Đối với Lâm Diễn mà nói, việc chữa trị này có chút không xong.
Cố Duệ Vân không chỉ ôm cậu, hôn cậu mà tiếp túc thân mật giữa hai người ngày càng nhiều.
Lâm Diễn chuyển vào nhà Cố Duệ Vân sống, tuy chữa bệnh nhưng không vượt quá khuôn phép, cậu tìm một căn phòng cho khách ở lầu hai để ở, từ ga trải giường đến chăn đệm đều là đồ mới, thiết kế đơn giản, nhìn qua giống như chưa có người ở bao giờ. Trước khi ngủ cậu cho Cố Duệ Vân uống hai viên thuốc rồi mang rọ mõm tới, vật này lạnh băng lại cứng cáp, khi đeo quả thật chẳng dễ chịu gì cho cam nhưng bác sĩ đã dặn dò, không phải tình huống bắt buộc thì không thể tháo xuống. Lâm Diễn không thể làm trái lời bác sĩ nên nhất quyết đeo cho Alpha.
Vừa khóa lại, Alpha đã đáng thương nhìn cậu nhưng Lâm Diễn không nhẹ dạ nữa, cậu đưa hắn tới phòng ngủ chính, “Mấy ngày nữa bệnh tình sẽ tốt hơn, ngài kiên nhẫn nhé?”
Lâm Diễn cảm thấy giọng điệu dỗ trẻ con này dùng với Cố Duệ Vân rất được.
Quả nhiên, nghe cậu mềm mại dỗ dành, Cố Duệ Vân không tủi hờn như trước nữa.
Nhưng đến khi Lâm Diễn xoay người rời khỏi phòng, Cố Duệ Vân lại bắt đầu không yên, hắn kéo cổ tay cậu lại, “Vợ, em đi đâu vậy… Em không ngủ cùng ta sao?”
Lâm Diễn lắc đầu, “Em ngủ trong phòng khách bên trái, không ngủ cùng ngài được.”
Alpha cau mày bất an, “Tại sao?”
Trực giác của Lâm Diễn nói Cố Duệ Vân chuẩn bị rơi nước mắt, cậu vội vàng chém gió, “Lúc ngài ngủ có thói quen nói mớ, nằm cùng ngài em không ngủ được, em mà không ngủ được sẽ tim sẽ nhảy loạn, tim em nhảy loạn lâu sẽ thành bệnh khó chữa.”
Cố Duệ Vân nhất thời cứng họng, từ từ gục đầu xuống, hắn nói mớ ư? Hắn không nhớ mà… Hắn không nhớ gì cả.
Nhưng vợ không ngủ với hắn hắn sẽ rất khổ sở, chó nhỏ sao có thể xa rời chủ nhân nửa khắc kia chứ, không ngửi được mùi chủ nhân, chó nhỏ sẽ rất buồn bã.
“Được rồi, ngài ngoan ngoãn ngủ đi, mai em sẽ đưa ngài ra ngoài chơi nhé?” Lâm Diễn do dự một lúc rồi vươn tay xoa đầu Cố Duệ Vân, vỗ về chó nhỏ.
Cố Duệ Vânv nhìn cậu, do dự hồi lâu, qua nửa ngày mới đỏ mắt buồn rầu “Ừ” một tiếng.
Lâm Diễn về lại phòng dành cho khách, rửa mặt qua loa rồi chui vào chăn. Chuyện xảy ra trong hai ngày qua khiến cậu có chút mệt mỏi, vừa nằm xuống giường mắt đã díu lại, nhanh chóng thiếp đi. Giấc mộng của cậu mang sắc màu thật rực rỡ, Lâm Diễn được ấm áp bao quanh, hiếm khi ngủ một giấc thoải mái an ổn đến vậy.
Tới khi làn mai nắng sớm nhẹ lăn vào mặt, Lâm Diễn mới ngái ngủ mở mắt ra.
Mi mắt chớp chớp vài cái, rồi khựng lại.
Gương mặt Cố Duệ Vân cận kề ngay sát mặt cậu, nhìn xuống, Cố Duệ Vân còn đang ôm lấy Lâm Diễn, hai thân thể dính chặt vào nhau, hình ảnh vừa ấm áp vừa quái dị. Tại sao Cố Duệ Vân lại ngủ chung với cậu, hôm qua bọn họ đã thống nhất chia phòng vì hắn nói mớ kia mà?
Động tác huyên náo đánh thức Cố Duệ Vân, Alpha vừa mở mắt đã muốn nhào đến hôn lên má Lâm Diễn nhưng bị rọ mõm cản lại, “Buổi sáng tốt lành.”
Lâm Diễn định chống tay ngồi dậy nhưng nhận lại là cái ôm chặt hơn, cậu bất đắc dĩ hỏi, “Hôm qua ngài ngủ trong phòng mình rồi, sao giờ lại ở đây?”
Dứt lời, Cố Duệ Vân như có tật giật mình mà nhìn ra chỗ khác, “Ta lẻn vào… Đợi em ngủ ta mới vào, em sẽ không nghe tiếng ta nói mớ nữa.”
Lâm Diễn không tự chủ cúi mặt xuống, nhìn mấy sợi tóc rối loạn đang chổng lên trên đầu Cố Duệ Vân, dẫu biết hành vi này không thích hợp nhưng chẳng hiểu tại sao cậu lại thấy hơi đáng yêu.
Hai người rời giường sớm, sau khi rửa mặt Lâm Diễn tiến vào phòng bếp nấu ăn, Cố Duệ Vân đi tới đi lui sau lưng cậu, còn tủi thân đòi cậu tháo rọ mõm xuống trước thời hạn.
Một tay Lâm Diễn đang cầm cái nồi, cậu bế tắc bị hắn dính lấy, cuối cùng chỉ có thể dùng tay còn lại cởi thiết bị hỗ trợ ngăn gặm cắn xuống.
“Ừm, giờ thì đừng nghịch nữa, ra ngoài ngồi đi, bữa sáng sắp xong rồi đây.”
Cố Duệ Vân không nghe lời cậu nói, cúi người ôm lấy vòng eo Lâm Diễn, nhấc cậu đặt lên mặt bàn sạch sẽ. Lâm Diễn kêu thành tiếng, giây tiếp theo Cố Duệ Vân đã hôn chụt vào mặt cậu một cái, ánh mắt đong đầy ý cười, “Vợ, em chưa hôn chào buổi sáng.”
Lâm Diễn hơi ngửa người về sau, âm thầm xin lỗi ánh mắt nóng bỏng của Cố Duệ Vân rồi kéo dãn khoảng cách, “Không hôn chào buổi sáng đâu.”
Tháo rọ mõm rồi Cố Duệ Vân không tỏ ra khát cầu yêu thương như trước nữa nhưng lực công kích càng trở nên mạnh mẽ, cơ thể Alpha cường thế giờ đây mới phát huy tác dụng, Lâm Diễn bị Cố Duệ Vân bóp eo kéo ngược về, khoảng cách lại thu hẹp.
“Vợ, hôn ta.”
Không phải thỉnh cầu, mà là ra lệnh. Lâm Diễn nháy mắt cứng đờ, dường như Cố Duệ Vân đã trở lại dáng vẻ thượng tướng lạnh lùng lãnh khốc khi trước nhưng vài giây sau, đối phương lại dè dặt cọ nhẹ lên khóe môi cậu, thủ thỉ, “Không thì ta hôn vợ cũng được.”
Nếu nụ hôn đầu tiên chỉ là đốm lửa lướt qua thì nụ hôn thứ hai chính là ngọn lửa rực cháy, mới đầu cả hai hôn môi vẫn chưa lưu loát, chỉ tội Cố Duệ Vân học hỏi rất nhanh, ôm Lâm Diễn dây dưa miệng lưỡi, liếm mút đến mức cậu thở không xong.
Kết thúc nụ hôn, Lâm Diễn dựa vào đầu vai Cố Duệ Vân nhẹ nhàng thở hổn hển, hành động thân mật đến mức này, không chỉ một lần mà đã nhiều lần vượt qua giới hạn. Không còn cách nào khác, cậu đành quy thành kỳ mẫn cảm của Cố Duệ Vân đang tác quai tác quái trong người hắn.
Ăn sáng xong, Lâm Diễn quyết định thực hiện lời hứa hôm qua, cậu đưa Cố Duệ Vân ra ngoài tản bộ, Alpha chỉ vui vẻ vì rốt cuộc cũng có thể đi hóng mát lúc đầu, được một lát đã mất hứng.
“Sao vậy?” Lâm Diễn nhanh chóng nhận ra tâm trạng Cố Duệ Vân biến đổi.
Cố Duệ Vân rũ mắt, đuôi mắt đỏ bừng, hắn ấm ức nhệch miệng, chỉ rọ mõm trên mặt, “Bọn họ đều thấy ta kỳ quái vì đeo thứ này.”
Thiết bị hỗ trợ ngăn gặm cắn vốn được chế tạo riêng cho Alpha nhưng thực chất, có rất ít Alpha đưa vào sử dụng. Một là khi đeo lên sẽ mất đi khả năng công kích, hai là phải hứng chịu ánh mắt tò mò của người qua đường.
Lâm Diễn cảm thấy Cố Duệ Vân có chút buồn cười, chẳng nhẽ cứ đến kỳ mẫn cảm ai cũng ưu tư nhạy cảm như hắn sao, từ một kẻ lạnh lùng đoan chính trở thành người ngây thơ mềm mại.
“Vợ, em cười cái gì, có phải em cũng thấy buồn cười không…” Cảm thấy vợ mình cười nhạo, Cố Duệ Vân suýt nữa nghẹn ngào thành tiếng nhưng ngại đám người xung quanh đang nhìn, cuối cũng hắn vẫn khó khăn kìm lại.
Lâm Diễn kéo tay hắn tiến về phía trước, mặc kệ sa số ánh mắt thăm dò phiền toái, “Em cười ngài đáng yêu, rất giống một con cún nhỏ.”
Cố Duệ Vân bước theo cậu, sương mù trên mi đến cũng nhanh đi cũng nhanh, “Ta đáng yêu?”
Lâm Diễn gật đầu. Chẳng qua thời kỳ mẫn cảm đang đáng yêu, đợi hắn khôi phục bình thường mà xem, đảm bảo nghiêm túc mười phần.
Cố Duệ Vân siết chặt tay Lâm Diễn, giọng điệu lại trở nên vui vẻ, “Đáng yêu thì có được vợ hôn không?”
“Không.”
“Vậy ta không đáng yêu, ta không muốn đeo rọ mõm nữa, ta muốn bỏ ra.”
“Không được, không được bỏ ra ngoài đường.”
“Nếu ta không bỏ, ngoan ngoãn đeo rọ mõm thì em sẽ hôn ta sao?”
“Cái này… Chắc, chắc là có, về nhà sẽ hôn ngài…”
Lâm Diễn cam chịu đáp lời, ra cửa tản bộ mười phút đồng hồ đã phải thưởng Cố Duệ Vân một cái hôn.
__________
SuA: là do bộ này chạy gấp nên mình nhạy cảm hay bản edit thật sự có vấn đề nhỉ? Một chương không đến 2k từ mà mình làm cả tiếng chưa xong, cứ ì ạch thế nào ấy. Đọc lại vẫn thấy trúc trắc không ưng.