"Tháo rọ mõm xuống rồi hôn được không vợ, tháo xuống rồi hôn lại." Được Lâm Diễn chủ động hôn, dù chỉ hôn lên thiết bị hỗ trợ ngăn gặm cắn nhưng cũng đủ để tròng mắt màu mực của Cố Duệ Vân sáng rực.
"Không, không được." Thần trí Lâm Diễn vừa rút về từ bầu không khí mập mờ, cả người cũng trở nên hoảng loạn.
Cậu nhanh chóng cho bánh quy trên bàn vào túi, sau đó cứng đờ quay người đi rửa tay rồi lên lầu, đóng sầm cửa phòng ngủ lại.
"Quần áp bẩn rồi, em muốn thay bộ khác, ngài đừng vào." Bên trong truyền đến âm thanh rầm rì của Lâm Diễn.
Cố Duệ Vân lại bị nhốt ngoài cửa nhưng lần này, hắn không còn thấy tủi thân nữa ngược lại, đáy lòng như nở hoa mà trở lại bếp, dọn dẹp sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn vương vãi trên bàn. Cố Duệ Vân cho rằng, Lâm Diễn ngại mà thôi.
Cùng lúc, Lâm Diễn đang chôn mặt vào lòng bàn tay, kêu không thành tiếng. Cậu cực kì hối hận vì hành động khi nãy, hiện giờ trong đầu Lâm Diễn chỉ toàn gương mặt Cố Duệ Vân. Lâm Diễn ngửa người về sau, ngồi phịch lên chiếc giường mềm mại, nhìn trần nhà khẽ thở dài, công tác tư tưởng hồi lâu mới trở lại trạng thái bình thường.
Không thể như này.
Không thể tiếp tục như này nữa.
Đếm ngược hai ngày trước khi kỳ mẫn cảm kết thúc.
Phản ứng đau nhức và sưng đỏ tuyến thể của Cố Duệ Vân đã đỡ hơn rất nhiều, thỉnh thoảng da phồng lên, bôi thuốc vào vài phút đã xẹp xuống. Cảm xúc ưu tư của Alpha cũng dịu lại, không còn rơi nước mắt nữa nhưng nếu không vui, hắn vẫn đỏ mắt bày ra bộ dạng tủi thân.
Thời tiết thay đổi không theo lẽ thường, hôm nay lại tí tách mưa, Lâm Diễn đang sửa sang cành lá cây cảnh trong phòng, đột nhiên bầu trời thoáng qua một tiếng sấm. Cậu không tự chủ run lên, nhớ lại khi bé vườn nhà từng trồng một cây đào, mưa xuống mang theo sấm sét đã chẻ ngang cây đào đó. Khi ấy, Lâm Diễn đứng bên cửa sổ khép chặt mắt vì ánh sáng chói lòa bỗng dưng xuất hiện, đợi đến khi cậu mở mắt ra, cây đào đã cháy đen.
Lại thêm một tiếng sấm nữa, Lâm Diễn bị dọa đến run tay nhưng sau lưng cậu, còn một người đang đứng.
Cố Duệ Vân đứng sau Lâm Diễn, hỏi, "Em sợ sấm à?"
Alpha xoa nhẹ đầu cậu, "Đừng sợ, ta ở đây kia mà."
Một câu nói thôi cũng gợi lên rung động trong lòng Lâm Diễn.
Đếm ngược một ngày trước khi kỳ mẫn cảm kết thúc.
Thuốc men mua về đã thấy đáy, tinh thần Cố Duệ Vân quả thật tốt hơn trước rất nhiều, khí chất cũng dần trở về như cũ, giả như khi rũ mi đọc sách cực kì nghiêm túc. Chỉ có bộ dạng kỳ quái bám người kia chẳng thay đổi chút nào.
Ba bữa mỗi ngày chẳng hạn.
"Ăn cơm ngài cũng cần nắm tay em à?" Lâm Diễn nghi ngờ.
Rồi trước khi đi ngủ.
"Không được giả bộ tủi thân, không hôn chúc ngủ ngon đâu." Lâm Diễn không biết phải làm sao.
Còn cả lúc mất điện nữa.
"Mất điện thôi chứ trời cũng đâu sập, ngài không cần ôm em chặt thế này..." Lâm Diễn lại bị chiếm tiện nghi.
Cố Duệ Vân dính người không tả xiết, bị Lâm Diễn dạy dỗ mấy lần cũng chẳng thay đổi. Thậm chí, vào ngày kỳ mẫn cảm kết thúc, hắn vừa được tháo rọ mõm xuống, còn chưa để Lâm Diễn kịp nhắc nhở thời gian tiếp theo cần khắc chế ưu tư, kiểm soát cảm xúc, Cố Duệ Vân đã gấp gáp nắm eo Lâm Diễn đẩy lên bàn, cúi người ngậm lấy cái miệng mềm xinh.
Alpha mong đợi thời khắc này từ rất lâu rồi, dây dưa liếm mút kịch liệt đến độ cả hai đều thiếu dưỡng khí, khó mà thở. Lâm Diễn bị hắn hôn rối loạn mông lung, đợi đến khi kéo dài khoảng cách giữ môi còn vương theo một sợi chỉ bạc.
Con ngươi cậu ướt sương mù, môi dưới cũng đỏ thắm hơi sưng, Cố Duệ Vân không kìm được vươn tay chạm khẽ lên môi dưới đầy đặn của Lâm Diễn, "Vợ, thích em quá đi."
Cố Duệ Vân mất trí nhớ nói với Lâm Diễn, thích em quá đi.
Lâm Diễn thất thần trong thoáng chốc, cậu nhìn đôi đồng tử màu mực của đối phương, không rõ đối phương nói thích, là thật sự thích "Lâm Diễn" hay thích cái thân phận "vợ" này.
Cậu rũ mắt, nội tâm phức tạp, nhỏ giọng nói, "Em không phải."
"Gì cơ?" Cố Duệ Vân không nghe rõ, hắn cúi người gần hơn, mi mắt mang theo ánh cười.
"Thật ra thì em không phải..."
Mới nói được phân nửa, tiếng chuông ồn ã lại bất chợt vang lên, hai người đồng thời nhìn qua, là máy truyền tin đang nhấp nháy, màn hình hiển thị tên bác sĩ.
Lâm Diễn liếc nhìn một cái, sau đó chui ra từ khe hở cánh tay Cố Duệ Vân, cậu cầm máy truyền tin lên, hơi nóng trên mặt còn chưa tan, miệng vẫn vẫn hồng hồng, cả người trang nghiêm nhưng lại toát ra dáng vẻ vừa bị bắt nạt.
"Vâng, bác sĩ Tống?" Lâm Diễn bị hôn nên âm thanh có chút khàn, "À, vâng, kỳ mẫn cảm của ngài ấy kết thúc rồi ạ, thuốc cũng uống đủ liều, trạng thái trước mắt..."
Cố Duệ Vân bên kia bước từ bàn ra ghế sa lông ngồi, hắn nhìn Lâm Diễn và bác sĩ trao đổi, ánh mắt rơi xuống môi cậu, lại muốn hôn một cái nhưng xem chừng, cuộc trò chuyện này còn lâu mới kết thúc. Cố Duệ Vân vươn tay câu lấy ngón tay Lâm Diễn, đối phương chỉ rũ mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến, tiếp tục trình bày biểu hiện của Alpha hai ngày gần đây.
Ngón tay Lâm Diễn thuôn dài, phía trong có vết chai mỏng vì quanh năm cầm dao, đầu ngón tay cậu đầy đặn, móng tay ửng lên sắc hồng nhạt, dường như phân da tấc thịt nào trên cơ thể Lâm Diễn cũng thật đáng yêu.
Lâm Diễn còn đang tập trung thảo luận tình trạng của Cố Duệ Vân, giây tiếp theo đã cảm thấy trên tay ấm áp. Vừa rũ mắt nhìn, khuôn mặt Lâm Diễn đã đỏ bừng.
Cố Duệ Vân đang hôn lên đầu ngón tay cậu.