mình. Chẳng phải đó là điều mà họ Dật đang tìm kiếm sao? ".

Kiều Minh Thành ngồi đối diện, im lặng quan sát, giọng trầm: " Con đã chắc chắn như vậy, thì liệu con có kế hoạch gì không? ".

Đôi mắt Kiều Hạ ánh lên tia ranh mãnh, môi cong thành một nụ cười hoàn hảo: " Chuyện đó, bố mẹ chỉ cần ngồi chờ xem thôi ạ. Nhưng trước tiên, con cần bố mẹ giúp con tạo cuộc hẹn với họ. Phần còn lại con sẽ tự lo liệu ".

Tiếng kim đồng hồ treo tường đều đặn vang lên, phá vỡ không khí trầm mặc giữa ba người.

" Con gái à! " Mẹ cô lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo nét ưu tư: " Liên hôn là chuyện lớn, không thể quyết định chỉ vì cảm tính hay tham vọng. Cậu Dật đó có phải người con thực sự yêu không, hay chỉ là con đang nghĩ đến gia thế của nhà họ? ".

Kiều Hạ ngồi đối diện, mắt khẽ lóe lên tia khó chịu, giọng nói đầy cứng rắn: " Mẹ à! Đây không phải là chuyện yêu đương giữa những người trẻ con. Một khi con đã là vợ của Dật Hiên, điều đó không chỉ tốt cho con, mà còn là cơ hội để nhà mình vươn lên một tầm cao mới. Chẳng lẽ bố mẹ không thích sao? ".

Người bố trầm giọng, đặt ly trà xuống bàn, đôi mắt nhìn cô nghiêm nghị: " Đó đương nhiên là chuyện tốt. Gia thế nhà chúng ta cũng ngang hàng với họ, nên không vì chút danh lợi mà ép con vào một cuộc hôn nhân không có tình cảm. Nhà họ Dật mạnh thật, nhưng con có nghĩ rằng bước vào đó, con sẽ phải chịu những gì không? Bọn họ không phải là người dễ sống đâu ".

" Dật Ngũ không dễ 10 nhưng người tên Dật Hiên đó lại không dễ 100 đâu".

Kiều Hạ mím môi, hai bàn tay siết chặt phía dưới nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: " Bố, mẹ! Con biết mình đang làm gì và muốn gì. Tuyệt nhiên, con không phải người dễ bị bắt nạt".

" Còn tình cảm? Chỉ cần thời gian, ai cũng sẽ thay đổi. Quan trọng là con đủ tự tin để trở thành một người phù hợp với cậu ta, và với nhà họ Dật ".

Nụ cười Kiều Hạ hiện lên, sắc như dao: " Mẹ yên tâm, không có gì là không thể thay đổi. Con chỉ cần bố mẹ ủng hộ và tạo cơ hội cho con qua lại với nhà đó nhiều. Để được làm dâu nhà họ Dật, con tuyệt đối sẽ không để ai cản đường mình ".

Bầu không khí trong phòng như nặng thêm vài phần, bố mẹ Kiều Hạ trao nhau ánh mắt đắn đo. Nhưng rõ ràng, không ai trong họ có thể từ chối khi nhìn thấy sự kiên quyết và tham vọng trong ánh mắt con gái mình.

Trong góc quán cà phê nhỏ cạnh trường, ánh nắng buổi chiều xuyên qua khung cửa kính, chiếu lên bàn. Để kéo được cô nàng cứng đầu Hi Nhiễm đến đây như trải qua một cuộc hành trình đầy gian nan thử thách.

" Này, Quốc Khánh năm nay phải khác chứ! " Tình Nhi vừa cắn miếng bánh vừa hào hứng nói: " Chúng ta cùng nhau chơi đi! Mình đã xem trước rồi, nơi cắm trại đẹp lắm, giá cũng ổn. Chỉ cần cậu gật đầu thôi! Chúng ta sẽ vừa nướng thịt vừa đốt pháo bông với nhau ".

Lâm Nhã Tịnh ngồi bên cũng gật gù hưởng ứng: " Phải đó! Chúng ta đây là lần đầu tiên đi chơi xa cùng nhau, dịp Quốc Khánh này được nghỉ đến tận bảy ngày, không đi là phí lắm!".

Hi Nhiễm ngồi trầm ngâm bên tách trà, chỉ mỉm cười nhẹ, lắc đầu: " Mọi người cứ đi đi, mình không tham gia được ".

" Lại nữa! " Tình Nhi kêu lên, giả vờ đập tay xuống bàn, khiến mấy người xung quanh quay lại nhìn, nhưng cô nàng không màng để tâm đến: " Cậu lúc nào cũng không được, không được. Rốt cuộc cậu bận gì chứ? Hay là cậu không thích đi chơi cùng bọn tớ? ".

Hi Nhiễm: " Tớ không có ý đó ".

Lâm Nhã Tịnh nắm lấy tay cô: " Cậu đi cùng bọn mình đi, không thì buồn lắm. Đi một lần thôi mà ".

Đôi mắt Hi Nhiễm ánh lên vẻ áy náy nhưng vẫn kiên quyết: " Mình xin lỗi, nhưng thực sự mình có việc phải làm ".

Lâm Nhã Tịnh nhướn mày, giọng đầy nghi hoặc: " Việc gì mà bí mật thể? Đừng bảo là đi học thêm nhé! ".

Cô chỉ lắc đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính, nơi tán cây khế lay động trong gió chiều: " Không phải học thêm, chỉ là... mình có chuyện cá nhân thôi ".

Thấy thái độ của cô không thể lay chuyển, hai cô bạn chỉ biết thở dài bất lực.

Hi Nhiễm cũng áy náy lắm nhưng trong ánh mắt cô lại thoáng qua một tia mơ hồ khó đoán.

Khi cả ba bước ra khỏi quán, ánh hoàng hôn phủ một màu cam ẩm áp lên con phố nhộn nhịp. Tình Nhi khoanh hai tay, bước chậm lại, nhìn Hi Nhiễm như đang dò xét: " Thật sự là cậu ấy không đi à? Hay cậu ấy có lý do gì mà không chịu nói? Mình bắt đầu nghi ngờ rồi đấy."

Lâm Nhã Tịnh bật cười, sóng vai với Tình Nhi:

" Ép người quá làm gì. Cậu ấy đã nói không rảnh mà " Nhưng ngay sau đó, cô ghé tai Tình Nhi, thì thầm như thể vừa nghĩ ra một kế hoạch: " Nhưng mà....chúng ta có thể thử cách khác ".

Tình Nhi nhướn mày, đôi mắt ảnh lên sự tinh quái: " Ý cậu là...? ".

Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu, nhìn Hi Nhiễm lúc này đang đi trước vài bước rồi khẽ hạ giọng nói: " Chúng ta còn một vị cứu tinh nữa cơ mà. Nhờ bà nội cậu ấy, có khi cậu ấy không dám từ chối đâu ".

Tình Nhi phá lên cười, tay vỗ mạnh vào vai Lâm Nhã Tịnh: " Trời ơi, đúng rồi ha! Cậu đúng là thiên tài mà! Nếu bà nội mà bảo, đảm bảo cậu ấy ngoan ngoãn đi ngay ".

" Một câu của bà chắc chắn còn hiệu quả hơn cả chục lần bọn mình nǎn nỉ!".

Hi Nhiễm quay đầu lại, đôi mày khẽ nhíu lại khi thấy hai người họ thì thầm với nhau: " Hai cậu không đi sao? ".

" Đi chứ, đi chứ " Lâm Nhã Tịnh cười hì hì, chạy đến khoát tay cô nhưng ánh mắt lại lén lút trao đổi với Tình Nhi thì rõ ràng không giấu được.

Hi Nhiễm lững thững bước vào nhà sau giờ tan học, đồng phục vẫn còn hơi nhăn nhúm vì cả ngày dài.

Vừa mở cửa vào, mùi thơm béo ngậy của bánh gà chiên dậy lên bên trong, quyện cùng chút khói lẫn hơi gió se lạnh đầu đông.

Chúc Lan đứng ở bếp, đôi tay khéo léo nắn từng viên bánh tròn đều, rồi thả chúng vào chảo dầu đang sôi lăn tăn. Âm thanh xèo xèo vang lên như một giai điệu thân thuộc, gợi nhớ những ngày tháng yên bình. Gương mặt bà hiện rõ vẻ tập trung, nhưng khi thấy Hi Nhiễm, ánh mắt bà lập tức sáng lên.

" Về rồi à? Lại đây ăn thử xem, bà làm mẻ bánh gà mới chiên giòn rụm đây " Chúc Lan cười, giọng nói đầy trìu mến.

Hi Nhiễm đặt cặp sách xuống ghế, tiến lại gần, cảm nhận hơi ấm từ chảo dầu lan ra. Cô cầm một chiếc bánh vàng ươm vừa vớt ra, lớp vỏ giòn tan bao bọc phần nhân thịt gà mềm mịn bên trong, hương vị ngọt ngào như chứa đựng cả tình yêu thương của bà.

" Ngon lắm ạ " Cô khẽ nói.

" Vậy cháu vào thay đồ tắm rửa đi rồi ra ăn cho nóng " Chúc Lan mỉm cười.

" Vâng ạ ".

Cô vừa mới ôm bộ quần áo vào tay định đi tắm thì điện thoại đột ngột reo lên. Hi Nhiễm liếc mắt qua màn hình, thấy cái tên cậu làm lòng cô khẽ thắt lại nhưng vẫn cầm máy lên và nhấn nút nhận.

" Cậu đang làm gì vậy? " Giọng Ôn Chính Phàm vang lên, nhẹ nhàng nhưng có chút gì đó lạ.

" Đang chuẩn bị đi tắm thôi, có chuyện gì không? " Cô nhỏ nhẹ đáp.

" Dịp Quốc khánh này cậu thật sự không đi chơi với chúng tớ sao? " Cậu hỏi, âm điệu như đang dò xét, nhưng cũng không thiếu sự quan tâm.

" Chắc là thể" Cô trả lời, giọng có chút khế ngập ngừng.

" Thật à? " Cậu im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng, âm thanh hơi trầm xuống.

" Cậu còn điều gì muốn nói sao? ".

" Không có gì đâu. Chỉ là tớ..." Ôn Chính Phàm ngập ngừng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra thành lời.

" Nếu không có gì, vậy tớ cúp máy nhé".

" Được, tạm biệt ".

" Tạm biệt ".

Cô cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn và đứng đó một chút, cảm thấy cả không gian như đọng lại vì cuộc gọi vừa rồi nhưng rất nhanh liền bước vào phòng tắm.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Ôn Chính Phàm đặt điện thoại xuống bàn và thở dài một hơi, vừa định quay người đi thì mẹ cậu bất chợt bước ra phòng khách. Cậu nhìn thấy ánh mắt của bà, như thể đã nhận ra có gì đó không ổn.

" Con vừa gọi điện cho ai vậy? " Mẹ cậu đem đĩa trái cây vừa mới gọt xong mang ra, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự tò mò.

Cậu hơi chột dạ, không ngờ mẹ lại để ý đến vậy: " À, chỉ là bạn thôi mẹ".

Mẹ cậu nhìn cậu một lúc, không hỏi thêm nữa, nhưng đôi mắt vẫn đầy nghi hoặc. Bà ngồi xuống ghế, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén:



" Bạn? Hay là cô gái nào đó? " Bà nhướng mày, không giấu nổi sự quan tâm.

Ôn Chính Phàm có phần lúng túng, cảm giác như mọi thứ đều bị mẹ nhìn thấu: " Cũng chẳng có gì đâu mẹ. Con chỉ hỏi thăm một chút thôi

Mẹ cậu im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, giọng vẫn dịu dàng nhưng có chút nghiêm khắc: " Con có thể giấu mẹ mọi chuyện, nhưng đừng quên rằng mẹ luôn để ý đến con ".

Bà cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy ẩn chứa sự quan tâm, sự hiểu biết sâu sắc mà cậu không thể chối bỏ. Chiếc điện thoại vẫn còn đang để trên bàn, đôi tay khẽ nắm chặt lại khi nghe mẹ mình nói.

" Con à, có phải đó là người mà con thích không? " Nghĩ rằng con trai mình đã yêu sớm, Thư Kỳ nhìn thẳng vào mắt cậu, không rời đi, như thể muốn cậu phải trả lời.

Ôn Chính Phàm bất giác lùi lại một bước, rồi lại dừng lại. Mọi thứ như bị đình trệ trong một khoảnh khắc dài. Câu hỏi của mẹ như một cú đánh vào trái tim cậu khiến những cảm xúc mà cậu đã cố giấu bấy lâu nay chợt ùa về.

Ôn Chính Phàm không kịp suy nghĩ nhiều, lời nói bật ra ngay lập tức, thẳng thắn thừa nhận:

" Vâng, là cô ấy ạ".

Mẹ nhìn cậu chằm chằm, không nói gì, nhưng nụ cười nhẹ nhàng của bà đủ để cậu nhận ra sự an tâm trong ánh mắt ấy. Bà không tỏ ra bất ngờ, có lẽ vì đã đoán được từ lâu.

Ôn Chính Phàm nhanh chóng giải thích: " Khi ta quan tâm một ai đó không phải là vì chúng ta thích người đó sao ạ? Với cả nếu con có yêu sớm, mẹ sẽ ngăn cản sao? ".

" Con thử xem mẹ có ngăn nổi không? ".

" Vì để cho mẹ không có cơ hội ngăn cản nên con mới không có bạn gái sớm đấy ".

" Con trai à! Bản thân mẹ luôn luôn tin tưởng vào quyết định của con, ngay cả bố cũng thế nên cho dù con muốn làm gì bố mẹ sẽ không phản đối ".

" Vậy con đã nói nói ra với cô bé ấy chưa? " Thư Kỳ hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy thấu hiểu.

Ôn Chính Phàm ngập ngừng, có chút bối rối trên mặt: " Con...con không biết nữa. Sợ nếu nói ra rồi mọi thứ sẽ thay đổi, hoặc có thể cậu ấy không cảm thấy như con ".

Mẹ cậu thở dài, khẽ vỗ nhẹ lên tay cậu: " Con không thể biết nếu không thử nhưng đừng để mình phải hối hận vì những điều chưa

làm, con trai à ".

Hi Nhiễm đang ngồi bên bàn ăn, dùng đũa gỡ lớp vỏ bánh gà giòn rụm để chấm vào chén tương ớt, tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào:

" Bà ơi, Hi Nhiễm ơi! ".

Cô ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Lâm Nhã Tịnh bước vào, trên tay là một bát súp hoành thánh còn bốc khói nghi ngút: " Tớ mang qua cho bà nội với cậu, mới nấu xong nóng hổi luôn!".

Chúc Lan từ bếp bước ra, cười hiền: " Chà, tốt quá, đang lúc muốn ăn cái gì đó mềm mềm đổi vị. Cháu ở lại ăn bánh gà luôn đi, bà vừa chiên thêm mẻ mới đây ".

Lâm Nhã Tịnh xua tay, cười tươi: " Dạ thôi, bà cứ ăn đi, con mới ăn rồi. Để con mang bát súp vào bếp trước đã ".

Hi Nhiễm nhìn bát súp trên tay bạn mình, khẽ nói: " Để tớ cất cho, cậu lại bàn ngồi ăn cùng bà đi ".

Nói xong, cô cầm đồ và đi vào bếp. Đợi bóng cô khuất bên trong, Lâm Nhã Tịnh nhanh chóng ngồi xuống cạnh bà nội, hạ giọng thì thầm: " Bà ơi! Sắp Quốc Khánh rồi, tụi con rủ cậu ấy đi cắm trại cùng mà cậu ấy cứ nhất quyết không chịu. Cứ bảo bận mãi, bà thử khuyên Hi Nhiễm giùm tụi con, nha bà ".

Chúc Lan nhìn cô bên trong, sau đó khẽ gật gù, ánh mắt tinh nghịch.

" Ừ, để bà nói. Đúng là con bé cứ thích ru rú ở nhà mãi, đi chơi sẽ tốt hơn là ở cùng bà già này trong bảy ngày nghỉ ".

" Thế thì hay quá! Con cảm ơn bà ạ " Lâm Nhã Tịnh mừng rỡ ôm lấy Chúc Lan.

Một lát sau, Lâm Nhã Tịnh về lại nhà, Hi Nhiễm phụ bà dọn dẹp trong bếp. Tiếng nước xối từ vòi chảy róc rách, hòa cùng âm thanh của chén đĩa va nhẹ vào nhau. Chúc Lan với tấm tạp dề hơi cũ, đang lau khô chiếc chảo vừa rửa xong, nhớ đến chuyện ban nãy, lập tức cất giọng:

" Từ mai mọi người sẽ được nghỉ xả hơn chắc vui nhộn lắm nhỉ? ".

" Đúng thế ạ " Hi Nhiễm đứng bên cạnh, xếp lại chén đĩa vào tủ, mái tóc buộc cao.

" Quốc Khánh năm nay cháu đã tính làm gì chưa? " Bà hỏi, giọng đều đều, như chỉ tình cờ nhắc đến.

Hi Nhiễm hơi ngập ngừng, mắt vẫn dán vào chiếc đĩa trên tay: " Chắc ở nhà thôi bà ạ. Cháu không thích chỗ đông người, hơn nữa tranh thủ thời gian để chuẩn bị cho chung kết Olympic sắp tới ".

Chúc Lan đặt chảo xuống, quay sang nhìn cô, hiền hậu nói: " Năm nào cháu cũng ở nhà, không thấy chán sao? Ngày lễ là dịp để nghỉ ngơi, đi chơi với bạn bè, cho đầu óc thư giãn. Cứ giam mình trong bốn bức tường, bà sợ cháu thành người già như bà mất ".

" Ra ngoài chơi cho biết với người ta. Cứ ở nhà mãi như này, lỡ mai mốt cháu không có chuyện vui mà kể cho bà thì sao? ".

Hi Nhiễm khẽ cười, đặt đĩa cuối cùng lên kệ:

" Cháu thấy ở nhà với vẫn bà vui hơn mà ".

Bà nội bật cười, tay chậm rãi xếp lại khăn lau.

" Cả đời người không phải lúc nào cũng có nhiều cơ hội để tận hưởng. Bà còn nhớ hồi trẻ, mỗi lần Quốc Khánh là cả xóm rủ nhau lên thị trấn coi pháo hoa, vui chơi ăn uống. Dù đi bộ cả quãng đường xa nhưng ai cũng hào hứng cả ".

" Nghe trông thích thế bà nhỉ? " Nghe giọng bà trầm bổng, ánh mắt Hi Nhiễm bất giác mềm lại: " Vậy bà thích nhất dịp Quốc Khánh năm nào ạ? ".

Chúc Lan ngừng tay, nhìn xa xăm về trước như đang lục lại ký ức. Mãi một lúc sau, mới chầm chậm nói: " Là năm bà được ông nội cháu rủ đi coi diễu hành. Lần đầu hai đứa đi cùng nhau, ông cháu còn bày đặt mua bắp rang, dù trong túi chẳng có nhiều tiền. Nhưng vì muốn bà cũng có đồ ăn vặt cầm trên tay như người ta, vậy nên ông nội cháu vẫn mua cho bà một bịch ".

Hi Nhiễm khẽ mỉm cười, hình dung hình ảnh bà ngày trẻ trong câu chuyện ấy: " Cháu thấy Quốc Khánh thời đó ý nghĩa hơn bây giờ bà nhỉ? ".

Chúc Lan đặt tay lên vai cô, ánh mắt đầy dịu dàng: " Ý nghĩa hay không là do quyền chọn lựa ở cháu. Quan trọng là cháu sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, cho nên bạn cháu rủ đi chơi thì hãy đi, biết đâu lại có thêm kỷ niệm đẹp như bà ngày xưa".

" Nếu cháu lo lắng việc bà ở nhà một mình thì đừng lo. Ngày mai mẹ của Lâm Nhã Tịnh rủ bà cùng nhau làm bánh với mọi người ở đây, nên bà sẽ không lủi thủi một mình đâu ".

Hi Nhiễm cúi đầu, như thể đang suy nghĩ.

" Dạ.....để cháu nghĩ lại ạ " Cô đáp nhỏ, giọng pha chút bối rối.

Bà mỉm cười, không nói gì thêm, đi ra ngoài lau bàn. Đợi cô vào phòng đóng cửa lại, Chúc Lan mới chậm rãi bước tới góc bàn gần

cửa sổ, cầm chiếc điện thoại cũ kỹ, bấm vài nút rồi đưa lên tai.

Điện thoại vừa đổ chuông, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói nào hứng của Lâm Nhã Tịnh.

" Bà ơi! Sao rồi, sao rồi ạ? Hi Nhiễm chịu đi chưa? ".

Bà nội cười khẽ, giọng điệu pha chút đắc ý.

" Xong cả rồi, con bé nói sẽ suy nghĩ lại nhưng bà nghĩ sẽ đi thôi. Mà bà nói cháu này, phải nhớ chăm sóc con bé, đừng để con bé lủi thủi một mình. Hi Nhiễm không quen đám đông, mấy đứa rủ con bé đi rồi thì nhớ tạo niềm vui cho con bé nha".

Lâm Nhã Tịnh lập tức reo lên: " Bà đúng là đỉnh nhất! Dạ, bà yên tâm! Con đảm bảo Hi Nhiễm sẽ thấy vui cho mà xem. Tụi con còn tính nhiều trò lắm, kiểu gì cũng kéo Hi Nhiễm cười được ".

Chúc Lan bật cười, ánh mắt đầy yêu thương:

" Thế thì tốt. Con bé có hơi cứng đầu tí, nhưng thực ra chỉ cần động viên một chút là sẽ thay đổi thôi ".

Lâm Nhã Tịnh phá lên cười: " Bà nội đúng là tuyệt nhất! Tụi cháu cảm ơn bà nhiều nha! ".

" Cảm ơn gì chứ. Bà chỉ mong con bé biết tận hưởng tuổi trẻ, đừng khép mình quá. Hi Nhiễm có người bạn tốt như cháu, bà cũng thấy an tâm".

Nói xong, bà với tay lấy chiếc tạp dề treo bên cạnh, vừa quay lại bếp vừa nói thêm: " Thôi, bà phải chuẩn bị nguyên liệu mai làm bánh đây.

Quốc Khánh vui vẻ và nhớ giữ lời hứa với bà! ".

" Dạ, cháu hứa chắc luôn ạ! ".

Cuộc gọi kết thúc, Chúc Lan đặt điện thoại xuống, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhẹ. Trong lòng bà, cảm giác nhẹ nhõm tràn qua khi nghĩ đến việc cháu gái mình cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi vùng an toàn, bắt đầu mở lòng với những niềm vui ngoài kia.

Sáng ngày Quốc khánh, không khí náo nhiệt ở khu tập thể đã phát ra từ sớm. Sau khi tạm biệt hai nhà, hai cô gái hớn hở ra trạm xe buýt để đi đến nhà ga.

Hi Nhiễm đứng bên cạnh Lâm Nhã Tịnh, khoác chiếc balo nhỏ và ôm hộp bánh gà bà nội gói kỹ. Cô liếc nhìn quanh rồi khẽ hỏi:



" Minh Hạo Vũ không đi cùng chúng ta à? ".

Lâm Nhã Tịnh đang lúi húi kiểm tra túi đồ của mình, ngẩng đầu lên, nhìn cô: " Đúng thế! Hôm nay nhà cậu ấy về quê ở Thiên Tân thăm ông bà nội rồi, thế nên không đi cùng chúng ta được ".

Dù Lâm Nhã Tịnh không thừa nhận, nhưng sự vắng mặt của cậu vẫn khiến cô cảm thấy có chút hụt hẫng.

Đến nhà ga, tiếng loa thông báo vang lên đều đều trong không khí tấp nập. Hành khách qua lại vội vã, tiếng bánh xe vali lăn trên nền gạch xen lẫn tiếng trò chuyện râm ran khắp nơi. Nhóm bạn tụ tập ở một góc gần cửa lên tàu, tiếng cười nói rộn ràng át cả sự ồn ào xung quanh.

Ôn Chính Phàm đứng cách đó không xa, vừa liếc nhìn cô vừa làm bộ chỉnh lại dây balo trên vai. Dật Hiên thì đã đến từ sớm, ngồi tựa vào ghế dài gần đó, ánh mắt trầm tĩnh nhưng không rời khỏi thân ảnh cô nàng.

Khi tiếng loa thông báo toa tàu của họ vang lên, cả nhóm xúm lại kiểm tra vé. Dật Hiên, nhân lúc ai cũng đang bận, nhanh chóng bước tới chỗ Hi Nhiễm, chìa tay ra:

" Đưa vé đây, tớ cầm cho. Tiện lát nữa dẫn cậu lên đúng chỗ luôn ".

Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối, vì đây là lần đầu tiên cô đi tàu nên cũng không rành, vì vậy liền đưa tấm vé cho cậu. Lâm Nhã Tịnh đứng gần đó liếc qua, nhếch mép cười đầy ẩn ý nhưng không nói gì.

Âu Dương Thiên bước tới ngay sau đó, giọng điềm tĩnh: " Đoàn tàu khá đông đẩy, cẩn thận nhé ".

Nói xong, ánh mắt cậu dừng lại một chút trên người Dật Hiên: " Giữ chỗ cho chắc đấy ".

Cậu nhướng mày, nhếch môi cười nhạt: " Yên tâm, tôi không để lạc mất đâu ".

Tiếng còi tàu vang lên, báo hiệu giờ khởi hành sắp đến. Cả nhóm nháo nhào xách đồ, kiểm tra lại hành lý. Khi họ lần lượt bước lên tàu, Dật Hiên vẫn bước sát bên Hi Nhiễm, đôi khi làm bộ chen lấn để chắn đường giúp cô.

Hi Nhiễm nhìn cậu, khẽ nhíu mày: " Tớ đâu có yếu đuối đến mức cần bảo vệ vậy đâu ".

Dật Hiên nhún vai, gương mặt vẫn bình thản:

" Tớ chỉ muốn chắc chắn thôi mà. Có bạn đồng hành tốt, ai lại không tận dụng ".

Dật Hiên liếc nhìn balo trên vai cô, dứt khoát nói: " Đưa đây, để tớ cất giúp ".

Hi Nhiễm ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên:

" Không cần đâu, tớ tự cất được mà ".

Cậu nhíu mày, không đợi cô từ chối thêm, nhẹ nhàng kéo chiếc balo khỏi tay cô: " Để người khác giúp mình thì cậu chết à? Đứng đó đi ".

Cô nhìn cậu một lúc, định nói gì đó nhưng rồi cũng đành để mặc cậu cầm lấy balo của mình.

Ba chàng thanh niên tình nguyện cất hành lý giúp, các cô gái thì nhìn vé để tìm chỗ ngồi.

Duy chỉ có vẻ của Hi Nhiễm đã bị Dật Hiên lấy đi, nên cô bây giờ như người ngơ ngơ không biết ngồi đâu. Tình Nhi đi tới, thấy bộ dạng lơ ngơ của cô, vội hỏi: " Vé cậu đâu? Sao không tìm chỗ mà ngồi? ".

" Tớ....vé của tớ bị...bị Dật Hiên lấy mất rồi " Hi Nhiễm vẻ mặt đầy ngượng ngùng nói.

" Ô, ra là thế" Tình Nhi cười mỉm: " Vậy cậu đứng đây đợi cậu ấy cất hành lý xong sẽ lên chỉ chỗ cho cậu ngồi nha".

Lúc Dật Hiên mang hành lý xuống khu cất đồ, Âu Dương Thiên khệ nệ mang đồ của mọi người xuống, cố tình hỏi: " Này ông bạn, sao chỉ cất mỗi hành lý của mình với Hi Nhiễm thôi vậy? Bọn này lỉnh kỉnh đầy đồ mà chẳng thấy cậu giúp gì cả, là sao? ".

Duệ Khải bước xuống, hai tay cũng đầy ắp đồ, cổ tình trêu: " Đúng rồi đấy. Hay là chỉ muốn giúp riêng ai đó thôi? ".

Dật Hiên không thèm quan tâm, đặt balo của cô và mình vào riêng một tủ. Quay sang, lạnh lùng nói: " Đồ của tôi, tôi tự cất. Đồ của cậu ẩy, tiện tay thì giúp ".

Âu Dương Thiên bật cười, không bỏ qua cơ hội làm khó cậu: " Ủa, cái gì mà tiện tay? Rõ ràng là có ý đồ hết rồi còn bày đặt. Sao không tiện tay với cả đám luôn đi? ".

Duệ Khải giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần châm chọc: " Chắc tại cậu ấy có quyền ưu tiên. Tụi mình không nằm trong danh sách đó, thôi tự lo vậy ".

" Chỉ cần một người không thấy phiền là được rồi. Mấy người khác, tôi không quan tâm ".

Nói xong, cậu lách người đi về phía trước. Lúc đi ngang qua Ôn Chính Phàm, đôi mắt diều hâu chợt híp lại nhưng rất nhanh liền di chuyển sang hướng khác.

Ánh nhìn đó không hẳn là giận dữ, nhưng mang theo chút thách thức, như muốn dò xét thái độ của người đối diện.

Trái lại với Dật Hiên, ánh mắt Ôn Chính Phàm bình thản và dịu dàng như mặt hồ không gợn sóng. Không tránh né, cậu đáp lại ánh mắt ấy, nhưng không hề có ý khiêu khích, mà thay vào đó là một sự điềm tĩnh, tựa như đang trấn an cả người đối diện lẫn chính mình.

Âu Dương Thiên: " Thôi đừng nhìn nhau vậy, làm như sắp đấu tay đôi tới nơi ấy. Ai cũng thấy rõ Dật Hiên ưu ái cất hành lý cho Hi Nhiễm, nhận đi cho rồi! ".

Ôn Chính Phàm khẽ nhếch môi, cười nhẹ, giọng ôn nhu nhưng vẫn đủ để mọi người nghe: " Có gì đâu mà căng. Cậu ấy muốn giúp ai thì cứ giúp thôi, đâu cần lý do. Đôi khi hành động nhỏ vậy lại ý nghĩa hơn lời nói nhiều ".

Âu Dương Thiên gật gù, rồi cười lớn: " Thấy chưa? Đúng là người điềm tĩnh lúc nào cũng có cái nhìn bao dung hơn hẳn! ".

Dật Hiên nhíu mày, hơi bất ngờ trước câu trả lời đó. Nhưng thay vì đáp lại, cậu chỉ khẽ cười nhạt, như muốn tỏ ra rằng mình không cần bất cứ sự thấu hiểu hay biện minh nào. Tuy nhiên, trong ánh mắt lướt qua Ôn Chính Phàm, có một thoáng cảm giác khó tả, như thể sự điềm đạm kia lại càng khiến cậu không thoải mái.

Một bên là sự tự tin xen lẫn với kiêu ngạo, một bên là vẻ dịu dàng nhưng sâu sắc.

Khi Dật Hiên từ phía dưới đi lên, ánh mắt lạnh lùng của cậu quét qua hai người còn lại, không để ý đến việc bàn tán của mọi người trên tàu vì vẻ đẹp của mình. Dật Hiên bước đi một cách dứt khoát, không chút chần chừ. Cậu tiến lại gần Hi Nhiễm đang loay hoay tìm chỗ ngồi.

Cô đứng giữa lối đi, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua lại. Dật Hiên dừng lại trước mặt cô, ánh mắt không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như thường lệ: " Đi thôi ".

Hi Nhiễm ngẩng lên, hơi bất ngờ. " Đi đâu? ".

" Về chỗ ngồi " Câu nói ngắn gọn, không một chút cảm xúc, như thể chẳng có gì đặc biệt xảy ra.

Dật Hiên dẫn cô qua những hàng ghế đầy người, đôi chân bước vững vàng, không một lần dừng lại. Không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng bước chân vang đều trên nền tàu. Khi đến gần chỗ ngồi của mình, Dật Hiên ngồi xuống trước, nhẹ nhàng vỗ tay lên chỗ bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

" Tớ...tớ ngồi cùng cậu? " Hi Nhiễm trổ mắt hỏi.

Dật Hiên khoanh hai tay lại, hỏi: " Chẳng lẽ nằm? ".

" Tớ ngồi cạnh Lâm Nhã Tịnh được rồi ".

Dật Hiên chỉ khẽ nhếch môi, rồi giơ tay lên, chiếc vé của cô trong tay cậu: " Vé của cậu tớ giữ. Chỗ ngồi của cậu là bên cạnh tớ ".

" Ngồi sai vị trí trên tàu, không hay đâu " Dật Hiên giọng lạnh nhạt nói, " Nếu thích thì mua vé khác đi ".

Hi Nhiễm sửng sốt nhìn cậu, chỉ biết nhìn chiếc vé trong tay cậu với ánh mắt khó hiểu.

Cô đứng đó, chưa kịp nói gì thêm thì Dật Hiên đã kéo tay cô xuống về phía chỗ ngồi bên cạnh mình. Cô không còn cách nào khác đành miễn cưỡng ngồi xuống.

Âu Dương Thiên nhìn xuống, ánh mắt chợt dừng lại: " Ê, sao hai người kia lại ngồi xa tụi mình thế? ".

Duệ Khải ngồi bên cạnh cũng quay xuống, không giấu nổi sự bất ngờ: " Mới nãy thấy còn ngồi gần đây, sao giờ lại ngồi xa thế? ".

Mọi ánh mắt đều hướng về phía hai người đang ngồi im lặng ở một góc xa. Dật Hiên vẫn lạnh lùng như mọi khi, còn Hi Nhiễm thì vẫn im lặng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tình Nhi ngồi đối diện, thừa biết tỏng ý đồ của bạn mình, nhếch môi: " Chắc tại chỗ đó thoải mái hơn chăng? ".

Lâm Nhã Tịnh kế bên trêu ghẹo: " Hóa ra là vậy à! ".

Ôn Chính Phàm ngồi cạnh Duệ Khải, cũng không nhịn được quay mặt xuống dưới nhìn, rồi lại chùn xuống ngay tức khắc.

Đang trong không khí vui vẻ và ồn ào, Ôn Chính Phàm vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt cậu, có một sự khác biệt mà chỉ cậu mới nhận ra.

Cậu nhìn họ, đặc biệt là Hi Nhiễm, với ánh mắt dịu dàng, không vội vàng hay tỏ ra tò mò như các bạn. Dường như, sự gần gũi giữa cô và Dật Hiên mặc dù lạnh lùng và xa cách nhưng lại khiến lòng cậu có chút cảm giác khó nói.

Ôn Chính Phàm không thể phủ nhận rằng trong khoảnh khắc đó, khi nhìn thấy họ ngồi gần nhau, một nỗi buồn nhẹ nhàng len lỏi trong tim câu.

Hi Nhiễm không hiểu tại sao vé của mình và cậu lại ngồi xa nhóm như vậy. Còn Dật Hiên thì lại không có phản ứng gì, chỉ mím môi nghịch điện thoại.

Ánh mắt ngẩn ngơ nhìn quanh, không hiểu sao lại có khoảng cách giữa chỗ ngồi của họ và nhóm bạn quá xa như vậy. Cô liếc qua nhóm bạn, rồi lại quay lại nhìn Dật Hiên, hơi ngập ngừng trước khi lên tiếng:

" Vé của chúng ta sao lại ngồi xa nhóm như thế? Không phải lúc đầu mua vé chung, tất cả đều ngồi gần nhau sao? ".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv