Diêu Diêu và Vũ Đằng lên nhà trước, Mộc Tịnh Kỳ đi đến gần chỗ Khưu Dĩnh Ninh đang bày ra vẻ mặt ấm ức như sắp ăn vạ đến nơi.
Anh ném que kem đã ăn hết vào sọt rác gần đó, gằn giọng hỏi: “Về sớm quá nhỉ?”
Mộc Tịnh Kỳ kiểm tra điện thoại, bất lực lên tiếng: “Chỉ mới hơn bảy giờ.”
Khưu Dĩnh Ninh đanh đá lườm Mộc Tịnh Kỳ đe dọa, cô vội mỉm cười nịnh bợ xoa dịu cơn nóng đang dâng trào trong anh: “Em sai rồi, sau này không về muộn như thế này nữa.”
Đến khi nghe được những lời này, Khưu Dĩnh Ninh mới thôi tỏ thái độ, anh đứng dậy cầm theo túi kem đặt bên cạnh cùng Mộc Tịnh Kỳ trở về căn hộ trên lầu.
Về nhà, Mộc Tịnh Kỳ vào phòng thay đồ ngủ, rồi quay trở ra phòng khách ngồi xuống cạnh Khưu Dĩnh Ninh. Đợi cô ngồi xuống, anh liền gác một chân lên chân cô, đưa hộp kem đã mở nắp cùng chiếc muỗng nhỏ kèm theo cho cô.
Mộc Tịnh Kỳ cầm lấy hộp kem múc một muỗng bỏ vào miệng, Khưu Dĩnh Ninh gác tay lên lưng ghế chống thái dương chăm chú nhìn cô, mãi một hồi sau mới mở lời hỏi: “Có chuyện gì phải không?”
“Ừm...” Mộc Tịnh Kỳ thật thà gật đầu xác nhận, không hề có ý giấu giếm: “Tháng sau Diêu Diêu với Vũ Đằng sẽ tổ chức hôn lễ.”
Khưu Dĩnh Ninh không ngạc nhiên cũng chẳng lấy làm lạ, ngược lại bộ dạng như hiểu rõ nguyên nhân phía sau. Anh nhếch môi cười ẩn ý, bóng gió ám chỉ: “Ban đầu nói tốt nghiệp mới tính chuyện kết hôn, chưa gì đã gấp gáp như vậy, xem ra không cãi thắng được bác sĩ.”
Mộc Tịnh Kỳ tròn mắt kinh ngạc, quay phắt qua đối diện anh, hoảng hốt dò hỏi: “Sao... anh biết?”
Trước câu hỏi ngây ngô của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh không nhịn được ngửa đầu cười lớn: “Ngốc! Bác sĩ không bảo thì họ gấp làm gì?”
Thấy dáng vẻ vô tư của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ khẽ bĩu môi, sâu trong thâm tâm chợt dâng lên cảm giác bất an. Còn nhỏ thì lo tương lai, lớn lên lại lo toan cuộc sống.
Quả thật Khưu Dĩnh Ninh vốn chẳng nghĩ nhiều như Mộc Tịnh Kỳ, nhưng khi nhìn lại phát hiện cô trầm mặc ngồi yên, nét cười trên mặt anh tự động thu lại.
Anh chuyển người ngồi thẳng lại, chồm sát đến Mộc Tịnh Kỳ, thấp giọng dò xét: “Em sao vậy?”
Mộc Tịnh Kỳ không vội đáp, suy nghĩ thật kỹ càng mới trả lời: “Ninh, nếu như chúng ta...”
Câu từ đã có sẵn trong tâm trí nhưng lời đến cổ lại bị nghẹn không thể bộc bạch ra hết. Mộc Tịnh Kỳ rất muốn hỏi, liệu như cô và Khưu Dĩnh Ninh có con ngoài ý muốn, anh sẽ có quyết định như thế nào.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Mộc Tịnh Kỳ không muốn dùng việc có con để đánh giá tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh. Có con là phước đức của đời người, chẳng may anh không chấp nhận, cô sẽ tự sinh tự nuôi. Lúc Mộc Tịnh Kỳ mới lên đại học, sống tự lập một mình vẫn rất tốt, nuôi thêm một đứa trẻ có lẽ cũng chẳng quá sức kinh khủng.
Có điều, nghĩ thì dễ nhưng chưa chắc làm được, trước mắt Mộc Tịnh Kỳ đã có một tấm gương là mẹ Mộc, thế nên cô chỉ sợ khi thực sự phải tự mình nuôi con, nếu chịu không nổi áp lực sẽ làm tổn thương đến con mình.
Rõ ràng là đang yêu đương nồng cháy, giờ đây len lỏi vào trí tưởng tượng của Mộc Tịnh Kỳ là cảnh tượng phải làm mẹ đơn thân một mình nuôi con.
Do nghĩ ngợi lung tung chuyện tiêu cực, Mộc Tịnh Kỳ không ý thức được nước mắt mình rơi ra. Nhưng đổi lại, Khưu Dĩnh Ninh nhìn thấy cô khóc liền hoảng sợ ra mặt, ruột gan trong người rối loạn sôi sục lên.
Anh vội vã ôm chầm lấy cô, giọng nói lộ ra sự run rẩy: “Kỳ, em bị sao vậy? Hả?”
Đối diện với biểu tình sửng sốt của Khưu Dĩnh Ninh, đầu óc Mộc Tịnh Kỳ đột nhiên trở nên trống rỗng, tâm tư thế nào liền nói ra thế ấy: “Ninh, em không muốn làm “chuyện đó” nữa, chúng ta còn trẻ... nhỡ có con sẽ làm tội đứa nhỏ...”
Nghiêm túc lắng nghe Mộc Tịnh Kỳ nói, vẻ mặt Khưu Dĩnh Ninh chuyển từ khẩn trương sang nghệt ra. “Chuyện đó” mà cô nhắc đến chính là việc tạo em bé.
Khưu Dĩnh Ninh dở khóc dở cười, uất đến mức nghẹn lời. Cội nguồn gốc rễ của chuyện này là từ Diêu Diêu và Vũ Đằng, họ có con trước dự định là chuyện của họ, vậy mà Mộc Tịnh Kỳ lại bắt anh phải chịu thiệt.
Thế nhưng, trông thấy gương mặt vô tội của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh không nỡ lòng trách, chỉ còn biết bật cười bất lực: “Rốt cuộc em đang nghĩ gì thế hả ngốc? Là em chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ, hay không muốn sinh con cho anh? Làm chồng em anh còn làm được, làm cha bốn đứa con chỉ là chuyện nhỏ.”1
Lần này đến lượt Mộc Tịnh Kỳ ngớ người ra, chính vì phản ứng của Khưu Dĩnh Ninh về việc có con trái với ý nghĩ của cô, cảm xúc trong lòng cô liền nở hoa. Nhưng bốn đứa con mà anh nhắc là có ý gì?
Bắt gặp nét mặt ngơ ngẩn có phần ngốc nghếch của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh phì cười, đại khái hiểu được cô vừa bị lời nói của anh dọa đến mất hồn.
Thôi không trêu Mộc Tịnh Kỳ nữa, Khưu Dĩnh Ninh dịu dàng vuốt sau đầu cô như một hành động vỗ về, chân thành bày tỏ: “Kỳ, ai trong chúng ta đều phải lớn, phiền muộn là điều khó tránh khỏi. Nhưng khó khăn đến đâu, cả tuổi trẻ anh vẫn luôn dốc sức theo đuổi một mục tiêu duy nhất...”
Ngừng một chút, anh dịu dàng thổ lộ: “Anh muốn trở thành người đặc biệt trong lòng em.”1