Nhìn xuống chân, đồi giày vải chấp vá nhiều chỗ của Khinh Thiếu giờ đây bị trứng nhầy bám lấy làm hắn cả người nổi hết da gà, gớm cả đôi chân của chính mình. Khinh Thiếu dồn hết lực, hai tay dang ra, bàn tay co lại thành nắm đấm, ngẩn mặt lên trời, hét lớn giữa đêm tối thanh vắng để xả hết con tức giận của hắn lúc này.
- Aaaaa…
Trời đã tối Ninh Lạc thấy Di Hoa và Vị Y vẫn chưa về thì trong lòng lo lắng. Định xào luôn dĩa rau này cho thúc thúc Bạch Hiên của Di Hoa ăn trước rồi đi tìm dì cháu họ sau. Nhưng Bạch Hiên đã cản lại, chàng ta sẽ đi tìm hai người họ. Dù sao y cũng là nam nhân ra đường giữa đêm tối không có gì đáng ngại.
Bạch Hiên vừa ra khỏi cửa thì chân của Ninh Lạc lại trở cơn đau nhức. Nàng ta nhăn mặt, hai tay quờ quạng tìm cạnh bàn đỡ lấy nhưng lại hụt tay, kết quả là ngã thẳng xuống đất, kéo theo thức ăn trên bàn cũng loảng xoảng rơi xuống.
Nghe tiếng rơi vỡ của chén bát làm Bạch Hiên chú ý, liền quay người vào lại nhà xem coi có chuyện gì không. Quả nhiên là có chuyện, Ninh Lạc ngã xuống đất tay bị trầy đến chảy cả máu.
Bạch Hiên vội vã cúi xuống đỡ Ninh Lạc gương mặt rất khẩn trương hỏi:
- Tẩu tẩu... Tẩu có sao không?
Ninh Lạc hai chân đã bắt đâu tê rần lên, mất hết sức lực, báo hiệu cơn đau nhức sắp tái phát.
- Ta ta không sao. Thúc thúc mau đi tìm Vị Y và Di Hoa đi\, ta tự lo được.
Bạch Hiên còn lạ gì tính tình cứng đầu của Ninh Lạc. Chàng ta ở gần nữ nhân này một thời gian rồi, sao mà không biết căn bệnh đau nhức hai chân của nàng ta đang tái phát chứ.
Bạch Hiên liền cúi xuống bồng Ninh Lạc lên. Đặt nàng ta ngồi ngay ngắn trên ghế, còn mình thì nhanh chân đi lấy rượu thuốc xoa bóp cho Ninh Lạc.
- Để đệ xoa thuốc cho tẩu trước rồi sẽ đi tìm dì cháu họ sau.
Ninh Lạc ngại ngùng khi thấy Bạch Hiên vén phần váy y phục của mình lên để xoa chân cho nàng ta.
- Thúc Thúc... Ta ta tự làm được.
Bạch Hiên không nói không rằng lặng lẽ đỗ rượu thuốc ra, rồi xoa cẩn thận một bên chân cho Ninh Lạc. Đây cũng chẳng phải là lần đầu mà Bạch Hiên xoa chân cho nàng ta. Bệnh đến như núi đỗ còn để ý gì đến lời thiên hạ dèm pha. Cả hai trong sạch thì ngại gì thế gian.
Nhớ năm xưa Bạch Hiên vì bị kẻ gian hại, cả người thương tích trầm trọng. Toàn thân kiệt xuất, rơi xuống một góc đường chẳng ai ngó ngàng đến. Cả người đau đớn, cơ thể đói khác. Đêm mưa gió đó cứ tưởng là sẽ tan hồn, rời khỏi thể xác rồi. Nhưng cũng may nhờ chén cơm nguội, cùng bình nước ấm của Ninh Lạc đi ngang qua đặt trước mặt. Bạch Hiên mới thoáng được kiếp tử.
Mấy chục năm sau trở lại nơi xưa thì biết tin tiểu Ninh Lạc nhỏ bé ngày nào đã thành nương tử người ta. Nhưng chẳng may phu quân mất tích. Mẫu tử côi cút lại còn mang theo đệ muội đau yếu. Nghĩ đến ơn xưa, Bạch Hiên quyết định lưu lại nơi này trả ân tình ngày xưa cho Ninh Lạc. Nhưng có lẽ đêm mưa tăm tối nên Bạch Hiên không ngờ rằng, người năm xưa tặng bát cơm, ấm nước lại là tiểu Vị Y nhỏ nhắn.
Chỉ có điều dáng vẻ của hai tỷ muội gần giống nhau, nên khi mắt tỏ, Bạch Hiên nhìn nhận nhầm người cũng không có gì lạ.
Còn về phần Ninh Lạc. Thấy Bạch Hiên hết lòng vì mình cũng chẳng ngại miệng đời trong lòng cảm động rất nhiều. Trái tim vốn tưởng đã ngủ yên nhưng nào ngờ lại bị cử chỉ dịu dàng, ấm áp của Bạch Hiên làm cho thổn thức. Những năm qua cũng toàn là nhờ Bạch Hiên chăm lo tận tình cho mẫu tử Ninh Lạc, khiêm luôn giữ trẻ, dạy Di Hoa biết chữ. Chứ nếu không một mình Ninh Lạc sợ là cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.
Trái tim con người đâu phải sắt đá, nhưng liệu nàng ta có đang đơn phương không? Nghĩ lại phu quân của nàng ta đã mất tích cũng gần mười năm nay rồi. Theo như luật của Thái Bình Quốc, người nào mất tích bảy năm điều có thể báo tử. Vô hiệu hôn nhân thê thiếp có thể đi tiếp bước nữa.
Vừa lúc Bạch Hiên đang xoa thuốc cho Ninh Lạc thì Vị Y và Di Hoa về tới. Tiếng của Vị Y vang lên rộn rã từ ngoài cửa vào.
- Tỷ tỷ muội và Di Hoa về...
Nghe tiếng của Vị Y Ninh Lạc liền lúng túng rút chân lại, kéo y phục phũ xuống. Trên tay Bạch Hiên vẫn còn cầm chai rượu thuốc, cả gian nhà vẫn còn mùi rượu thuốc nực nồng. Ninh Lạc tự bối rối, rồi tự giải thích luôn.
- Tỷ... Tỷ đau chân\, thúc thúc tốt bụng xoa dùm chân cho tỷ...
Vị Y không nói gì, gương mặt thoáng buồn khi nhìn thấy cả hai có cử chỉ thân mật như thế. Ánh khẽ nhìn Bạch Hiên một cái xem nam nhân này có thái độ giải thích gì không.
Bạch Hiên lúc này không để tâm đến cảm xúc của hai nữ nhân trước mặt mà chỉ quan tâm đến mùi gì đó đang thối thối lên quanh đây. Chàng ta nhìn xung quanh, vừa nhìn vừa hỏi:
- Ơ... Mùi hôi này...?
Mùi thối thum thủm phát ra đích xác là từ người của tiểu Di Hoa. Tóc tai đầu cổ của nha đầu này giờ toàn là lòng trắng trứng và trứng.
Ninh Lạc ngớ cả người ra.
- Ơ... Di Hoa... Con... Con…