Trong suốt bữa ăn, bầu không khí có phần gượng gạo, sự xuất hiện của Khưu Dĩnh Ninh chẳng khác nào tâm điểm của sự chú ý.
Giữa chừng, Trần Hựu bị Khưu Dĩnh Ninh ngồi chắn giữa vẫn nhiệt tình gắp đồ ăn đặt vào chén Mộc Tịnh Kỳ, tươi cười nhắc nhở: “Em ăn nhiều vào.”1
“Cảm ơn anh.” Mộc Tịnh Kỳ gượng cười đáp, lén liếc trộm qua Khưu Dĩnh Ninh. Vừa bắt gặp vẻ mặt đanh đá lườm mình như muốn đánh người đến nơi, cô đành ngậm ngùi gắp đồ ăn Trần Hựu gắp cho cô chuyển qua chén Khưu Dĩnh Ninh, chỉ có như vậy anh mới thôi tỏ thái độ.
Từ đầu đến cuối bữa ăn, Trần Hựu luôn tìm cách quan tâm Mộc Tịnh Kỳ, kết quả Khưu Dĩnh Ninh mới liếc mắt một cái cô đã không dám làm trái ý.
Cùng với đó, Thanh Tú chỉ chăm chăm dõi mắt theo Khưu Dĩnh Ninh, tâm tình trong lòng vừa phấn khích vừa hồi hộp khác thường.1
Sự tồn tại của Khưu Dĩnh vốn đã có từ lúc Mộc Tịnh Kỳ về nhà cha mẹ Khưu ăn Tết. Trần Hựu không để ý chuyện Khưu Dĩnh Ninh đối với Mộc Tịnh Kỳ như thế nào, càng không để ý đến việc Mộc Tịnh Kỳ từng thích Khưu Dĩnh Ninh nhiều đến đâu.
Xét ở hiện tại, Mộc Tịnh Kỳ vì không muốn thích Khưu Dĩnh Ninh nữa mới chạy đến thành phố xa xôi này, cho dù bây giờ Khưu Dĩnh Ninh có hối hận theo đuổi lại thì hai người hai thành phố, xa mặt cách lòng sớm cũng không bền.
Huống chi, Trần Hựu ở cùng một thành phố, học cùng trường, thường xuyên qua lại với Mộc Tịnh Kỳ, đương nhiên khả năng cưa đổ được cô là vô cùng cao. Vậy nên, Trần Hựu không chấp Khưu Dĩnh Ninh, bởi bản thân Trần Hựu đã nắm chắc phần thắng.
Đối với Thanh Tú thì lại khác, hoàng tử trong mơ chợt xuất hiện lại ngỡ như rất xa, ngay cả muốn tiếp cận làm quen cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Tin nhắn nhóm không bao giờ xem, Thanh Tú dĩ nhiên không biết được chuyện giữa Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ được bàn tán trước đó. Trong mắt Thanh Tú ngay lúc này, Khưu Dĩnh Ninh là anh trai nuôi của Mộc Tịnh Kỳ, là anh trai của bạn, có thể theo đuổi.1
Đầu giờ chiều, Khưu Dĩnh Ninh theo Mộc Tịnh Kỳ vào lớp xem thử học một buổi ở đây có khác gì so với đại học quốc gia. Mộc Tịnh Kỳ không có ý kiến, nhưng Diêu Diêu lúc nào cũng tránh anh như tránh tà.
Hội trường có sức chứa gần cả trăm người, ở gần phía cuối lớp, Mộc Tịnh Kỳ ngồi ở giữa, bên trái là Diêu Diêu, bên phải là Khưu Dĩnh Ninh.
Diêu Diêu thi thoảng liếc trộm Khưu Dĩnh Ninh, sau đó lại nghiêng người thì thầm với Mộc Tịnh Kỳ: “Sao cậu nói cậu ta không thích cậu, mình thấy cậu ta còn thích cậu hơn cậu thích cậu ta ấy chứ.”
Mộc Tịnh Kỳ cong môi cười như không, khẽ nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ. Ngày xưa cả cô và Khưu Dĩnh Ninh đều không thể hiện tình cảm cho đối phương biết, giờ đây lớn rồi, cách thể hiện có hơi... đường đột và nhiệt tình.
Bỗng nhiên, Khưu Dĩnh Ninh ngồi bên kia bỗng nghiêng đầu chạm lên vai Mộc Tịnh Kỳ, thì thầm hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Mộc Tịnh Kỳ thở ra, không nghĩ ngợi đã trả lời: “Không có thời gian.”
“Kệ em.” Khưu Dĩnh Ninh ngồi thẳng dậy, thờ ơ tự mình quyết định: “Tối nay anh muốn ăn món Nhật.”
Biểu cảm Mộc Tịnh Kỳ hoàn toàn bất lực, không chiều ý Khưu Dĩnh Ninh chỉ sợ vài giây nữa đây anh sẽ la làng ăn vạ, lúc đó người mất mặt chỉ có cô. Không chừng hết hôm nay anh đã trở về nhà cha mẹ Khưu, còn cô vẫn phải học ở đây hơn ba năm nữa, suy ra vẫn là nên tự giữ mặt mũi cho mình.1
Nghĩ rồi Mộc Tịnh Kỳ cam chịu số phận, nhẹ nhàng đáp: “Biết rồi.”
Trời vào chiều đã bắt đầu âm u, nhiều cửa hàng quán xá được dịp đông khách hơn bình thường, nhiều cặp đôi không thể đi chơi ngoài trời chỉ còn có thể lựa chọn quán ăn, quán nước để ngồi cùng nhau.
Diêu Diêu và Vũ Đằng có hẹn đi chơi từ sớm, Mộc Tịnh Kỳ bận đi làm thêm, chỉ có Khưu Dĩnh Ninh trở về nhà một mình. Trong thời gian rảnh rỗi, Khưu Dĩnh Ninh dọn dẹp phòng riêng của Mộc Tịnh Kỳ một lượt, sau đó lại đích thân đi đến siêu thị gần chung cư mua đồ ăn.
Qua bảy giờ, bên ngoài đã ướt đường đi, mưa lâm râm vẫn rơi tí tách se lạnh. Chủ cửa hàng của Mộc Tịnh Kỳ làm việc là một người phụ nữ ngoài sáu mươi, thấy cửa tiệm vắng khách, bà cho nhân viên nghỉ sớm.
Mộc Tịnh Kỳ được bà chủ tặng cho một cặp chậu sen đá mini nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay với hy vọng chúc cô sẽ sớm tìm được một nửa còn lại. Mộc Tịnh Kỳ mang tâm tư vui vẻ ra về, trên tay cầm hộp giấy hình chữ nhật đựng hai chậu cây ôm vào người che mưa cẩn thận.
Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ ra khỏi cửa liền bắt gặp Khưu Dĩnh Ninh đứng ở dưới hiên bên ngoài chờ. Cô ngạc nhiên ngớ người mất vài giây, bước chân vô thức tiến nhanh về phía anh: “Ninh?”
Khưu Dĩnh Ninh mặc một chiếc áo sơ mi khoác bên ngoài áo thun đồng bộ màu trắng, khoảnh khắc anh đứng dưới hiên trú mưa, màng nước rơi xuống ngoài trời tựa như lớp nền càng tôn lên vẻ đẹp điển trai vốn có.
Thấy Mộc Tịnh Kỳ đến gần, Khưu Dĩnh Ninh chủ động giơ tay cầm túi giúp cô, liếc thấy hộp giấy cô cầm trên tay liền hiếu kỳ hỏi: “Gì đó?”
“Sen đá, bà chủ tặng.” Mộc Tịnh Kỳ hào hứng giơ lên cho Khưu Dĩnh Ninh xem. Anh cầm túi tote của cô đeo vào một bên vai, tay còn lại mở dù vòng qua sau vai cô cùng che mưa ra về.
Về đến nhà, vừa mở cửa mùi thơm của đồ ăn đã bay thoang thoảng trước mũi, tâm trạng của Mộc Tịnh Kỳ đang tốt, ngửi được mùi đồ ăn ngon càng phấn khích hơn.
Trước khi ăn tối, Mộc Tịnh Kỳ về phòng tắm rửa thay quần áo trước. Lúc tắm xong ra ngoài, cô lấy hai chậu sen đá đặt chung với chậu xương rồng Trần Hựu tặng trước đó. Nhưng chính ngay lúc này, Mộc Tịnh Kỳ mới phát hiện chậu cây Trần Hựu tặng đã biến mất không dấu vết.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy Mộc Tịnh Kỳ ra, Khưu Dĩnh Ninh vào phòng tìm cô, thấy bóng dáng nhỏ loay hoay tìm đồ, anh thừa đoán được nguyên do, ngoài mặt vẫn hờ hững hỏi cho có lệ: “Em tìm gì?”
“Chậu xương rồng ở trên bàn.” Mộc Tịnh Kỳ không ngẩng đầu, vẫn nghiêm túc tìm kiếm.
Khưu Dĩnh Ninh tựa mình vào thành cửa, khoanh hai tay trước ngực, bình thản nói: “Anh vứt rồi.”
Nghe đến đây, Mộc Tịnh Kỳ lập tức bật dậy, ngạc nhiên xoay đầu nhìn anh, khó tin hỏi lại: “Vứt rồi? Tại sao?”
Tư thế thảnh thơi của Khưu Dĩnh Ninh vẫn không đổi, nét mặt ẩn hiện vài tia lạnh lùng, hiên ngang đáp: “Tại vì anh ghen.”1