Dấu Chân Tình Yêu

Chương 13: tránh nạn



Thùy Dương uể oải mệt nhọc bước xuống khỏi giường,đầu óc cô nặng trĩu đau như bị cả khối khí nặng nề nén xuống. Cô loạng choạng xuống bếp,mở tủ lấy một chai nước lạnh uống cho tỉnh người. Bông dưng mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi cô,kích thích cái dạ dày đang rỗng tuếch réo ầm lên đòi bổ sung năng lượng. Theo phản xạ,cô quay đầu tìm kiếm mùi hương quyến rũ ấy thì bất giác giật mình khi đập vào mắt cô là một gương mặt quen thuộc đang ôm cục bông gòn trắng tinh của cô ngủ ngon lành,bên cạnh là một núi hành lí tưởng như có thể đè chết cô hay khuất lấp cô ngay lập tức nếu cô đứng cạnh chúng. Trên bàn,hai phần bít tết vẫn còn tỏa khói thơm đến thèm thuồng.

Cô nhẹ nhàng tiến về phía ấy. Con Mít nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc thì ngóc đầu khỏi lòng anh nhìn cô,gương mặt vẫn còn hiện rõ vẻ ngái ngủ phụng phịu. Nó nhìn cô rồi lắc lắc cái đầu bông bông của mình.

“Ây za...tỉ tỉ à...em không ra đâu,trong này ấm mà thích lắm”

Cô chau mày nhìn nó khó hiểu xen lẫn chút bực bội.

“Ashii...cái con bé này,ra đây ngay,ai cho phép mày để anh ta ôm như thế hả,con gái gì mà hám trai thế hả”

Cô quắc mắt nhìn nó còn con Mít thì hếch mũi tỏ vẻ thích thú.

“Ahihi,em chỉ là con chó thôi mà tỉ tỉ,tỉ tỉ ghen với em đấy hả”

“Hừ,có ra không thì bảo”

cô nhào tới định tóm cổ con Mít lôi ra nhưng đôi tay lại không thể nào di chuyển tiếp khi lướt qua khuôn mặt ấy,nó khựng lại giữa không trung. Cô nghiêng đôi mắt long lanh nhìn anh,phải công nhận lúc anh ngủ trông anh thật đẹp,một vẻ đẹp giản dị nhưng mê hoặc lòng người.

Lồng ngực cô bỗng chốc phập phồng,trái tim cũng trở nên bấn loạn.

-Thật yên bình.

Gương mặt ấy khi ngủ vẫn mang nét bình yên đến ấm lòng. Vô thức,cô đưa bàn tay mềm mại của mình nhè nhẹ chạm vào khuôn mặt đang say giấc ấy. Da anh không mịn màng mà cũng không trắng không chút tì vết giống như những soái ca mà trước kia cô từng thấy trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình,nó ngăm đen,không một dấu vết của mụn và đặc biệt,nó mang lại cho bàn tay người chạm vào một cảm giác thích thú,cứ muốn chạm mãi,chạm mãi không thôi vậy.

Anh khẽ cựa mình khiến trái tim cô thót lên mà thu tay lại. Khẽ thở mạnh một hơi,cô toan đứng lên trở về phòng thì đôi môi ấy lại khẽ cong lên,một đường cong hoàn hảo chạy thẳng vào trái tim cô làm cho đôi chân cô không nỡ lòng rời bước mà nán lại.

“Nó thật đẹp”

Anh vẫn cứ cười,nụ cười hạnh phúc trong giấc ngủ yên bình bởi trong giấc mơ của anh,anh thấy cô đang mỉm cười với anh và nhẹ nhàng đặt đôi tay thon mềm của cô lên má anh,một cảm giác ấm áp nhưng lại thật đến nỗi da thịt anh cũng như cảm nhận thấy điều đó.

“Chết tiệt”

Cô thầm chửi,nếu còn tiếp tục đứng đây chắc cô sẽ điên lên vì nụ cười ấy mất,một nét ngây ngô không thể nào cưỡng lại.

Dứt lòng,cô bước đi thì thấy một vật thể âm ấm,mềm mềm đang dụi dụi vào chân cô. Cô trừng mắt nhìn con Mít đang dụi đầu vào chân mình,đôi mắt long lanh. Đương giơ chân định đá phăng nó vào một góc tường thì nó đã nhanh hơn cô mà chui trở lại vòng tay anh,miệng ngoác ra như vừa thu được chiến lợi phẩm.

Lại còn giám chọc tức cô nữa.

“Con bé này nay chán sống rồi hả”

“Không đâu,vòng tay anh ấy ấm lắm...hehe”

-Mít...ttttt..........

Cô quát nó mà cũng khiến cho ai kia giật mình.

*bịch*

Một vật thể màu trắng hạ sàn làm tan biến luôn cả một giấc mộng đẹp.

Mắt cô tròn xoe,trái tim cũng lỡ luôn một nhịp và cơ thể thì hơi run lên khi thấy anh lăn như cái bao tải cát rơi đến bịch một cái từ trên salon xuống nền nhà. Con mít thì ma mãnh hơn nên đã nhanh chân tẩu thoát trước khi lãnh chung hậu quả cũng như chuồn khỏi hiện trường trước khi cô nổi giận mà bắt nó nhịn ăn.

5s...10s...20...30... vẫn không thấy anh ngóc đầu lên,cô bống thấy hoang mang.

“Không lẽ anh ta bị làm sao rồi”

Nghĩ đến cái thảm cảnh cô vừa vô tình gây ra một vụ án mạng mà không khỏi rùng mình. Trời đất,trí tưởng tượng của cô cũng bay xa thật đấy,chỉ là hạ sàn thôi mà cô vẽ ra bao nhiêu viễn tưởng kinh dị được rồi.

Cô khom người tiến lại phía anh vẫn đang nằm bất động dưới sàn.

-Này...

Vẫn im lặng,lòng cô bắt đầu lo lắng. Cô lay mạnh hơn.

-Này,anh có sao không đấy,tỉnh lại đi.

Anh hơi khẽ cựa mình,khi ngã xuống một bên đầu anh bị đập xuống sàn đau như tê dại cả khối óc.

Cô hốt hoảng hơn nữa khi anh vẫn không chút phản ứng gì,nước mắt bất giác tuôn ra mà không hề hay biết.

-Tỉnh lại đi...đừng đi mà...tôi sợ...

Giọng cô run run sợ hãi truyền vào tai anh,chạy nhanh tới não bộ phận tích. Là cô,cô đang sợ mất anh sao. Trái tim anh nhảy tưng tưng hạnh phúc,tưởng tượng được không,cô nói cô sợ...là cô sợ mất anh đấy.

Thực ra thì anh không sao,chỉ hơi choáng váng một chút với lại,anh cũng chưa biết giải thích với cô vì sao anh lại có mặt ở đây cùng với núi đồ kia nữa. Haiz... thật là Trúc Ly kia đáng ghét mà,báo hại anh giữa đêm hôm hoảng sợ dọn đồ đi nhưng không biết đi đâu đành phải đánh liều chạy đến đây lánh nạn một hôm vậy.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má anh khiến anh giật mình.

“Em đang khóc sao”

Bất giác trái tim anh cảm thấy hơi tội lỗi nhưng cũng vô cùng hạnh phúc,cô vì anh mà rơi nước mắt,cô không lạnh lùng với anh.

-Em đang lo...ư.....

Bốn con mắt mở to nhìn nhau không chớp,cả hai trái tim như ngừng đập ngay khi giây phút đôi môi anh chạm nhẹ vào môi cô,một nụ hôn bất ngờ ngoài tầm kiểm soát của cả hai.

Cơ thể cô bắt đầu nóng lên,nhũn ra không biết nên làm như thế nào khi tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng,cô như rơi vào khoảng không vô định không lối thoát trong sự ngọt ngào của nụ hôn bất chợt.

Cả hai cứ im lặng như thế rất lâu cho tới khi cô cám giác như lồng ngực mình không còn đủ không khí để duy trì sự sống của trái tim nữa thì mới giật mình đẩy anh ra,hai má nóng lên mà đỏ ửng. Cô trừng mắt nhìn anh như cảnh cáo mà đâu biết trái tim ai kia cũng đang mất thắng mà đập loạn lên.

Đứng dậy,cô dảo bước về phía ghế đối diện.

-Anh chưa chết hả.

Cô lạnh lùng buông thõng một câu khiến cho ai kia hạ sàn chap 2.

Anh lồm cồm bò dậy,ngước đôi mắt đau khổ nhìn người con gái vẫn bình thản trước mặt. Cứ tưởng là cô sẽ hỏi thăm anh xem anh có sao không chứ. Haiz.....số anh thiệt khổ mà.

-Em không thể hởi thăm anh một câu sao...

Giở giọng hờn dỗi đau khổ,anh xém chút nữa làm cô phun luôn miếng nước đang uống ra ngoài. Trời đất,anh không biết là từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt của anh đều đáng yêu lắm sao,thiệt là muốn cô điên lên được mà.

-Chưa zảnh.

“Haiz...chỉ có anh và em thôi,em có thể tháo cái mặt nạ lạnh lùng kia xuống được mà,đâu cần cứ phải cố tỏ ra vô tình khi bản thân không muốn thế chứ”

Anh nhăn nhó vác cái cơ thể ê ẩm của mình quăng cái bịch lên ghế,gương mặt nhăn nhó khổ sở. Không biết,anh yêu cô vì cái điểm gì nữa....haiz......

Ánh mắt cô nhìn anh khẽ bật cười nhưng rồi lại nhanh chóng dấu đi,từng hành động cũng như biểu hiện cảm xúc của anh trông thật đáng yêu. Anh thật thà thể hiện tất cả cảm xúc của bản thân ra bên ngoài chứ không cố che đậy giả tạo như những người khác,ở anh cô thấy một nét thật thà ngây ngô vô số tội,một nét đẹp mà có lẽ sẽ khiến bất cứ người con gái nào tiếp xúc với anh cũng phải say. Nhưng với cô,cô nhất định sẽ không để diều đó xảy ra dù cho cô không thể phủ nhận rằng bản thân cô yêu nụ cười ấy đến phát cuồng.

Nhìn anh hết xoa tay,xoa đầu rồi mặt thì đôi lúc lại nhăn lại,có khi miệng chu chu suýt xoa mà cô không khỏi bật cười thành tiếng. Nếu có ai nói anh không đáng yêu thì chắc hẳn là người ta đang tự dối lừa bản thân để không bị anh quyến rũ bằng cái vẻ đẹp chết tiệt ấy.

Anh ngây người nhìn cô,ôi cái nụ cười man rợ như giang ngô ấy của cô làm anh tròn xoe măt không thể nào tin được. Không phải,cô bức bách quá mà hóa điên đấy chứ.

Nhận thấy ánh mắt anh nhìn cô với hai chữ kinh dị,cô nhanh chóng mang lại chiếc mặt nạ lạnh lùng như tử thần của mình nhìn anh.

-Mà sao,anh lại ở nhà tôi.

Cô nhìn anh dò xét còn anh thì dù đã chuẩn bị cả trăm lí do nhưng vẫn không thể nào mở miệng ra được,cứ ậm ừ mãi không thốt ra được một từ.

Cô im lặng chờ đợi câu trả lời của anh còn anh thì lúng túng,hai tay cứ líu hết cả vào nhau và mồ hôi thì vã ra như tắm. Biết nói sao được chứ,không lẽ lại nói với cô rằng anh vì chạy trốn con gái nên mới mao hiểm đột nhập vào nhà cô giữa đem khuya sao.

Anh còn chưa biết mở lời ra sao thì cô đã lên tiếng.

-Còn cả những thứ này nữa là sao.

Cô liếc đôi mắt sắc lạnh về phía núi đồ đạc ngổn ngang của anh càng khiến anh run hơn,mồ hôi cũng đã chảy thành dòng.

Anh bất giác giật mình,miệng lưỡi cứ líu hết cả lại.

-À...chuyện là....

Anh nặn mãi mới ậm ừ được vài từ,bình thường đâu có sao mà sao những lúc như thế này miệng nó cứ cứng đơ ra vậy không biết,ngay cả khi anh đứng trước cả biển fan hâm mộ dù có áp lực thì cảm giác cũng đâu có khó khăn như lúc này. Thật là xấu hổ chết mất.

Chân mày cô khẽ nheo lại,bình thường anh nói nhiều lắm mà sao hôm nay lại lạ thế,chắc chắn có chuyện gì đấy.

-Thực ra thì...em có thể cho tôi ở tạm đây một thời gian được không.

Giọng nói anh không lớn nhưng đủ để cô nghe thấy,rất rõ là đằng khác. Anh đang đùa sao,tự dưng lại vác hết đồ đạc qua nhà cô kêu ở nhờ là sao,hừ,thật khó hiểu.

Đôi mắt màu cà phê sắc lạnh bỗng mở to hết sức nhìn anh. Trước mắt cô không còn là chàng trai lúng túng ngượng ngùng ban nãy nữa mà là một gương mặt bình thản đến lạ lùng. Cái gì vậy chứ,quăng cho cô quả bom không thương tiếc mà vẫn bình chân như vại được sao. Phen này,cô phải dạy cho anh một bài học rồi.

-Ở nhà tôi.

Trở lại với trạng thái bình thường,cô xoay người nhìn anh nghi hoặc như để khẳng định thêm một lần nữa.

Len lén nhìn cô,đôi mắt anh bỗng sáng lên kiên định. Hít một hơi thật sâu như để tiếp thêm sức mạnh,anh gật đầu cái rụp,chắc chắn.

Cô chăm chăm nhìn anh,im lặng không nói gì,đôi mi cũng không chớp một lần khiến anh cảm thấy bất an. Phen này thì xong rồi,có lẽ lần này anh phải cuốn gói ra đường ở hoặc bị cô đá bay ra khỏi cửa vô tình. Thở dài ngao ngán,anh đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đón nhận tất cả.

Cô vẫn không trả lời mà cứ im lặng nhìn anh như thế càng khiến mồ hôi trên cơ thể anh túa ra nhiều hơn,ướt cả lưng áo,trong lòng thì đứng ngồi không yên.

Cô không nói gì,vậy thì chắc chắn là anh phải dời đi rồi. Một nỗi buồn dâng lên trong lòng anh,anh buồn rầu ỉu xìu đứng dậy. Không lẽ cô vô tình vậy sao,thấy người ta gặp hoạn nạn mà không cứu giúp. Hị hị.

Anh bước đến bên đống đồ,lật đật kéo đồ ra ngoài cửa,tất cả,lần lượt hết thứ này đến thứ khác cũng mất gần 30p. Anh cứ nần nà làm như một chú rùa nhởn nhơ chơi đùa với gương mặt ủ rũ,thi thoảng thì liếc ánh mắt nhìn cô trách móc.

Cô vẫn lạnh lùng quan sát anh di chuyển tùng món đồ một mà không hề nói một lời nào. Những lúc vô tình nhìn thấy anh nhìn cô bằng ánh mắt hờn dỗi ấy cô như muốn phá lên cười,chạy đến bẹo ngay vào má anh một cái cho bớt đi cái vẻ đáng yêu nhưng lại cố kìm nén để anh không biết trông bộ dạng anh lúc này buồn cười tới mức nào.

Đau khổ khép cánh cửa lại,anh ì ạch vác đóng đồ lỉnh kỉnh về phía thang máy. Cô vô tâm thật mà,đã không cho anh ở nhờ thì cũng nên giúp anh vận chuyển đống đồ này đi chứ... ôi anh điên mất mà.

-Anh đi đâu đấy.

Cô không cần phải làm như không biết gì như thế chứ.

-Dọn đồ,tôi sẽ tìm tạm một nhà trọ nào đó vậy.

Anh ỉu xìu nhìn cô rồi lại buồn bã quay trở lại với cái va li to chà bá lự trước mặt.

Cô khoanh tay dựa mình vào thành cửa nhìn anh.

“Anh chàng ngốc này nữa,tôi đâu có nói là không cho anh ở lại đâu chứ,chỉ là đang suy nghĩ xem sẽ hành xác anh như thế nào thôi”

Cô khẽ mỉm cười,một nụ cười mang theo những chết người bởi trong nó mang theo những âm mưu không ai biết trước được.

-Tôi đâu có nói là sẽ đuổi anh đi.

Anh ngỡ ngàng nhìn cô,như vậy nghĩa là cô bảo anh ở lại sao. Anh vẫn còn chưa định hình hết mọi chuyện thì đã bị cô đánh cho một đòn đến điếng người.

-Anh có thể ở lại...nhưng...

Cô nhìn anh quỷ quyệt làm anh dựng cả tóc gáy. Anh nuốt khan nhìn cô.

-Anh sẽ là người nấu cơm và dọn dẹp nhà.

Anh chết trân nhìn cô,cô muốn anh đeo tạp dề và vào bếp sao. Ôi không,có phải là đang chơi khó anh không chứ. Hừ,được nước lấn tới mà.

-Nấu cơm,dọn nhà.

Anh ngoác miệng như không tin vào tai mình nữa.

Cô vẫn thản nhiên nhìn anh như không có chuyện gì sau khi vừa tung cho anh cả quả tạ trăm tấn,đôi mày khẽ nhướng lên tỏ ý “đúng như vậy”.

Khó khăn quá,anh nấu ăn không phải dạng tồi nhưng bảo anh vào bếp thì...quả là cực hình mà. Anh khóc dở mếu dở nhìn cô,ánh mắt chân thành như năn nỉ.

-Có thể...đổi điều kiện khác được không.

-Nếu không muốn,anh có thể đi và tự giải quyết rắc rối của mình mà.

Cô toan đóng cửa bước vào thì đã bị anh chặn lại,anh nhìn cô đau khổ.

-Thôi được....nhưng em...có thể giúp tôi một việc được không?

Suy nghĩ trong giây lát,cô gật đầu đồng ý.

-Chuyện gì?

Đáy mắt anh hiện rõ sự ma mãnh,nó xuyên thẳng vào đôi đồng tử của cô khiến cô rùng mình bất an.

-Giúp tôi giải quyết rắc rối.

Không đợi cô kịp mở miệng,anh nhanh chóng đẩy cửa bước vào,nụ cười trên môi tươi rói như được mùa.

-Tôi sẽ nói với em sau,còn bây giờ em giúp tôi chuyển đồ một chút được không.

Cô bực dọc nhìn anh,vốn định cho anh một bài học rồi để tự cái thân khốn kiếp của anh tự lôi lết cái đống đồ của mình vào lấy thì cô lại bị nụ cười chết tiệt của anh làm cho xiêu lòng. Ai bảo...nụ cười ấy nó ma mị lòng cô cơ chứ.

Sau gần 20p thì hai người cũng chuyển hết được đồ của anh vào trong và xếp lại gọn gàng ngăn nắp.

Cô thả cơ thể mình rơi tự do xuống salon,miệng không ngừng càu nhàu.

-Con trai gì đâu mà lắm đồ thế không biết.

Nhìn lại chiến công mà hai người vừa dọn dẹp xong mà cô rùng mình,có khi cả cái nhà này đồ của cô gộp lại cũng không bằng của anh.

-Em uống đi.

Cô đón lấy ly nước mát lạnh từ tay anh,không từ tốn mà tu một hơi hết sạch.

Anh lại cười,cười như chưa từng được cười trước bộ dạng đáng yêu của cô thì nhận được một cái lườm cháy mặt. Ai bảo là cô lạnh lùng vô tâm chứ,cô đáng yêu thế kia mà.

Vội vàng thu nụ cười vô duyên ấy lại,anh cười trừ nhìn cô tỏ vả hối lỗi kẻo cô lại nổi khùng lên mà đá bay anh ra khỏi nhà mất.

“Hừ,may cho anh đấy,đồ chết dẫm”

Con mít thấy anh thì nhảy tót lên,chui vào lòng anh sủa ẳng lên như bắt được vàng khiến cho ai kia đỏ mặt tía tai vì giận dữ. Cô bỏ vào phòng,mặc cho anh ngơ ngác nhìn theo mà không hiểu gì.

Ngoài cửa sổ,ánh mặt trời đãlên cao và rọi vào căn phòng những tia nắng ấm áp,tươi vui.

*mọi người đọc cho Du xin cmt lại ý kiến với ạ....hjx hjx gạch đá cũng được ạ*

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv