Lưu quản gia nhận lệnh đến từng phòng một kiếm tra, nhưng tìm kiếm nữa ngày trời vẫn không tìm thấy gì. Trở lại nhà lớn báo lại với Lý Nhã Quân, bà ta liếc mắt nhìn ông gẵn giọng.
"Ông chắc là đã tìm kiếm hết tất cả các phòng chứ!"
Không đợi Lưu quản gia trả lời, Lý Tiểu Nhu đứng cạnh bên lên tiếng.
"Thưa phu nhân, vẫn còn phòng của Diệp Bảo Ngọc tại nhà lớn là chưa lụt soát ạ."
Ánh mắt đầy nghi ngờ bà ta liếc mắt nhìn về phía Bảo Ngọc, chậm rãi rời khỏi vị trí của mình bà ta bước về phía cô lạnh giọng nói.
"Trong nhà này phàm là người làm ai cũng có thể là nghi phạm, nếu đã kiểm tra thì phải kiểm tra toàn bộ. Dù là người hầu riêng đi nữa cũng không ngoại lệ. Lụt soát cho tôi!"
"Có chuyện gì mà lại ồn ào như vậy?"
Phó lão gia và Phó Thế Hào từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh tượng tất cả người làm đều tập trung ở nhà lớn thì có chút khó hiểu. Ông nhìn bà lên tiếng hỏi lại lần nữa.
"Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Thưa lão gia, phu nhân bị mất chiếc vòng cổ. Hiện tại đã lụt soát toàn bộ nhưng không tìm thấy, chỉ còn phòng của Diệp Bảo Ngọc là chưa tìm thôi ạ.
Lý Nhã Quân còn chưa kịp lên tiếng thì Lý Tiếu Nhu đã nhanh mồm trả lời thay. Phó lão gia tỏ rõ thái độ không hài lòng nói.
"Từ khi nào người làm trong nhà được quyền xen vào chuyện của chủ vậy? Tôi đã hỏi đến cô sao?"
Câu nói chỉnh đốn của Phó lão gia làm Lý Tiểu Nhu có chút sợ sệt liền cúi đầu bước về phía sau Lý Nhã Quân. An Hạ và Điểm Điềm cảm thấy vô cùng thích thú thẩm che miệng cười. Tất cả những hành động đó của hai người được Lý Tiểu Nhu thu hết vào mắt một, vô cùng tức giận nhưng cũng không dám làm gì hai người họ cô ta cay cú quay mặt đi. Lý Nhã Quân bước về phía Phó lão gia nũng nịu lên tiếng.
"Lão gia, tôi bị mất chiếc vòng cổ kim cương mà ông tặng tôi vào sinh nhật năm trước. Tôi nghi ngờ người trong nhà này đã có người sinh lòng tham đã đánh cắp nó, hôm nay tôi nhất định phải lôi kẻ tham lam này ra ánh sáng.
Tôi tuyệt đối sẽ không tha nếu như tìm được thủ phạm."
"Bà nghi ngờ Bảo Ngọc?"
"Tất cả các phòng đều đã kiểm tra, nhưng duy nhất phòng của cô ta thì chưa. Ông nói thử xem một người làm được ưu ái vào nhà lớn ở, lại còn sinh lòng tham thì nên xử lý thế nào?"
"Phu nhân, lão gia! Tôi không có, tôi không lấy cắp thứ gì cả."
"Vậy thì lụt soát thôi. Nếu cô đã khẳng định rằng mình trong sạch thì chúng ta cùng vào trong kiểm tra đi! Xem lời cô nói có đáng tin hay không?"
Sao thái độ của bà ấy giống như biết chắc chắn trong phòng mình có chiếc vòng cổ của bà ấy vậy? Chẳng lẽ chuyện này đã có sắp xếp hết rồi sao? Nhưng họ làm thế để được gì chứ!
"Phó lão gia, phu nhân. Bảo Ngọc không phải hạng người như thế đâu, con bé từ nhỏ đến giờ chưa từng tham của ai bất cứ thứ gì, con bé không..."
"Luôn miệng bảo rằng bản thân trong sạch, vậy tại sao kiểm tra thì lại không muốn cho kiểm tra? Hay là có tật giật mình?"
"Nếu bà ấy muốn kiểm tra thì cứ để bà ta kiểm tra đi!"
Lời nói đi trước, Phó Từ Minh nhàn nhã từ bên ngoài bước vào, đưa mắt nhìn một lượt những người trong nhà rồi bước đến bên cạnh Bảo Ngọc mỉm cười trêu đùa. Nụ cười này ý là gì đây! Mình đang hoang mang tột độ, vậy mà anh ta còn có tâm trạng trêu đùa mình. Đúng là kẻ ác thường sống nhàn hạ mà.
"Từ Minh về rồi cũng tốt, để con chứng kiến mọi chuyện rõ ràng, không khéo lại nói mọi người ức hiếp người hầu của con. Tiểu Nhu lụt soát!"
"Khoan đã!"
Nghe tiếng Từ Minh ngăn lại, Lý Nhã Quân nở nụ cười khinh nói.
"Sao vậy, chẳng phải vừa rồi còn tự tin cho kiểm tra sao? Bây giờ sợ rồi à?"
"Tại sao phải sợ chứ! Tôi chỉ muốn hỏi bà, bà khẳng định trong phòng của Bảo Ngọc có giấu đồ của bà, nếu như lụt soát không có thì bà tính sao?"
"Vậy còn muốn sao?"
"Đơn giản thôi, tội vu khống không nhẹ, nhưng tôi cũng không yêu cầu lớn lao gì cho lắm. Nếu lụt soát không có bà phải trước mặt cô ấy cúi đầu nhận lỗi."
"Vậy nếu lụt soát được món đồ trong phòng cô ta thì sao?"
"Tôi sẽ đuổi việc cô ấy!"
"Được, quyết định vậy đi. Tiểu Nhu, lụt soát cho tôi!"
Câu quyết định của Từ Minh làm Bảo Ngọc vô cùng kinh ngạc. Bọn họ đang cố tình hãm hại cô, anh chẳng những không giúp còn tiếp gió thành bão. Người chủ này đúng là có tâm ghê. Biết Bảo Ngọc đang lo lắng, anh ghé sát vào tai cô nói khẽ.
"Yên tâm, không có gì phải sợ."
Câu nói trấn an của Từ Minh làm Bảo Ngọc càng lo lắng hơn. Nhìn thái độ của họ cũng đủ biết mọi chuyện đã có sắp xếp từ trước, anh bảo cô làm sao yên tâm đây chứ!
Lý Tiểu Nhu nhận lệnh hùng hổ xông vào bên trong đến thẳng tủ quần áo của cô lụt soát. Thái độ hoang mang của cô ta được Từ Minh thu hết vào mắt khi không tìm được chiếc vòng cổ kia. Rõ ràng là có ta đã để nó ở đây, sao bây giờ lại không thấy đâu chứ!
"Thế nào, không tìm thấy sao?"