Dấu Chân Thời Gian

Chương 12



Rửa bát xong, Trịnh Thanh đi ra từ phòng bếp, thấy Trịnh Tích Vân một tay ôm đàn, một tay dùng giấy và bút ghi lại những nốt nhạc, cô đi đến đằng sau anh, lặng lẽ ngân nga theo khổ nhạc trên giấy, dù chỉ là một hàng ngắn ngủi vài nốt, nhưng lại rất sáng và trôi chảy, “Giai điệu cậu viết rất hay.”

Trịnh Tích Vân quay người thấy Trịnh Thanh đang ở phía sau mình, vội vàng che tờ giấy, “Chị không được xem...”

Không ngờ cậu ấy vẫn có tính khí trẻ con như vậy, khiến Trịnh Thanh giở khóc giở cười, “Vậy được thôi, cậu một mình ở đây, tôi đi ra ngoài chút.”

Đứng bên bờ biển, bên tai cô vọng đi vọng lại câu nói mà Vu Bân vừa nói trong điện thoại, “Hoặc là anh cân nhắc về việc li hôn...”

Nét tự nhiên trong biểu hiện nhất quán của cô, là vì cô thật sự không để tâm sao, cô cũng là một người phụ nữ bình thường, lẽ nào cô thật sự không khát vọng một gia đình ổn định, hàng ngày được ở bên chồng mình sao, chỉ là cô đã kìm nén ước muốn trong lòng mà thôi, việc duy nhất mà hiện tại cô có thể làm chỉ là đợi chờ như cũ.

Trịnh Thanh rất quen thuộc với từng con đường trên Cổ Lãng Tự, lúc quay về cô chọn con đường mà bình thường mình không hay qua. Biển quảng cáo treo ở phía trước đã thu hút sự chú ý của cô, cô nhớ trước đây chỗ này là một tiệm chụp ảnh cưới, sao bây giờ lại biến thành phòng tập khiêu vũ rồi.

Ở ngoài phòng khiêu vũ, một cô gái trẻ đang cầm tờ rơi quảng cáo đến cho cô, “Chị, đây là phòng tập khiêu vũ mới mở của chúng em, chị đến thăm quan nhé.”

Cách xưng hô của cô gái khiến Trịnh Thanh sững người, “Chị? Bạn biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không, sợ rằng con gái tôi còn hơn bạn mấy tuổi.”

“Vậy sao, em thấy chắc chị 30 tuổi. Nhưng không sao, chúng em cũng có những tiết học cho những người lớn tuổi chút, như Tango, Rumba, hay một số điệu nhảy tao nhã khác.”

“Tôi trước giờ không biết khiêu vũ...” Trịnh Thanh ngượng ngùng cười cười với cô gái.

“Không sao, chị giữ lấy tờ thông tin này nhé, trên đó có số điện thoại của phòng tập, lúc nào muốn nhảy hoặc là có bạn bè muốn qua đây thì liên hệ lại với bọn em.”

Tình ý nồng hậu khó lòng từ chối, Trịnh Thanh đành phải cầm một tờ quảng cáo đi.

Thượng Hải, rất hiếm khi Vu Bân tan làm về nhà đúng giờ như hôm nay, vợ anh Tống Lệ xuống lầu nhìn thấy anh về, “Hôm nay anh về nhà ăn cơm, sao không gọi điện về trước?”

“Bây giờ anh về nhà ăn cơm cũng phải gọi trước báo cáo sao?” Vu Bân cởi áo vest khoác ngoài, đặt trên sofa ngoài phòng khách. Vừa đúng lúc dì giúp việc nấu cơm xong, gọi họ đến phòng ăn ăn.

Những lời mà Vu Bân nói với Trịnh Thanh trong điện thoại không phải là chỉ nói chơi, suy nghĩ này của anh đã rất lâu rồi, chỉ là bởi vì nguyên nhân này khác đã lùi đến tận bây giờ.



Trước khi cầm bát đũa lên, Vu Bân nhìn vợ, “Anh muốn thương lượng với em một chuyện.”

“Nói đi.” Tống Lệ tự lấy bát đũa của mình ăn trước.

“Tình trạng hiện tại của chúng ta, anh cảm thấy không nhất thiết phải tiếp tục duy trì nữa, chúng ta li hôn đi.”

Tống Lệ như không hề bất ngờ chút nào trước lời đề nghị li hôn của anh, “Anh chuẩn bị li hôn rồi đến Hạ Môn sống cùng với người đàn bà khác mà hai người vẫn ngày nhớ đêm mong?”

Ngược lại Vu Bân lại rùng mình xen chút sợ hãi, sao cô ấy biết việc ở Hạ Môn.

“Anh cho rằng tôi không biết sao, tôi không phải con ngốc, tôi đã hỏi trợ lý của anh từ rất lâu rồi, hạng mục của công ty ở Hạ Môn đã xong được 2 năm, anh vẫn năm lần bảy lượt đến Hạ Môn công tác.”

“Em biết rồi cũng tốt, anh thật sự đã thích một người khác, bây giờ con gái cũng lớn rồi, chúng ta chia tay nhé.”

Tống Lệ đập mạnh một tiếng, đặt đũa xuống, “Vu Bân, anh đừng quên năm đó anh làm sao từ một tên nghèo rách phất thành Tổng GĐ của công ty trong thành phố, nếu không phải nhà họ Tống chúng tôi, anh có thể có hôm nay? Bây giờ anh có tiền thành ông chủ lớn, thì muốn li hôn, dễ dàng vậy sao?”

Vu Bân sớm đã dự liệu đến việc li hôn không dễ dàng gì, cho dù bố vợ đã lui lại, nhưng hai anh trai của Tống Lệ vẫn đang là cán bộ có tiếng nói trong cơ quan chính phủ, mấy năm nay việc làm ăn của anh càng làm càng lớn mạnh đã dựa không ít vào nhà họ Tống, anh không muốn làm to chuyện, chỉ muốn hai người chia tay hòa bình trong thầm lặng, “Vậy em muốn thế nào? Tất cả nhà, xe, tiền, cổ phiếu, tiền tiết kiệm đều thuộc về em, được không?”

“Tôi không cần gì cả, anh muốn li hôn cũng được, tôi gọi con gái về phân xử...” Tống Lệ nói rồi đứng dậy, đi lên lầu lấy điện thoại, “Tôi phải để con gái thấy, người bố đạo mạo trang nghiêm như anh đã làm những việc tốt gì sau lưng chúng tôi.” Tống Lệ biết con gái là điểm yếu của Vu Bân, trong lúc then chốt này phải quyết đoán lôi con gái ra.

Vu Bân vội vàng đuổi theo ngăn cô lại, “Việc của hai chúng ta không thể để chúng ta tự giải quyết sao, con bé còn phải đi học, sao nhất thiết phải nói cho nó?”

“Con bé cũng là một phần tử trong gia đình, bây giờ anh muốn phá tan cái nhà này, lẽ nào không nên nói cho con bé sao?”

Cánh tay Vu Bân giữ chặt tay cô dần buông xuống, nếu như con gái về, chắc chắn sẽ không đồng ý họ li hôn, hà tất uổng công vô ích để con bé biết, anh đã bại trận này, “Bỏ đi, coi như tôi chưa nói.”

“Trước đây tôi cho rằng anh chỉ là chơi vui đùa, không ngờ anh cũng đã có suy nghĩ muốn li hôn, người con gái ở Hạ Môn đó, anh lập tức cắt đứt cho tôi, bằng không tôi sẽ nói chuyện này cho con gái, đến lúc đó xem hình tượng quang vinh người cha tốt của anh sẽ bị hủy hoại thế nào.”

“Cô...bất chấp lý lẽ...” Vu Bân không ngờ Tống Lệ sẽ lấy con gái để uy hiếp anh, để anh không còn cách nào khác.

Bởi vì là ngày làm việc, khách đến Cổ Lãng Tự rất ít, ở quầy pha chế Trịnh Thanh cầm một ly rượu Tequila tĩnh lặng nghe Trịnh Tích Vân đang hát trên sân khấu. Tiếng hát của cậu đơn thuần chưa gọt giũa, giọng hát ấy mang theo một cảm giác buồn thê lương, rất hợp với hát dân ca.



Kết thúc phần biểu diễn, Trịnh Tích Vân cầm đàn đi tới quầy pha chế, “Thế nào, có hay không?”

Trịnh Thanh gật đầu, “Khí chất và giọng hát của cậu rất hợp với dân ca.”

“Chị đã từng nghe dân ca có ba kiểu người nghe, có ba câu nói chưa?”

“Cậu có ý gì?” Trịnh Thanh không hiểu hỏi.

“Dân ca có ba thứ là con gái, guitar và phương Bắc phương Nam, còn người nghe có ba thứ là cô đơn, thuốc lá và rượu.”

Nghe đến đây, Trịnh Thanh cúi đầu nhìn ly rượu trong tay mình, sau đó ngẩng lên nhìn Trịnh Tích Vân, “Tôi chỉ có rượu trong số đó thôi.”

“Chị không cô đơn sao?” Trịnh Tích Vân hỏi ngược lại cô, “Trong lòng chị thực ra rất cô đơn, đúng không?”

Trịnh Thanh không tỏ rõ ý kiến, “Cậu nghe dân ca, vậy cậu cũng cô đơn?”

Trịnh Tích Vân không chút giấu diếm gật đầu, “Đương nhiên, khoác đàn đi từ Bắc tới Nam, còn thiếu một cô gái phương Nam, có thể không cô đơn được sao?”

Trịnh Thanh cười nắm lấy ly rượu trong tay, “Vậy chúc cậu sớm tìm được cô gái phương Nam.”

Trịnh Tích Vân đưa tay lấy ly rượu trên tay Trịnh Thanh, một mạch uống hết ly rượu rồi đặt xuống, “Tại sao chị có bạn trai, vẫn khiến người khác cảm nhận được nỗi cô đơn?”

“Tôi cô đơn sao, tôi không thấy vậy.” Đối diện với ánh mắt của Trịnh Tích Vân đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt Trịnh Thanh muốn trốn tránh vầng sáng ấy.

“Dì, hà tất phải lừa gạt bản thân, tối hôm đó nghe giọng hát của dì tôi đã biết.”

“Gọi tôi là dì?” Trịnh Thanh lạnh nhạt nói, “Gan của cậu cũng lớn thật đấy.”

“Dù sao cũng không có khách, đóng cửa sớm rồi về nghỉ thơi thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv