Phó Từ Minh vô cùng kinh ngạc khi cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm ADN của Phó Thế Hào và ba mình. Chuyện này là sao? Chẳng phải trước đây ông ấy đã từng khẳng định Phó Thế Hào là con ruột của ông ấy sao? Sao bây giờ lại.
"Tôi cũng ngạc nhiên giống như đại thiếu gia bây giờ vậy, nhưng đây chính là sự thật. Kết quả này chủ tịch đã bí mật kiểm tra, khi nhận được kết quả này chủ tịch đã định gặp luật sư Hà để điều chỉnh lại di chúc nhưng chưa kịp làm đã..."
Phó Thế Hào không phải là con của ba, nói vậy tờ giấy xét nghiệm kia của Lý Nhã Quân lúc đến tìm mẹ mình là bà ta tự làm giả sao? Vậy chuyện năm xưa...
"Trợ lý Ngô ông còn biết chuyện gì nữa?"
"Chủ tịch bảo tôi cho người điều tra chuyện của năm xưa, hóa ra chủ tịch cũng là nạn nhân mà Lý Nhã Quân đã giăng bẫy. Nhưng còn chưa kịp làm gì chủ tịch đã gặp chuyện, tôi nghi ngờ vụ tai nạn này của chủ tịch chắc chắn có ai đó đã cố tình."
"Ý ông muốn nói có người đang cố tình muốn giết chết ba tôi sao?"
"Đại thiếu gia thử nghĩ mà xem, chủ tịch vừa biết được sự thật năm xưa liền gặp chuyện. Nhị thiếu gia lại đi gõ cửa từng nhà các cổ đông để mua chuộc bọn họ giúp mình ngồi vào ghế chủ tịch. Đại thiếu gia có nghĩ đây là trùng hợp không?"
Nghe lời phân tích của trợ lý Ngô, Phó Từ Minh lại cảm thấy vô cùng tức giận. Anh đã biết mẹ con Lý Nhã Quân không phải tốt đẹp gì rồi, nhưng không ngờ vì danh vọng quyền thế mà bọn họ nở nhẫn tâm ra tay với người đã cưu mang bọn họ từng ấy năm như thế, đúng là quá độc ác mà.
"Lý Nhã Quân bà đúng là một người nham hiểm độc ác. Tôi sẽ không để bà lập lại bi kịch năm xưa một lần nữa đâu."
Lý Nhã Quân trang điểm thật đẹp một mình lái xe đến khách sạn Đế Thành. Vừa đến nơi bà ta lại nhìn vào gương kiểm tra lại lớp makeup trên mặt mình rồi tự nở nụ cười hài lòng.
"Không có một người đàn ông nào có thể từ chối tôi một khi tôi đã nhắm đến."
Mở cửa xe bước xuống bà ta nhanh chân bước vào bên trong bằng những bước chân kiêu hãnh. Đến nơi bà ta liền đẩy mạnh của bước vào căn phòng vip sang trọng mình đã đặc trước bước đến giường ngồi xuống, không quá lâu bên ngoài đã có tiếng gõ cửa vang lên, bà ta chỉnh lại chiếc cổ áo mình lệch xuống dưới thêm một chút, để lộ một nửa vòng một căn tròn của mình rồi nhanh chân bước đến mở cửa.Hà Chính Quang vị luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố đưa mắt nhìn bà rồi nhanh chóng dời mắt sang một bên nói.
"Phu nhân hẹn tôi đến đây có việc gì sao?"
"Luật sư Hà định đứng ở cửa thế này nói chuyện như thế sao? Vào phòng trước đã."
"Không cần, tôi còn có cuộc hẹn khác, khách hàng đang chờ tôi. Phu nhân có gì hãy nói ở đây đi!"
"Nhưng tôi không có thói quen nói chuyện kiểu này, luật sư Hà không thể nể mặt tôi mà vào trong ngồi một lát sao?"
Hà Chính Quang miễn cưỡng bước vào trong, Lý Nhã Quân liền nở nụ cười giễu cợt đóng nhẹ cửa rồi nhanh chóng bước vào bên trong. Đến trước mặt Hạ Chính Quang bà ta mỉm cười ngồi xuống đối diện ông, nâng ly rượu mình đã rót sẵn đưa về phía ông nói.
"Mời luật sư một ly"
"Xin lỗi, tôi không có thói quen uống rượu khi bàn việc. Phó phu nhân nếu không muốn bàn việc thì tôi xin phép về trước.
"Gấp gáp làm gì chứ! Vội vã như vậy sợ tôi ăn thịt ông sao?"
Lý Nhã Quân đặt tay mình lên vai ông giữ ông lại, nhẹ nhàng bước đến gần ông buông lời về vãng.
"Có ai nói với luật sư Hà rằng dù đã từng tuổi này rồi ông vẫn rất thu hút không? So với ông nhà tôi luật sư Hà vẫn là hơn một bật, vợ của luật sư Hà chắc chắn tự hào về ông lắm nhỉ!"
"Phó phu nhân xin giữ tự trọng. Nếu như phụ nhân gọi tôi đến đây chỉ để nói chuyện phiếm thì xin phép tôi còn có việc."
"Chỉ đùa một chút thôi luật sư Hà cần gì phải căng thẳng như vậy. Chúng ta vào vấn đề chính ngay bây giờ đây. Nghe nói chồng tôi đã nhờ luật sư làm di chúc để lại tài sản nhưng vẫn chưa hoàn thành, trùng hợp trước khi gặp chuyện ông ấy cũng có bàn bạc về vấn đề này với tôi. Ông ấy nói bản di chúc nhờ luật sư soạn có chút sai sót nên muốn điều chỉnh lại, đây là nội dung ông ấy muốn điều chỉnh."
Hà Chính Quang nhận tờ giấy từ tay Lý Nhã Quân, ông có chút ngạc nhiên vì trong tờ giấy này hoàn toàn không nhắc gì đến Phó Từ Minh, mặc dù trước đó ông đã từng nói sẽ trao quyền thừa kế cho anh. Sao lại thay đổi nhanh như vậy được? Rốt cuộc có nên tin tưởng không?
"Luật sư Hà sao lại ngây người ra như vậy? Chẳng lẽ ông đang nghi ngờ tới giả mạo di nguyện của ông ấy sao?"