Miệng hắn nhếch lên khẽ cười "không ngờ con yêu quái trứng thối lại có thể sống được dưới một kiếm của hắn. May mắn thì không phải lúc nào cũng đến" Khinh Thiếu nghỉ như vậy thì tấm tắc cười cao ngạo rồi lặng lẽ bám theo sau.
Tiểu Di Hoa lưng đeo theo giỏ mây đi vào rừng sâu. Đi một lúc hai dì cháu đã thấm mệt nên ngồi nghỉ chân ở tảng đá lớn.
Tảng đá này khá kỳ lạ, hai mảng to được đặt song song nhau. Đá có màu nâu nhạt hình thù kỳ quái lại được đặt ở giữa rừng càng thêm nghi hoặc. Vị Y thấy có gì đó không ổn nên đứng cả buổi chăm chú quan sát. Chợt nàng ta nhận ra có lẽ đây chính là nơi mà đám chim cút thành yêu lưu trú.
Đi vòng quanh hai tảng đá nghiên cứu một hồi Vị Y cũng chưa biết làm sao để xử lý hai tảng đá này. Tiểu Di Hoa thì mệt quá ngồi bệt xuống đất cầm chiếc quạt mà mình mang theo, quạt lấy gió rồi nói.
- A Di à khu rừng này một con thỏ cũng không có lấy đâu ra chim cút chứ?
Vị Y khẽ cười khà khà đáp:
- Con đúng là trẻ nhỏ vô tri mà...
Vừa nói xong cũng là lúc Vị Y nghiệm ra được ý nghĩa của hai tảng đá kỳ lạ này nàng ta định reo lên thì đột nhiên khí tức có gì đó thay đổi truyền đến bên tai. Máu của thần đúng là uy lực khiến cho huyết tộc như Vị Y vốn đã linh hoạt nay còn nhạy bén hơn.
Vị Y lập tức né người qua tránh được đường kiếm của tên Khinh Thiếu đánh lén lần hai. Nhìn thấy Khinh Thiếu thì bao nhiêu nỗi uất giận trào lên. Vị Y hôm nay sẽ quyết một trận “sạch máu” rồi “bom máu” chơi tiếp với tên trừ ma đáng ghét này.
- Lại là ngươi… Tên khốn bắt ma.
- Lần trước xuyên một kiếm vào lão nương, lần này lão nương sẽ cho ngươi biết tay.
Đường kiếm của Khinh Thiếu bị trượt đi Di Hoa ngồi bên dưới cũng giật mình. Nghe tiếng Vị Y lẩm bẩm rửa đòi cho tên này một bài học. Tiểu Di Hoa nhanh trí hùa theo Vị Y. Chính kẻ này là người xấu bắt nạt A Di của nha đầu, liền đứng dậy dì cháu một lòng, thủ sẵn thế “ăn thua đủ” với Khinh Thiếu.
Đánh là phải mang vũ khí ra liền. Vị Y liền xoay người hóa nội năng ra một củ môn to tướng, ném cho Di Hoa một củ, cả hai dì cháu lại một lần nữa song kiếm hợp môn, đập liên tiếp vào người của Khinh Thiếu.
Hai dì cháu tổng tiến công khiến cho Khinh Thiếu bị đánh tới tấp. Củ môn to trên tay có độ cứng vừa phải, khi đạt đến đúng lực thì vỡ ra, nhão thành bột. Bột củ môn va hết lên người của Khinh Thiếu hắn bắt đầu thấy toàn thân ngứa ngáy rồi.
Vừa đánh Vị Y và Di Hoa vừa chửi vừa rủa.
- Chết đi tên khốn xuyên kiếm hại ta.
- Dám ăn hiếp A Di của ta.
Khinh Thiếu “quằn quại” nhảy qua nhảy lại ôm đầu tránh né:
- Con yêu trứng thối ngươi... Á... Đau quá... Ngươi... Ngươi dám đánh ta... Á...
Khinh Thiếu chịu trận luôn, y không dùng nội pháp phản công lại được vì cảm thấy Vị Y không có nội lực của yêu, cũng không có chiêu thức võ công nào để công kích. Lại thêm tiểu Di Hoa nhỏ tuổi, vung kiếm sẽ làm tiểu nha đầu bị thương.
Khinh Thiếu dùng tay cố gắng che chở tấm thân của mình miệng gào thét.
- Hai người đánh đủ chưa hả… Đánh bằng cái gì mà người ta ngứa như vậy?
Hai dì cháu vẫn tiếp tục đánh, rượt đuổi Khinh Thiếu xung quanh hai tảng đá lớn. Đánh đến khi cả người hắn trắng xác bột môn ngứa ngáy khắp người. Vị Y liền rút ngay dây trói mang theo nhanh tay cùng Di Hoa trói Khinh Thiếu lại.
Khinh Thiếu bị trói lại như heo người toàn bột củ môn ngứa ngáy cà tới cà lui, lăn lộn dưới đất tìm cách cho đã ngứa.
- Trời ơi... Ngứa quá!
Hai dì cháu Vị Y thì ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, tên trâu bò này đánh hắn mỏi cả tay.
Đang ngồi thở thì đột nhiên gió từ phía hai tảng đá lớn nổi lên. Tiếng gió ngày càng lớn làm cho lá cây khói bụi bay mịt mù, đến cả mắt cũng dường như không nhìn thấy gì nữa ngoài bụi cát.
Di Hoa liền kêu lên:
- Ối... A Di... Sao tự nhiên lại có gió lớn như vậy?
Vị Y nhanh trí liền nói với Di Hoa.
- Mau mau tìm chỗ núp gió đi.
Hiểu ý Vị Y, Di Hoa cùng nàng ta vội chạy đến dựng Khinh Thiếu đang bị trói đứng lên, cả hai nữ nhân cứ thế mà đem hắn ra ra làm bia đỡ gió đỡ cát. Còn mình thì núp phía sau.
Gió cát thổi xung quanh cứ như hất hết lên. Khinh Thiếu lúc này thật sự thê thảm, chẳng thể kêu gào được gì vì mở miệng ra toàn bị cát bụi, lá cây bay vào miệng. Y đành phải trân người ra để mặt số phận đưa đẩy. Còn hai nữ nhân phía sau thì an toàn hơn, đỡ bị cát bụi thổi vào. Có tấm khiên bằng thịt người mà.
Gió ngày càng lớn tạo thành lốc xoáy phía hai tảng đá đối diện nhau liền xuất hiện một cánh cổng tròn màu nâu. Cánh cổng liên tục tạo ra gió xoáy như muốn hút cả ba người vào trong đó.
- Di Hoa giữ chặt...
Tiếng Vị Y kêu lên. Di Hoa liền ôm chặt lấy Khinh Thiếu, Vị Y cũng ôm lấy chàng ta. Khinh Thiếu thì tỏa nội pháp ở dưới chân, cố đứng vững trụ lại lực hút của cơn gió lốc. Cái đáng nói là lần đầu Khinh Thiếu được một nữ nhân ôm lấy, cơ thể nàng ta mềm mại, lại có mùi hương nhè nhẹ. Sao bây giờ ở khoảng cách gần thế này, con yêu trứng thối thật xinh đẹp. Đôi mắt tròn, hàng mi cong dày, hai má hồng hồng, đôi môi căng mọng quyến rũ. Nhìn kỹ thì thật dễ thương, đáng yêu quá! Trái tim Khinh Thiếu đập thình thịch, thình thịch.