Trước đó Thích Vy hoàn toàn chưa từng nghe đến chuyện Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ có con với nhau, nhưng khi chính miệng mẹ Khưu nói ra khiến cô ta xây xẩm cả mặt mày.
Để màn kịch thêm phần chân thật và kịch tính, mẹ Khưu bỗng rời khỏi chỗ, mãi gần năm phút sau mới quay lại bàn ăn, trên tay còn cầm theo điện thoại đưa cho Thích Vy, nhiệt tình nói: “Con xem, thằng bé có phải rất đáng yêu không?”
Bức ảnh mà Thích Vy xem được là khoảnh khắc Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ bế con trai Cát An và Tư Khắc chụp hình làm kỷ niệm trong tiệc thôi nôi của cậu nhóc, không ngờ chỉ một bức ảnh đơn giản lại có ngày được mẹ Khưu biến thành thứ vô cùng có giá trị.
Xem xong ảnh, mặt mày Thích Vy đã tái nhợt đi trông thấy, mẹ Khưu hất mặt kiêu ngạo, không thèm quan tâm đến bộ dạng khủng hoảng của cô ta, bà tiếp tục tấn công tinh thần: “Tuy điều kiện Tịnh Kỳ không tốt lắm, nhưng dù gì nó cũng cho hai bác đứa cháu nội kháu khỉnh thế này. Bác giận thì lớn tiếng với con dâu hy vọng người ngoài như con không chê cười.”1
Hai chữ “người ngoài” thoát ra từ miệng mẹ Khưu tưởng chừng vô tình lại cố ý, thậm chí bà còn nhấn nhá đúng lúc, khiến Thích Vy câm nín không phản bác được thêm lời nào.
Từ lúc bước vào nhà, Thích Vy từ bộ dạng ngẩng cao đầu trở nên thê thảm ngẩng đầu không nổi nữa. Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ còn chưa làm gì thì cô ta đã bị mẹ Khưu dập đến tơi tả, cả hai cùng cha Khưu chỉ biết giữ im lặng xem bà ra tay xử lý kẻ thứ ba trơ trẽn.
Kết thúc bữa trưa, Thích Vy đã có ý định tháo chạy nhưng mẹ Khưu lại chưa có ý định buông tha, bà kiên quyết giữ cô ta ở lại, còn tuyên bố qua Tết mới cho cô ta về nhà.
Ban đầu Thích Vy đơn giản nghĩ lấy lòng mẹ Khưu rất dễ nhưng lúc cô ta hối hận cũng đã muộn. Câu trước mẹ Khưu có thể tâng bốc Thích Vy lên chín tầng mây thì câu sau bà cũng có thể đạp thẳng cô ta đến tận cùng mười tám tầng địa ngục, khiến sắc mặt cô ta biến đổi không ngừng.
Cả buổi chiều, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ thảnh thơi về phòng nghỉ ngơi sau chuyến bay thì cùng thời điểm, Thích Vy bị cha mẹ Khưu giữ lại, vừa cắn hạt dưa vừa ép cô ta phải nghe ông bà khoe khoang về con trai và con dâu.1
Mãi cho đến chiều tối, mẹ Khưu nói khô cả cổ mới chịu tạm ngưng cho Thích Vy thở. Lúc cả nhà chuẩn bị cơm tối thì Thích Vy không còn tinh thần nán lại, vội vã tìm cớ bỏ chạy.
Mẹ Khưu tỏ ra tiếc nuối tiễn Thích Vy ra tận cửa, lúc quay lại liền kiêu ngạo lên mặt liếc qua Khưu Dĩnh Ninh: “Nếu biết cái bản mặt đó của con dụ yêu quái vào nhà thì mẹ đã làm con xấu đi rồi!”
Khưu Dĩnh Ninh không thèm chấp nhặt, từ tốn phản kích: “Tại con giống mẹ đó.”
Mẹ Khưu đang bực bội chuyện Thích Vy, muốn mắng Khưu Dĩnh Ninh một trận nhưng khi nghe anh nói câu này bà liền tươi tỉnh, sờ sờ mặt mình tỏ ra ngại ngùng: “Thật hả, mà hình như ai cũng nói vậy.”
Sợ phá hỏng tâm trạng vừa mới tốt lên của mẹ Khưu, từ cha Khưu đến Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đều không ai dám lên tiếng, từng người lặng lẽ quay mặt chỗ khác cười trộm.
Hơn sáu giờ tối, bữa cơm cũng hoàn thành, gia đình bốn người được dịp hội tụ đúng nghĩa không có người ngoài làm phiền. Nhưng bữa ăn bắt đầu được không lâu, điện thoại Khưu Dĩnh Ninh đổ chuông báo có người gọi đến.
Vừa nhìn thấy người gọi là cha Thích Vy, Khưu Dĩnh Ninh liền đoán được ông chắc chắn đang tìm con gái cứng đầu trốn nhà chạy đến đây. Anh thở ra một hơi không vui, không nhanh không chậm bắt máy.
Đường truyền vừa được kết nối, quả nhiên bên kia đã phát ra giọng nói lo lắng của cha Thích Vy: “Chào em Dĩnh Ninh, biết làm phiền em về thăm nhà là không nên, nhưng Thích Vy vừa gọi điện cho tôi nói con bé bị lạc đường. Tôi cũng không ngờ nó chạy theo em về tận nhà, nhưng ở đó chỉ có em là người quen, hy vọng em có thể giúp nó một lần, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn lần thứ hai.”1
Khưu Dĩnh Ninh nghiêm túc nghĩ ngợi, ánh mắt thoáng lên tia lạnh lùng, vẫn tỏ ra tốt bụng đồng ý: “Được, viện trưởng bảo cô ta gửi vị trí qua đi, em sẽ đến đón.”
Cha mẹ Khưu ngồi đối diện vảnh tai hóng chuyện, Mộc Tịnh Kỳ ngồi bên cạnh Khưu Dĩnh Ninh, không cần nghe người trong điện thoại nói gì, chỉ cần nghe câu cuối anh nói, cô liền biết cha Thích Vy nhờ anh lo cho cô ta.
Kết thúc cuộc gọi, Khưu Dĩnh Ninh nhìn qua mẹ Khưu đang mở to mắt chờ đợi, anh ẩn ý nói: “Tối nay mẹ có người “tâm sự” tiếp.”1
Nói xong, Khưu Dĩnh Ninh liền đứng lên kéo theo Mộc Tịnh Kỳ đang ngồi trầm mặc đi theo anh ra ngoài. Cứ nghĩ đến việc Thích Vy bám riết lấy Khưu Dĩnh Ninh không buông khiến Mộc Tịnh Kỳ cực kỳ không thoải mái, nhưng cô ta một thân một mình là con gái bên ngoài lúc trời tối cũng không nên.
Tuy không nói ra, thật lòng Mộc Tịnh Kỳ vẫn luôn để tâm, biết rằng Khưu Dĩnh Ninh không có ý với Thích Vy, nhưng chẳng ai lại vui vẻ nổi khi có một cô gái luôn bám lấy bạn trai mình.
Như biết rõ được tâm tư của Mộc Tịnh Kỳ, đến khi cả hai an vị vào xe mượn của cha Khưu, Khưu Dĩnh Ninh bất chợt nghiêng người qua, kéo mặt cô qua hôn phớt lên môi một cái, nở nụ cười gian ngỏ ý mập mờ: “Đêm nay, anh sẽ giúp cô Khưu đánh ghen.”