Khưu Dĩnh Khôi là cháu nội đích tôn của cha mẹ Khưu, từ lúc cậu nhóc ra tháng đã được chính tay ông bà chăm sóc. Càng lớn Khưu Dĩnh Khôi càng bộc lộ tính hiếu động, tuy được yêu thương chiều chuộng nhưng bản tính bẩm sinh đã nghiêm khắc.
Chẳng hạn như, từ lúc cậu nhóc tập đi, sáng nào cũng được cha mẹ Khưu và Khưu Dĩnh Ninh dẫn đi tập thể dục quanh khu nhà ở. Về sau quen dần, mỗi khi Khưu Dĩnh Ninh ngủ dậy trễ hay lười tập thể dục, anh sẽ bị con trai cắn tai đánh thức.1
So với Mộc Tịnh Kỳ hay Khưu Dĩnh Ninh, Khưu Dĩnh Khôi hầu như đều bám ông nội toàn thời gian, ngay cả tối cũng theo ông bà ngủ cùng.
Nhưng cũng chính vì Khưu Dĩnh Khôi chỉ bám cha Khưu, mẹ Khưu và cả mẹ Mộc đều cảm thấy không cam tâm. Thậm chí, cứ một tuần, mẹ Mộc lại gọi điện cho Mộc Tịnh Kỳ chở cháu trai qua nhà bà chơi cho thoả nỗi nhớ.
Đối với việc sinh con, Mộc Tịnh Kỳ có thể xem là may mắn, cô luôn có Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu kề bên chăm sóc. Trong suốt lúc mang thai, tuy thường xuyên bị Khưu Dĩnh Ninh ép đi bộ tập thể dục, bù lại lúc vào phòng sinh lại vô cùng nhẹ nhõm.
Từng ngày trôi qua, bản thân càng trưởng thành, Mộc Tịnh Kỳ cũng nghiền ngẫm ra được rất nhiều điều.
Cô muốn báo hiếu cho cha mẹ Khưu, Khưu Dĩnh Ninh liền giúp cô hoàn thành tâm nguyện của ông bà là có cháu nội.
Cô muốn biết tình yêu kéo dài được bao lâu, Khưu Dĩnh Ninh liền dùng những việc thực tế chứng minh cho cô tự nhìn thấy.
Khưu Dĩnh Ninh không chỉ đơn giản là một người chồng, ngoài việc yêu thương, bảo vệ, chăm sóc cô, anh còn là người san bằng con đường chông gai để dắt cô hướng về phía nơi có ánh sáng tích cực.
Lúc Khưu Dĩnh Khôi lên ba tuổi, Thanh Tú và Trần Hựu mới kết hôn, đồng thời Diêu Diêu và Vũ Đằng chuẩn bị đón đứa thứ hai.
Khưu Dĩnh Ninh nghe Trần Hựu khoe khoang sắp đón con gái, trong lòng anh lại bắt đầu nhen nhóm những “âm mưu” vạch sẵn ngày trước.
Buổi tối như mọi khi, Khưu Dĩnh Khôi ôm sách tiếng Anh ngồi trên giường cùng Mộc Tịnh Kỳ học.
Khưu Dĩnh Ninh trong phòng lượn qua lượn lại một hồi, cuối cùng vẫn sáp lại cạnh con trai. Anh tựa vào đầu giường, nghiêng người vờ nói nhỏ vào tai Khưu Dĩnh Khôi nhưng âm lượng hoàn toàn có thể cho Mộc Tịnh Kỳ nghe thấy.
“Con nói mẹ sinh em gái cho con đi.”
Khưu Dĩnh Khôi rất thành thật, nghe lời quay qua Mộc Tịnh Kỳ truyền đạt lại: “Mẹ ơi, cha nói muốn mẹ sinh em gái.”
Mộc Tịnh Kỳ buồn cười lướt mắt qua Khưu Dĩnh Ninh tỏ vẻ ngại ngùng, cô cố ý nói với con trai: “Con hỏi cha, nếu mẹ sinh em gái, vậy cha thương ai nhất.”
Mặc dù Mộc Tịnh Kỳ nói công khai, Khưu Dĩnh Khôi vẫn nhiệt tình giúp cô hỏi anh: “Mẹ sinh em gái, cha thương ai nhất?”
“Đương nhiên là thương mẹ nhất rồi.” Khưu Dĩnh Ninh nhanh nhảu đáp.
Lần này, Khưu Dĩnh Khôi không truyền lời lại, trực tiếp đáp: “Còn mẹ thương con nhất.”
Khưu Dĩnh Ninh nghe xong liền cười lạnh khinh bỉ, thản nhiên gạt bỏ: “Con nằm mơ à? Từ hồi còn đi học mẹ đã thương cha rồi.”
Cứ tưởng Khưu Dĩnh Khôi sẽ không đáp trả được, nào ngờ cậu nhóc lại giương to mắt, dáng vẻ hiên ngang đáp: “Nhưng mẹ thương con từ lúc con trong bụng mẹ rồi.”1
Tranh luận không lại, Khưu Dĩnh Ninh lấy hơi lên bức xúc. Nhưng vì chuyện lớn, anh đành nhẫn nhịn lại.
“Con nói mẹ sinh em gái, cha nhường con một hạng địa vị trong nhà.”
Khưu Dĩnh Khôi quay mặt đi mặc kệ biểu cảm nịnh bợ của Khưu Dĩnh Ninh, phũ phàng đáp: “Trong nhà cha xếp bét, con không thèm cha nhường đâu.”1
Mộc Tịnh Kỳ mím môi nhịn cười, liếc trộm qua Khưu Dĩnh Ninh cay cú ra mặt.
Có con cái thông minh lanh lợi là tự hào của bậc cha mẹ, nhưng ngoài sự tự hào đó ra thì đối với Khưu Dĩnh Ninh, con trai luôn là ngọn lửa nhỏ đốt cháy sự kiêu ngạo của anh.
Không rõ Khưu Dĩnh Khôi nghĩ gì, nhưng sau khi thắng võ miệng với Khưu Dĩnh Ninh, nét mặt cậu nhóc liền trầm ngâm như người lớn.
Mãi một hồi im lặng, cậu nhóc bỗng lay tay Khưu Dĩnh Ninh, không quên ôm theo sách tiếng Anh, thúc giục anh: “Con muốn ngủ.”
Người cha “bất hạnh” Khưu Dĩnh Ninh dù có hơi không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn đứng dậy, bế Khưu Dĩnh Khôi về phòng ngủ riêng.
Được Khưu Dĩnh Ninh bế ra đến cửa, Khưu Dĩnh Khôi chợt cất tiếng với giọng điệu đích thực là ông cụ non: “Mẹ sinh em gái cho cha đi, nếu không cha ăn vạ, con mất mặt với bạn học lắm.”1
Đúng chốc ý, Khưu Dĩnh Ninh bật cười thành tiếng khoái chí. Mộc Tịnh Kỳ ngồi trên giường dõi theo hai cha con, cảm giác vừa hạnh phúc lại vừa buồn cười.
Gần nửa tiếng trôi qua, sau khi pha sữa và dỗ con trai ngủ, Khưu Dĩnh Ninh mới trở về phòng.
Vào tới, anh liền ngả nhào lên người Mộc Tịnh Kỳ, áp mặt trên ngực cô nằm yên, không nhanh không chậm bàn vào vấn đề chính: “Ngay cả con trai mình cũng lên tiếng rồi, em không vì anh cũng phải nể mặt thằng bé chứ.”
Mộc Tịnh Kỳ cười khổ, dùng cả hai tay nâng mặt Khưu Dĩnh Ninh ngước lên đối diện, cô nghiêm túc dò hỏi: “Anh thật sự... muốn sinh bốn đứa sao?”
“Chỉ là em có muốn hay không, còn đối với anh có hay không có, ít hay nhiều cũng không quan trọng bằng em.”
Câu trước Khưu Dĩnh Ninh chân tình giải thích, câu sau liền bồi thêm: “Nhưng nếu em muốn bỏ anh, sinh đủ mười đứa rồi muốn đi đâu thì đi.”
“Anh... tham lam.” Mộc Tịnh Kỳ cười khổ thốt lên, xem như hoàn toàn chịu thua anh.
Khưu Dĩnh Ninh không hề biện minh, ngược lại còn có ý thừa nhận. Anh nhếch môi cười gian, nhướng người đến hôn lên môi Mộc Tịnh Kỳ.
Hai năm sau...
Trời chiều trong xanh của tháng sáu, Khưu Dĩnh Khôi cùng ông bà nội đưa em gái sáu tháng tuổi ra vườn đổi gió hóng mát.1
Em gái được đặt ngồi trên ghế đơn có lưng tựa, Khưu Dĩnh Ninh ngồi sát bên giữ cho cô nhóc không ngã nhào về trước. Còn Khưu Dĩnh Khôi ở trước mặt em gái bày đủ trò trêu chọc khiến cô nhóc bật cười sằng sặc.
Tiếng cười giòn tan, ánh mắt to tròn long lanh, chiếc miệng nhỏ tươi cười ngọt ngào, em gái giờ đây là tâm điểm thu hút của cả nhà.
Đùa giỡn một hồi lâu, Khưu Dĩnh Khôi mệt thở hồng hộc, cậu nhóc cúi hôn em gái nhưng bị cô nhóc vây nước bọt lên mặt. Thay vì tự lấy tay hoặc kéo áo lau, Khưu Dĩnh Khôi lại bước qua dùng áo của Khưu Dĩnh Ninh lau nước bọt em gái trên mặt mình.
Nụ cười trên môi Khưu Dĩnh Ninh trở nên bất lực, Mộc Tịnh Kỳ dõi theo cũng chỉ biết cười bất đắc dĩ. Có trách phải trách anh ngày trước xem thường con trai, để rồi người bị ức hiếp nhiều nhất trong nhà lại chính là anh.
Cha mẹ Khưu ngồi một bên uống trà, vẻ mặt mãn nguyện khi thấy con cháu đủ đầy, gia đình hòa thuận hạnh phúc.
Khưu Dĩnh Khôi bám chân Khưu Dĩnh Ninh trèo lên ngồi lên đùi anh, lên tiếng giục: “Con muốn ôm em.”
Khưu Dĩnh Ninh bế em gái qua ngồi phía trước Khưu Dĩnh Khôi, cậu nhóc liền vòng hai tay ôm em trong lòng mình.
Ba cha con chen chúc trên một chiếc ghế lại vô cùng vui vẻ, Khưu Dĩnh Ninh một tay ôm hai đứa nhóc tránh ngã, một tay từ đầu đến cuối vẫn luôn chủ động đan chặt vào tay Mộc Tịnh Kỳ đang ngồi sát bên cạnh.
Cách thể hiện tình cảm cả hai không còn quá phô trương, cũng không còn xốc nổi, nhưng cảm xúc trong tim vẫn từng ngày âm ỉ cháy không bao giờ tắt.
Giờ đây...
Tình yêu của Khưu Dĩnh Ninh dù trải qua bao nhiêu thay đổi, duy nhất vẫn luôn có sự thiên vị dành riêng cho Mộc Tịnh Kỳ. Tựa như, ngày anh vẫn còn là một thiếu niên ngông cuồng, trái tim ngạo mạn lại sẵn sàng lấy xuống trao cô.1
Hết