Đầu Gấu Của Lòng Em

Chương 7: Lựa chọn



Từ cửa hàng trở về, Khưu Dĩnh Ninh ở bên căn hộ của Cát An để giúp lắp ráp và cài đặt máy tính. Mộc Tịnh Kỳ sau khi ôm laptop về phòng liền mở ra khám phá.

Do vẫn đang là học sinh cấp 3 vẫn chưa cần dùng nhiều đến máy tính, ngoại trừ laptop cá nhân của Khưu Dĩnh Ninh thì Mộc Tịnh Kỳ trước đó cũng được cha mẹ Khưu cho sử dụng máy để bàn ở khu vực làm việc nhỏ trong nhà.

Chỉ là Mộc Tịnh Kỳ không ngờ Khưu Dĩnh Ninh lại sẵn sàng bỏ tiền ra mua laptop cho cô. Đáng nói thêm là cách đây không lâu cô còn từng nghe anh nói muốn đổi máy mới để chơi game.

Tầm nửa tiếng sau, Khưu Dĩnh Ninh về tới, vừa vào phòng đã đi thẳng đến chỗ Mộc Tịnh Kỳ đang ngồi nghịch laptop mới ở bàn học.

Một tay vòng gác ở lưng ghế của Mộc Tịnh Kỳ, một tay chống xuống cạnh bàn, Khưu Dĩnh Ninh cúi người áp sát vào cô từ phía sau, vờ tìm chuyện hỏi: "Thế nào? Mượt không?"

"Ừm, mượt lắm!" Mộc Tịnh Kỳ thành thật gật đầu.

Con ngươi của Khưu Dĩnh Ninh chợt đảo nhẹ, dừng lại ở trên nửa gương mặt của Mộc Tịnh Kỳ. Anh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, nắm ghế cô xoay lại đối diện với mình.

Hơi thở Khưu Dĩnh Ninh mang theo cảm giác nặng nhọc, anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mộc Tịnh Kỳ, chậm rãi dò hỏi: "Qua nay cậu sao vậy?"

Mộc Tịnh Kỳ im lặng không đáp, sâu trong đáy mắt dần loan ra sự dao động. Từng trải qua một tuổi thơ chẳng mấy tốt đẹp, chịu đựng biết bao buồn tủi, Mộc Tịnh Kỳ giỏi nhất là che giấu cảm xúc thật, tuyệt đối không ngờ có ngày sẽ bị Khưu Dĩnh Ninh nhận ra một cách dễ dàng.

Tuy Mộc Tịnh Kỳ ít thể hiện biểu cảm trên mặt, nhưng ở bên cạnh một thời gian, không đủ lâu nhưng đủ để Dĩnh Ninh thấy được tâm tư của cô.1

Nếu trước đây là rảnh rỗi soi mói, thì kể từ khi Khưu Dĩnh Ninh phát hiện mình thích Mộc Tịnh Kỳ, tất cả những gì liên quan đến cô, dù là để ý cô biến đổi một nét mặt cũng gọi là quan tâm.

Từ chiều hôm qua trở đi, Mộc Tịnh Kỳ ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường nhưng việc cô ít nói, thậm chí có ý tránh mặt đã tố cáo tâm trạng của cô rất rõ ràng.

Khưu Dĩnh Ninh biết rõ, dù Mộc Tịnh Kỳ bình thường có ít nói như thế nào cũng sẽ không quay lại bộ dạng như lúc còn ở cùng cha mẹ ruột. Lần này cô trầm lặng một cách bất thường, chứng tỏ đang có tâm sự không thể nói ra.

Qua một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, Khưu Dĩnh Ninh mất kiên nhẫn tiếp tục hỏi: "Cậu vì chuyện chọn trường đại học nên lo lắng?"

Gương mặt của Mộc Tịnh Kỳ thoáng lên một tia kinh ngạc, cô còn tưởng Khưu Dĩnh Ninh phát hiện ra cô bất thường vì chuyện liên quan đến Cát An, nào ngờ anh lại nghĩ đến chuyện chọn trường đại học.

Thật ra, Mộc Tịnh Kỳ ngay từ đầu cũng đã biết năng lực của chính mình ở đâu, căn bản cô không thể trèo lên giành tấm vé vào đại học quốc gia. Và quan trọng hết, cô không dám mơ mộng về cái kết giữa mình và Dĩnh Ninh.

Mộc Tịnh Kỳ cười trừ cho qua, dùng thái độ vô tư đáp: "Ừm, mình lo... nếu vào đại học rồi thì cuộc sống sẽ thay đổi ra sao."

Kể từ lúc được cha mẹ Khưu nhận nuôi, Mộc Tịnh Kỳ đã hình thành thói dựa dẫm, ở nhà có cha mẹ chăm lo, ra ngoài có Dĩnh Ninh bảo vệ. Đến cuối cùng, giấc mơ màu hồng này cũng sắp tới lúc không còn tiếp diễn, kẻ nằm mơ giữa ban ngày như cô cũng phải thức giấc.

"Không chừng, chúng ta sẽ sống cùng nhau đến già."

Khưu Dĩnh Ninh để lại một câu mang hàm ý, sau đó đứng dậy lấy quần áo đi thay. Mộc Tịnh Kỳ ngây ngốc dõi mắt theo anh, trái tim không nghe lời lý trí mà đập loạn.

Thay đồ xong ra ngoài, thấy Mộc Tịnh Kỳ lôi tập vở ra chuẩn bị ôn bài, Khưu Dĩnh Ninh cũng chủ động đi đến ngồi xuống kế bên.

Lúc lấy phiếu điền nguyện vọng trường đại học ra khỏi ba lô, Mộc Tịnh Kỳ bất giác xoay đầu nhìn Khưu Dĩnh Ninh, tình cờ bắt gặp anh cũng đang nhìn qua cô.

Khưu Dĩnh Ninh không nói gì, cầm lấy ba lô của mình lấy phiếu điền nguyện vọng ra.

Cả hai cứ yên lặng chần chừ, cuối cùng người quyết tâm hạ bút trước vẫn là Khưu Dĩnh Ninh. Mộc Tịnh Kỳ cũng không lưỡng lự nữa, viết tên trường đại học dự tính vào phiếu.

Cả hai phiếu được điền xong, Mộc Tịnh Kỳ được Khưu Dĩnh Ninh giao lại cho cô giữ và nộp vào thứ hai.

Trong lúc Mộc Tịnh Kỳ cất hai phiếu vào ba lô, Khưu Dĩnh Ninh bắt gặp nét mặt thoáng buồn của cô. Anh thở dài trong âm thầm, không tự chủ đưa tay lên xoa đầu cô như thay cho một lời an ủi.

Trước hành động của Khưu Dĩnh Ninh, hai bên khóe môi Mộc Tịnh Kỳ vô thức cong lên mãn nguyện, nét mặt rầu lo cũng dần tươi tỉnh trở lại.

Đoạn đường phía trước còn rất dài, khả năng rất lớn là sẽ không thể đi cùng nhau, vậy nên ngay từ đầu Mộc Tịnh Kỳ không hề mong mỏi điều gì quá lớn lao. Quãng thời gian gặp được Khưu Dĩnh Ninh, thời thanh xuân cấp ba đẹp đẽ kia đã đủ vui vẻ để khắc ghi mãi về sau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv