Nghe tiếng, Mộc Tịnh Kỳ giật mình xoay đầu lại, hai mắt vô thức mở to kinh ngạc, đôi môi há hốc dõi theo người con trai đang di chuyển đến ngồi chổm xuống cạnh mình.
“Ninh?”
“Ờ.” Khưu Dĩnh Ninh bình thản đáp một tiếng.
Biểu cảm ngạc nhiên của Mộc Tịnh Kỳ vẫn không đổi, cô mơ màng gọi lại: “Ninh?”
“Ừm, sao?”
Mộc Tịnh Kỳ nhất thời không dám tin vào mắt mình, rõ ràng lúc sáng Khưu Dĩnh Ninh đã về, không lý nào bây giờ lại có mặt ở đây.
Khóe môi Khưu Dĩnh Ninh hơi cong lên, dường như đã đoán trước được phản ứng này của Mộc Tịnh Kỳ. Anh đứng dậy cầm theo túi xách của cô, tiện thể kéo theo cô gái còn đang ngồi ngây người dưới sàn đứng lên.
Mộc Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào Khưu Dĩnh Ninh, trong lúc lơ mơ còn đưa tay sờ cánh tay anh. Xác nhận Khưu Dĩnh Ninh là bằng xương bằng thịt không phải ảo ảnh, Mộc Tịnh Kỳ sốc đến không thốt nên lời.
Cứ như vậy, Mộc Tịnh Kỳ không tự chủ bị Khưu Dĩnh Ninh dắt đi. Ngang qua bếp, cô nhìn thấy Vũ Đằng tươi cười cùng Diêu Diêu mếu máo dõi theo.
Vào phòng riêng, Mộc Tịnh Kỳ bị đẩy đi tắm. Bên trong phòng tắm, từ bàn chải, khăn mặt, đồ dùng cá nhân của Khưu Dĩnh Ninh đều xếp bên cạnh đồ của Mộc Tịnh Kỳ.
Cô chợt bừng tỉnh, vội lao ra ngoài đối diện Khưu Dĩnh Ninh, nghiêm túc hỏi: “Sao anh ở đây?”
“Anh vừa đáp máy bay lúc tám giờ.”
Khưu Dĩnh Ninh vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, mở túi mang sách vở của Mộc Tịnh Kỳ bỏ ra ngoài.
Đôi mày Mộc Tịnh Kỳ nhíu lại hoài nghi, tiếp tục tra hỏi: “Sao đồ anh lại xếp ở trong phòng tắm?”
Khưu Dĩnh Ninh dừng việc đang làm, ngước mặt nhìn thẳng vào mắt Mộc Tịnh Kỳ, từ tốn đáp: “Từ nay trở đi, anh sẽ dọn đến đây.”
“Hả?!” Mộc Tịnh Kỳ trong lúc kích động có hơi lớn tiếng, mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến cô cảm giác như mình đang nằm mơ.
Khưu Dĩnh Ninh bỗng vươn tay về phía tủ đầu cạnh giường, cầm lấy chiếc thẻ sinh viên mới toanh của mình thuộc trường Mộc Tịnh Kỳ đang học lên đưa cô xem.1
Dõi theo nét mặt biến đổi từ sốc sang ngỡ ngàng của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh trước sau vẫn vô cùng bình tĩnh: “Kể từ bây giờ, con đường mà em chọn, chỉ được có dấu chân của anh.”
Nếu là người khác, có lẽ họ đã rất vui mừng, nhưng Mộc Tịnh Kỳ thì không. Vào đại học quốc gia là ước mơ lớn nhất Khưu Dĩnh Ninh theo đuổi, vậy mà giờ đây anh lại vì cô mà từ bỏ, còn phải sống xa cha mẹ Khưu không thể chăm sóc ông bà, những điều này cô không hề muốn.
Nước mắt bất lực của Mộc Tịnh Kỳ rơi ra, cô đủ tỉnh táo để nhận thức chuyện nên và không nên. Khưu Dĩnh Ninh vì cô mà đánh đổi cả tương lai, cô ngàn lần không dám nhận món quà bất ngờ quá mức phi thường này.
“Ninh, anh điên rồi sao?” Mộc Tịnh Kỳ kìm nén cảm xúc trong lòng, chỉ sợ chút nữa đây không nhịn được mà nổi giận mắng anh.
Cả hai còn rất trẻ, chưa chắc đã đi với nhau đến khi thực sự trưởng thành, thế nên đối với Mộc Tịnh Kỳ, cô không chấp nhận được hành động nông nổi của Khưu Dĩnh Ninh lúc này.
Trái ngược lại thái độ có phần kích động của Mộc Tịnh Kỳ, dáng vẻ Khưu Dĩnh Ninh trầm lặng, nét mặt không hề có ý đùa giỡn.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô một lúc lâu, những gì chôn giấu trong đáy lòng đều được bộc bạch hết trong một lần: “Không học được trường này thì học được trường khác, nhưng nếu mất em rồi anh lấy ai để thay thế?!”
Mộc Tịnh Kỳ sững sờ bất động, trong hai mắt liên tục dâng lên màng nước trong suốt, nối tiếp nhau rơi khỏi khóe mi. Những cảm xúc buồn vui chồng xéo lên nhau khiến Mộc Tịnh Kỳ không rõ mình thật sự muốn gì.
Khưu Dĩnh Ninh thở ra một hơi dài, bất cần tuyên bố: “Cha mẹ đã đồng ý, em đồng ý hay không tùy em. Anh đã nói rồi, anh nhất định sẽ theo đuổi em đến cùng.”
Đến giờ phút này, Mộc Tịnh Kỳ cũng hiểu vì sao mình không thể buông bỏ tình cảm với Khưu Dĩnh Ninh. Vì cô là một kẻ cố chấp, còn anh là một kẻ không chịu thua cuộc.
Vì biết Khưu Dĩnh Ninh sẽ dọn đến đây sống, Diêu Diêu cũng sẽ dọn qua căn hộ của Vũ Đằng, bởi có cho tiền cô nàng cũng không dám ở chung nhà với Khưu Dĩnh Ninh. Giấy tờ thuê nhà được giao lại cho Khưu Dĩnh Ninh, bắt đầu từ tháng sau anh sẽ đứng tên thuê.
Ngồi trên bàn ăn, Mộc Tịnh Kỳ khổ tâm vuốt mặt, trước đó cô không hề biết Khưu Dĩnh Ninh tính toán chi li, từ việc chuyển trường, chuyển chỗ ở đều diễn ra một cách êm xuôi, còn cô tới sát đích mới biết.
Đến hơn mười một giờ đêm, bữa ăn mới kết thúc. Dọn dẹp xong Diêu Diêu theo Vũ Đằng về, đồ đạc hành lý của cô nàng đã chuyển đi từ sớm, lúc đi chỉ luyến tiếc không còn người tỉ tê tâm sự chuyện con gái.
Tiễn Diêu Diêu và Vũ Đằng về rồi Mộc Tịnh Kỳ nhào đến nằm sấp trên sofa trong phòng khách, mệt đến mức mi mắt nặng trĩu không mở lên nổi.
Khưu Dĩnh Ninh khóa cửa xong, đi thẳng một đường đến chỗ Mộc Tịnh Kỳ bế cô lên về phòng. Mộc Tịnh Kỳ không có sức để phản ứng, hoàn toàn buông lỏng bản thân tùy ý Khưu Dĩnh Ninh đối xử.
Tuy không mở mắt, nhưng Mộc Tịnh Kỳ cảm nhận được những gì đang diễn ra. Đầu tiên, Khưu Dĩnh Ninh đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô. Sau đó, anh nhẹ nhàng vuốt tóc, ngón tay anh lướt qua mi mắt của cô. Cuối cùng, anh đặt lên tóc cô một nụ hôn, giọng nói thỏ thẻ nhè nhẹ chợt vang bên tai.
“Ngủ ngon, tương lai của anh.”