“Khiến cho tôi lệ sầu tuôn rơi, đâu chỉ là men rượu đêm qua. Khiến cho tôi bịn rịn không rời, đâu chỉ mỗi sự dịu dàng của em. Con đường còn lại còn bao xa nữa, điều làm khó tôi chính là tự do vùng vẫy… Đi cùng tôi trên con đường Thành Đô nhé, đến nào tất cả ngọn đèn đường đều tắt, cũng không dừng lại…”
Trên sân khấu, Trịnh Tích Vân ôm cây đàn guitar hát một ca khúc gần đây rất nổi tiếng “Thành Đô”, khách dưới sân khấu lấy điện thoại quay lại video.
“Hình như cậu ấy là người Thành Đô đúng không ạ?” Ôn Ninh tùy ý hỏi một câu.
“Đúng vậy, cậu ấy là người Thành Đô.”
“Chẳng tránh hát ca khúc này lại có hồn đến vậy.”
“Đã rất nhiều năm rồi cậu ấy không quay về, chắc cũng muốn về thăm.”
Trịnh Tích Vân hát xong, muốn đợi sau khi đóng cửa sẽ cùng về với Trịnh Thanh, nhưng trước cửa có rất nhiều cô bé đang cầm điện thoại chụp ảnh, anh đành trốn sau quầy pha chế.
Ôn Ninh rửa sạch cốc quay người đi, thấy anh đang nghịch điện thoại ở một góc, “Cậu làm gì vậy, chỗ nhỏ như này, cậu còn ngồi xổm ở đó.”
“Chị đi ra ngoài xem xem, mấy người đó đã đi chưa, đi rồi thì tôi ra.”
Lúc này, Trịnh Thanh bưng những chiếc cốc thu lại cho Ôn Ninh, vừa hay nghe thấy câu nói của Trịnh Tích Vân, “Đi hết rồi, cậu còn tưởng muộn thế này người ta còn theo cậu về nhà sao.”
Trịnh Tích Vân mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi ra khỏi quầy pha chế, nhìn thời gian trên điện thoại, “Sắp đóng cửa tan làm rồi đúng không?”
Trên con đường Trịnh Tích Vân và Trịnh Thanh về nhà, cách ngày phát lương đã nửa tháng, vẫn chưa thấy cậu có ý định chuyển ra ngoài, “Hey, cậu vẫn chưa tìm phòng trọ sao, lại muốn lười biếng ở nhà tôi chưa đi?”
“Tôi đang tìm, vẫn chưa tìm thấy chỗ thích hợp.”
Trịnh Thanh dừng bước, “Tôi thấy cậu chính là muốn ăn ở chùa ở nhà tôi.”
Trịnh Tích Vân thuận thế nắm lấy tay cô, “Dì thấy mấy ngày nay quán café làm ăn rất tốt, không phải là vì tôi sao, tôi cũng không ăn nhiều lắm, dì không nên bủn xỉn vậy.”
“Không phải…” Trịnh Thanh rút tay ra, suy cho cùng một nam một nữ ở cùng nhau không tiện, nhưng Trịnh Thanh không nói ra, trong mắt cô Trịnh Tích Vân vẫn là một đứa trẻ, cô nghĩ ra một lí do khác, “Bạn trai tôi một thời gian nữa sẽ quay lại, cậu ở nhà tôi chắc chắn sẽ không thoải mái.”
“Bạn trai? Chị có thật sao, đã hơn hai tháng rồi tôi cũng không thấy bóng dáng anh ta.” Việc Trịnh Thanh có bạn trai, ai biết cô có lừa gạt hay không, Trịnh Tích Vân căn bản không để bụng, không đồng ý trả lời cô.
“Việc này tôi cần phải lừa cậu sao?”
“Vậy thì đợi anh ấy quay lại rồi nói sau.” Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Trịnh Tích Vân đi về phía trước.
Trịnh Thanh bất lực lắc đầu, lòng dạ đứa bé này thật lớn. Cô dảo bước đuổi theo cậu, “Hôm nay nghe cậu hát “Thành Đô”, cậu không muốn quay về thăm Thành Đô sao?”
“Đương nhiên muốn rồi, rất muốn quay về ăn lẩu, ăn xiên nướng…”
“Chỉ có nhớ tới ăn, không muốn về thăm cô nhi viện sao?”
“Cũng muốn, nhưng…nói sau đi.”
Qua hai ngày cuối tuần bận rộn, chiều thứ 2 cũng không có khách mấy, Trịnh Thanh không đến quán café, nhàm chán ngồi trên sofa trong phòng khách lướt điện thoại, nhìn thấy kinh nghiệm du lịch Thành Đô trên Weibo, đột nhiên hào hứng, mấy năm nay Thành Đô là thành phố du lịch rất nổi tiếng của du khách, nhân mấy ngày làm việc trong tuần, quán café cũng không bận, Trịnh Thanh cũng muốn đến dạo Thành Đô. Cô nhớ tới Trịnh Tích Vân, ăn bữa trưa xong là chúi trong phòng, cũng không thấy bóng dáng đâu.
Cô đứng dậy, đi đến cửa phòng của Trịnh Tích Vân, gõ cửa, lúc Trịnh Tích Vân mở cửa tay vẫn cầm bút vẽ.
“Cậu làm gì vậy, nửa ngày không thấy có động tĩnh gì.”
“Tôi …vẽ vời! Hôm nay sao chị không đến quán café?”
“Thứ hai cũng không có người mấy, một mình Ôn Ninh là được.” Trịnh Thanh liếc nhìn vào bên trong, trên giá vẽ đặt trong phòng vẫn là bức họa cô ôm guitar ngồi bên bờ biển, mà Trịnh Tích Vân đã tô màu một nửa cho nó.
“Có việc gì sao?”
Trịnh Thanh phục hồi trở lại trạng thái, nhìn Trịnh Tích Vân, “Cái đó…mấy ngày này quán café cũng không có việc gì, tôi muốn đi ra ngoài thăm thú.”
“Chị muốn đi đâu?” Trịnh Tích Vân hỏi.
“Tôi chuẩn bị đi Thành Đô, cậu có hứng thú không?” Trịnh Thanh quyết định đi Thành Đô, có hai nguyên nhân, một là mình thật sự chưa từng đến đó, muốn thăm quan thành phố, hai là muốn Trịnh Tích Vân cũng quay về thăm Thành Đô.
Thấy cậu do dự, cô tiếp tục nói, “Sao vậy, cậu là người gốc Thành Đô không định làm hướng dẫn viên cho tôi?”
“Ồ…Vậy đi Thành Đô thì việc hát ở quán café buổi tối sẽ thế nào?”
“Mấy ngày tới cậu không cần hát, quán café cũng không đóng cửa được.”
“Vậy được thôi, khi nào chúng ta đi?”
“Tôi thấy ngày mai bay đi, đưa CMND của cậu cho tôi, tôi mua vé máy bay.”
Trịnh Tích Vân quay về phòng, tìm CMND trong balo, Trịnh Thanh cũng vào theo, chỉ vào bức tranh trên giá vẽ, “Cậu vẫn vẽ nó, tôi có quyền hình ảnh đó.”
Tìm thấy CMND, Trịnh Tích Vân đưa cho Trịnh Thanh, “Vốn dĩ định tô màu xong sẽ tặng chị.”
Trịnh Thanh xem chi tiết mình trong bức họa, “Cậu vẽ tôi đẹp lên đúng không, tôi trong tranh đẹp đến vậy?”
“Đương nhiên, chị còn đẹp hơn trong tranh.”
Trịnh Thanh quay đầu nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cậu, cứ tưởng cậu ấy chỉ đùa vui, nhưng bây giờ xem ra có thể không phải, một hồi lâu cô mới gượng cười nói một câu bâng đùa, “Cái miệng nhỏ của cậu cũng ngọt đấy.”
Mua xong vé máy bay trưa mai bay đến Thành Đô, Trịnh Thanh suy nghĩ không biết có nên nhắn cho Vu Bân một tin nhắn không, cho dù không có chuyện trùng hợp tới mức mai anh sẽ tới Hạ môn, nhưng vẫn phải phòng ngộ nhỡ.
Sau khi Vu Bân nhìn thấy tin nhắn, rất nhanh sau đó gọi điện thoại lại cho cô, “Sao đột nhiên em lại muốn đi Thành Đô vậy?”
“Mấy ngày này quán café cũng không quá bận, em muốn đi ra ngoài khuây khỏa.”
“Em đi một mình hay với ai?”
Bên đầu này Trịnh Thanh không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn nói thật, “Không lẽ Tổng GĐ Vu có thời gian đi cùng với em sao?”
“Anh xin lỗi, thật sự là anh không có thời gian, mấy ngày nay anh đang đàm phán một dự án rất quan trọng, bên phía đối tác từ Bắc Kinh tới, còn phải tiếp đón…”
Trịnh Thanh trực tiếp cắt lời anh, “Được rồi, em biết anh bận, em chỉ nói vậy thôi, anh đừng coi như thật.”
“Thực sự anh cũng muốn đi chơi cùng em, ây…”
“Sau này có cơ hội đi sau.” Trịnh Thanh cũng không biết câu nói này là an ủi Vu Bân hay là an ủi bản thân mình.
Sau này còn có cơ hội sao, trong lòng Vu Bân đang tự hỏi ngược lại chính mình, “Ra ngoài chơi chú ý an toàn, em định đi mấy ngày?”
“Em về trước thứ 6, cuối tuần việc kinh doanh ở quán café rất tốt, em còn phải về kiếm tiền nữa chứ.”
“Ừm, vậy chúc em đi chơi vui vẻ.”
Buông điện thoại xuống, Trịnh Thanh nhìn về cánh cửa nửa đóng đửa mở hình cánh quạt, cô đi qua lần nữa, đứng trước cửa phòng nói vọng vào trong, “Tôi mua xong vé máy bay rồi, chuyến bay 10h30 sáng mai, cậu thu dọn đồ đạc đi, sáng sớm mai chúng ta xuất phát.”