Khưu Dĩnh Ninh không vội đáp, nắm lấy cổ tay Mộc Tịnh Kỳ kéo đi, được vài bước đã trượt bàn tay xuống nắm lấy bàn tay cô thay vì cổ tay như ban nãy. Mộc Tịnh Kỳ tâm tình vốn mệt mỏi lười giằng co, để mặc cho Khưu Dĩnh Ninh lôi kéo.
Ra khỏi cổng, vừa bước đến rìa vỉa hè thì chiếc xe BMW mui trần đỏ chói đã dừng lại trước mặt Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ. Ngồi ở ghế lái, Cát An xõa tóc xoăn nhẹ, đeo kính râm vô cùng sang chảnh. Chiếc xe này cũng là món quà cha mẹ Cát An mua tặng về việc cô ta trở thành trợ giảng của trường đại học quốc gia.
Kể sau vụ việc xảy ra vào buổi tối hôm đó, Cát An lúc nào cũng tỏ ra tủi thân, hết tủi thân lại chuyển sang giả vờ thấu hiểu hành động của Mộc Tịnh Kỳ do ganh tỵ mà ra, thậm chí còn cho Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu thấy cô ta cao thượng, không chấp nhất cũng không nói lại với cha mẹ cô ta.
Đáng nói, từ đầu đến cuối đều do Cát An tự biên tự diễn, nửa chữ giải thích Mộc Tịnh Kỳ cũng không hé miệng, chính vì điều này khiến Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu phải nghiêng về cô hơn những kẻ ba hoa ngoài kia.
Ngồi trong xe, Cát An tháo kính xuống, nở nụ cười tươi: “Thi xong rồi à, chúng ta đi ăn đi?”
Vẻ mặt Khưu Dĩnh Ninh có chút ngạc nhiên như không ngờ trước, tay vẫn nắm chặt tay Mộc Tịnh Kỳ, hỏi ngược lại Cát An: “Sao chị ở đây?”
“Chị có hẹn với bạn, canh giờ sẵn ghé sang đón... hai em.”
Về gần cuối câu, từ “hai em” từ miệng Cát An phát ra vô cùng không tự nguyện, ý tứ rõ đến mức người ngoài nghe thấy cũng đủ biết cô ta đang ám chỉ Mộc Tịnh Kỳ là kỳ đà cản mũi cô ta và Khưu Dĩnh Ninh ngay lúc này.
Mộc Tịnh Kỳ không phải là kẻ không biết điều, cũng không phải là kẻ mặt dày. Sau câu nói của Cát An, Mộc Tịnh Kỳ lập tức rút tay khỏi tay Khưu Dĩnh Ninh, giật lại túi của mình đang được anh đeo cất bước rời đi trước không nói lời nào.
Sau vụ việc lần đó, Mộc Tịnh Kỳ đã trở mặt và tỏ thái độ rõ rệt với Cát An, Khưu Dĩnh Ninh về phương diện nào đó có thể ngốc nghếch, còn về vấn đề giữa hai cô gái này anh lại biết như rất rõ là khác.
Thấy Mộc Tịnh Kỳ bỏ đi, kế hoạch dỗ người của Khưu Dĩnh Ninh có nguy cơ thất bại. Anh không bận tâm đến Cát An nữa, vội đuổi theo Mộc Tịnh Kỳ, hời hợt nói với cô ta: “Em bận rồi.”
Đến khi chỉ còn lại một mình, Cát An vẫn thững người một lúc lâu, từ khoảnh khắc Mộc Tịnh Kỳ rút tay ra khỏi tay Khưu Dĩnh Ninh, cô ta mới phát hiện cả hai đang nắm tay nhau. Thời gian qua Cát An luôn thấy Mộc Tịnh Kỳ né tránh Khưu Dĩnh Ninh, đùng một cái đã tay trong tay đi cùng nhau như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cát An hừ lạnh ở cổ họng, bàn tay đang cầm kính mát siết chặt lại, trong lúc không kiềm chế đập tay lên vô lăng xả tức, vô tình lại đập trúng kèn xe khiến xe phát lên tiếng ồn gây chú ý với những người xung quanh. Cát An xấu hổ vội đeo kính lại, khởi động xe nhấn ga lao vụt đi.
Mộc Tịnh Kỳ đến thẳng trạm xe buýt, vừa kịp lúc xe đang dừng đợi khách lên hết. Cô đứng vào xếp hàng di chuyển lên xe, Khưu Dĩnh Ninh mới đó đã đuổi kịp tới đứng sau lưng cô.
Dường như đã một thời gian dài Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ không còn cùng nhau ngồi xe buýt, dù có trốn tránh thì quá khứ và kỷ niệm vẫn mãi tồn đọng, chỉ là liệu có cơ hội để tái hiện nữa hay không.
Theo thói quen cũ, Khưu Dĩnh Ninh ngồi ngoài rìa, Mộc Tịnh Kỳ ngồi sát bên cửa sổ. Liếc thấy cô chỉ đặt sự chú ý bên ngoài, anh đưa tay kéo túi đặt trên đùi cô giữ lấy làm tin, dè dặt mở lời: “Lớp mình hẹn ăn liên hoan...”
“Tôi không tham gia.” Không đợi Khưu Dĩnh Ninh nói xong thì Mộc Tịnh Kỳ đã ngắt lời, kéo lấy lại túi, keo kiệt đến mức không thèm cho anh nửa cái liếc mắt.
Khưu Dĩnh Ninh thẫn thờ vài giây trước thái độ lạnh lùng của Mộc Tịnh Kỳ, anh khẽ nuốt khan nước bọt, thận trọng dò hỏi: “Cậu vẫn còn giận tôi vì chuyện Cát An tối đó sao? Tôi không phải cố ý lớn tiếng với cậu, tôi...”
Mộc Tịnh Kỳ phũ phàng một cách thẳng thừng, lấy tai nghe trong túi ghim vào điện thoại nghe nhạc. Khưu Dĩnh Ninh ngồi bên cạnh chỉ còn có thể ngậm miệng lại, âm thầm thở dài trong lòng.
Cả hai cứ im lặng ngồi cạnh nhau, không ai nói với ai tiếng nào, cũng không giống như trước đây ở chung một chỗ sẽ bày đủ trò vui trêu chọc. Có thể bản tính Khưu Dĩnh Ninh trước nay đều phóng khoáng vô tư, nhưng lần này anh đã nhận thức ra được một chuyện, kể từ lúc Cát An xuất hiện, Mộc Tịnh Kỳ đối với anh càng xa cách.
Nghĩ đến đây, Khưu Dĩnh Ninh bất giác xoay đầu nhìn qua Mộc Tịnh Kỳ, quan sát dáng vẻ cô đơn giữ khoảng cách này của cô, anh chỉ muốn lập tức được chính miệng cô xác nhận đang giận dỗi vì có cô gái khác xuất hiện cạnh anh.
Đang yên đang lành Khưu Dĩnh Ninh bỗng hắng giọng một cái, cổ của Mộc Tịnh Kỳ như gắn cảm biến mà tự động quay lại. Anh đổi tư thế ngồi vắt chân này lên chân kia, bật mở điện thoại vờ lướt qua lướt lại ở màn hình chính.
Đáng nói, ở màn hình chính trong điện thoại của Khưu Dĩnh Ninh là ảnh chụp gia đình, bao gồm cha mẹ Khưu, anh và cả Mộc Tịnh Kỳ.
Không rõ vì lý do gì, khi nhìn thấy hình ảnh kia cùng cử chỉ của anh, khóe môi đang chùng xuống của cô dần được kéo căng lên.