Mật Tuyết Nhi không biết giữ mồm giữ miệng vừa mới nói ra, trên mặt của Ti Tu Dạ lập tức phủ một lớp băng lạnh.
Nghe đồn biết được cậu út Lưu Dật này rất được Ti Tu Dạ yêu quý chiều chuộng, lại thấy mặt của Ti Tu Dạ biến sắc, Ái Đức Hoa vội vàng vì người em gái không biết lo nghĩ của mình nói đỡ: “Mật Tuyết Nhi, em thật quá bất lịch sự, quay về phòng tự kiểm điểm lại cho anh”.
Mật Tuyết Nhi miệng càm ràm, mắt chứa đầy sự tủi thân, đưa mắt về phía Ti Tu Dạ chờ đợi, hy vọng hắn có thể vì mình mà nói vài câu.
Nhưng mà Ti Tu Dạ cảm thấy cô phiền phức và chán ghét quá còn chưa hết nữa là, cho nên, Mật Tuyết Nhi đàng phải căm tức bước đi, rất nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
“Thành thật xin lỗi ngài Ti và cậu út,tính cách của em gái tôi có chút hồn nhiên, nói chuyện thẳng thắn, vì vậy đừng nên để bụng những lời mà nó nói”.Ái Đức Hoa liên tục xin lỗi.
Tiêu Dật lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay Ti Tu Dạ, ý bào hắn không nên tức giận, vẻ bề ngoài có như thế nào cũng không quan trọng.
Đúng lúc này, từ bên kia cánh cửa mà lúc nãy Mật Tuyết Nhi vừa rời đi vẫn chưa đóng, truyền đến một giọng nam trong trẻo.
“Quản gia, quản gia, ông ở đâu? Ông làm cái gì thế này? Sao cứ hết lần này đến lần khác để cho người máy quét dọn vào lúc tôi tới đây vậy, có phải là muốn những thứ bụi bặm bẩn thủi kia dính lên làn da không tì vết của tôi không? ”.
Nghe loáng thoáng thấy giọng nói khúm núm của quản gia ở bên ngoài cửa, mặt Ái Đức Hoa lúc chuyển thành lúc xanh lúc đen.
Người có thể ở trong nhà của tổng thống hô to gọi nhỏ chắc chắn là có quan hệ ít nhiều với ngài tổng thống, Tiêu Dật đoán.
Một mỹ thiếu niên đi đến.Mái tóc xoăn tinh tế lấp lánh, đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm, đôi môi đỏ mọng giống như một nụ hoa hồng chuẩn bị nở, làn da non mịn trắng nõn giống như gốm sứ, dáng người mảnh khảnh, mang theo một loại cảm giác trung tính hấp dẫn như có mà lại như không.
Narcissus (*), đó là cái tên xuất hiện đầu tiên trong ý nghĩ của Tiêu Dật khi nhìn thấy người như vậy,tên của một mỹ thiếu niên Hy Lạp vì yêu chính chiếc bóng phản chiếu của mình ở dưới nước mà héo hon tiều tụy đến chết.
(*)Narcissus: truyền thuyết về hoa thủy tiên trong thần thoại Hy Lạp đấy mấy nàng, tóm tắt một tý: có một chàng trai tên là Narcissus, chàng là một người có sắc đẹp tuyệt trần nhưng lại có chứng bệnh kiêu ngạo và hoang tưởng.Và khi nữ thần sông núi Echo nhìn thấy chàng liền đem lòng yêu mến và tỏ tình.Nhưng chàng vốn lãnh đạm và kiêu ngạo nên đã khước từ khiến cho Echo đau khổ và xa lánh mọi người ….và chàng đã bị nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite trừng phạt là yêu chính chiếc bóng phản chiếu dưới nước của mình, chàng cứ ngắm cái bóng ở dưới nước của mình đén héo hon tiều tụy mà chết.Và từ chỗ của chàng chết mọc lên một loại hoa màu trắng rất thơm và được người đời đặt tên là Narcissus – tức hoa thủy tiên. Kể hơi dài dòng và ngoài lề một tý.Để biết rõ hơn về chuyện này xin mời các nàng viếng thăm bác Google:D.
“Papa đại nhân, tìm con có chuyện gì không? Sắp đến giờ mát xa móng tay của con ngày hôm nay rồi”.
Mỹ thiếu niên tao nhã, tự nhiên, đi qua dựa vào ghế sô pha.
“Ha ha”. Xấu hổ nhìn về phía đám người Ti Tu Dạ cười cười,: “Thật là khiến cho mọi người chê cười, đây chính là con trai của tôi, Y Ân.Đều là do tôi làm hư nó rồi”.
Ái Đức Hoa quay đầu về phía Y Ân, giận dữ hét lên: “Mày nhìn mày coi, ngồi không ra ngồi, thể diện của tao đều bị mày làm mất hết rồi”.
Y Ân thờ ơ đối với tiếng hét to của Ái Đức Hoa, vẫn uể oải dựa lưng vào ghế sô pha, đùa nghịch ngón tay trắng nõn của mình.
“Được rồi, được rồi, có chuyện gì thì nói nhanh lên, không có chuyện gì thì con đi đây”.
Ái Đức Hoa thở mạnh ra một cái: “Mày…thôi quên đi, cậu út Lưu Dật, đứa con này của tôi cũng vừa đúng mười ba tuổi.Hai đứa cùng tuổi thì có thể vui đùa thoải mái hơn, để cho con tôi dẫn cậu đi thăm thú xung quanh”.
“Cậu ta?”.Y Ân mở to mắt ra, chỉ vào Tiêu Dật, “Con không muốn chơi đùa cùng với người xấu xí đâu”.
Một câu vừa mới nói ra, nhiệt độ trong phòng ngay lập tức hạ xuống 0 độ.
Thì ra cái đất nước M quốc này sùng bái vẻ bề ngoài đến thế sao? Mới đến không lâu mà đã bị hai người phê bình rồi, Tiêu Dật chậm rãi nghĩ.
Thấy vẻ mặt gượng cười của Ái Đức Hoa, Tiêu Dật đứng lên: “Có thể đi ra ngoài chơi sao? Tốt quá, tôi cũng chán muốn chết rồi đây”.
Muốn đem tre con tống cổ ra ngoài, Ái Đức Hoa nhất định là có chuyện muốn bàn với Ti Tu Dạ, tuy rằng nói là mời với tư cách cá nhân, nhưng mà, tổng thống của M quốc và chủ nhân của Ti gia, hai cái danh hiệu này đặt chung một chỗ, sao có thể tránh được không nói chuyện làm ăn chứ.
“Y Ân, con đừng có ép cha phải dùng phương pháp cực kì đặc biệt”.Ái Đức Hoa thấy Tiêu Dật giải vây cho mình, mặt mày u ám uy hiếp Y Ân.
Bũi môi một cái, có thể là phương pháp cực kì đặc biệt của Ái Đức Hoa rất khủng bố, Y Ân thô lỗ nói ra một câu: “Đi theo tôi” rồi một mình đi về phía trước.
Ti Tu Dạ thấy Tiêu Dật không muốn ở chỗ này cũng không có cản, nhìn về phía nó gật gật đầu, để cho nó rời khỏi phòng.
……..
Căn bản là Y Ân không quan tâm đến chuyện Tiêu Dật có đi theo phía sau mình hay không, cứ một mình bước đi về phía trước.
Bước nhanh vào trong đình nghỉ mát, Y Ân nằm lên chiếc ghế dài đã được đặt sẵn ở đó.
Mấy nữ người hầu nhanh chóng đi lại, cẩn thận nắm lấy tay chân của Y Ân mà chăm chú mát xa.Bên cạnh đó còn có mấy người máy đứng im lặng không nhúc nhích, trên tay bưng đồ uống, hoa quả,.
Một thiếu niên trông rất thông minh lanh lẹ khoảng mười sáu tuổi ghé vào tai Y Ân hỏi: “Cậu chủ, cái vị đi theo phía sau cậu là….”.
Y Ân vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nghe thấy những lời này mới nhớ ra là phía sau mình vẫn còn có người.
“Ngươi dẫn nó đi thăm thú vui chơi một vòng đi, đừng làm cho ta bực mình”.
Thật ra Tiêu Dật cũng có thể tìm chuyện để làm, lấy chiếc máy điện thoại mini cầm tay có thể gọi đường dài mang theo bên mình ra,gọi điện về cho đám bọn Ti Lưu Cẩn đang ở núi Diêm Minh xa xôi.
“Dật Dật, em đã đến nơi rồi sao!!!”. Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác từ phía sau chen lên áp mặt vào màn hình.
“Ừ, vừa mới đến được một lát”.
“Dật Dật, M quốc chơi có vui không? Tớ rất hi vọng là có thể được cùng đi với cậu”.Ti Lưu Cẩn nói.
“Cũng được, tớ cảm thấy cũng giống như Lưu Kim”.Vì thế mà Tiêu Dật có chút thất vọng.
Ti Hoàn ở một bên lạnh nhạt huýt sáo: “Tôi thấy, nếu như cậu có thể tiến vào trung tâm vận hành của tinh cầu X bọn họ thì cậu mới cảm thấy vui vẻ được”.
Nheo mắt lại, cười về phía màn hình: “Chỉ có anh Hoàn là hiểu em nhất thôi”.(chẹp chẹp,anh Dạ mà nghe được thì lại có chuyện:D)
Những người trong màn hình lại được một phen choáng váng đầu óc.
Tuy rằng bề ngoài của Tiêu Dật không còn xinh xắn như trước kia, nhưng mà uy lực của nụ cười thì không giảm đi chút nào, trước sau như một, đánh đâu thắng đó a.
“Này, kẻ xấu xí,cái người mà gọi là Ti gì gì ấy, cha tôi chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ, cậu mau đi theo tôi.Thật là, cậu trông như vậy thì đi cách xa tôi ra một chút, tôi không muốn để người ta trông thấy tôi và cậu đi cùng nhau, làm hỏng hết phong cách của tôi…..”.
Giọng nói oang oang của Y Ân từ xa vọng lại khiến cho cả mấy người trong điện thoại cũng nghe thấy.
Ti Lưu Du lập tức vất cái vỏ ngoài là một thiếu nữ hiền thục đi, hung hãn hỏi Tiêu Dật: “Dật Dật, là thằng khốn nạn nào mà lại có gan dám nói em như vậy”.
“Đúng, tớ muốn đánh nó đến nỗi cha mẹ nó cũng không nhận ra”.Ti Lưu Cẩn cũng làm bộ dạng vén tay áo lên.
Ngăn chị gái và em trai mình lại, Ti Lưu Giác điềm đạm nói: “Chúng ta là người văn minh, không cần phải dã man như vậy.Để anh phóng một quả tên lửa xác định mục tiêu tự động, mọi chuyện không phải là được giải quyết êm đẹp sao?”.
Tiêu Dật cười phá lên: “Được rồi, chuyện ở đây mọi người không cần lo lắng, cứ ở núi Diêm Minh huấn luyện thật tốt đi, bye- bye”.
Không quan tâm đến mấy người trong điện thoại vẫn còn kêu gào ầm ĩ, Tiêu Dật cúp điện thoại.
…………….
Nói là một buổi tiệc nhỏ, nhưng trên thực tế lại là một một bữa tiệc chào đón chủ nhân của Ti gia, những người tới tham dự đều là những nhân vật có máu mặt của M quốc, vừa mới đi vào đã đi tới chỗ Ti Tu Dạ để chào hỏi và nói thêm chuyện làm ăn.
Trên bàn ăn đặt ở bên ngoài vườn hoa,được bày rất nhiều món cao lương mỹ vị trông rất đẹp mắt,phối với cảnh vật làm cho người ta vui vẻ còn có bầu không khí nhàn nhã của ngày nghỉ.
Để cho Tiêu Dật không cảm thấy lạc lõng,tham dự bữa tiệc này còn có mười đứa trẻ nữa, tất nhiên, tất cả bọn chúng đều là con cháu của các gia đình thượng lưu.
Chỉ có điều, bọn chúng đối với thiếu niên chỉ có chút thanh tú lại không thích nói chuyện thì không có hứng thú lắm, đều vây quanh lấy quý công tử Y Ân của tổng thống, không ngừng nịnh hót cậu ta.
“Người kia chính là cậu chủ của Ti gia sao? Trông rất tầm thường a”.
“Hơn nữa, khi đứng cạnh ngài Ti thì càng không giống con của ngài ấy chút nào”.
“Đúng vậy đúng vậy, càng miễn bàn đến chuyện so cùng với Y Ân của chúng ta, cậu ta sao có thể so bì được chứ”.
Thiếu niên thiếu nữ chụm lại một chỗ,nói là thì thầm to nhỏ nhưng âm lượng không có nhỏ chút nào, người lớn ở xa một chút thì có thể nghe không rõ lắm nhưng Tiêu Dật ở gần đấy đều nghe hết vào tai.
Sờ sờ mặt mình, có phải đã làm sai rồi hay không? Tiêu Dật bất đắc dĩ thở dài, bưng đĩa thức ăn đi về hướng bụi hoa ở sâu bên trong.
Vẫn là chỗ này yên tĩnh một chút, tránh được thành viên của hội những khuôn mặt đẹp kia, Tiêu Dật ngồi xuống dưới bóng dâm của tán cây mà hưởng thụ bữa cơm của mình.
“Cậu út, là cậu sao?”.
Một giọng nam dịu dàng truyền đến tai của Tiêu Dật.
Tiêu Dật vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông trên hai mươi tuổi một chút, khuôn mặt của anh ra bình thường đến nỗi rơi vào trong đám người cũng tìm không thấy, nhưng sao người đàn ông bình thường này lại cho nó một cảm giác quen thuộc.
Rõ ràng anh ta và A Phong không giống nhau một chút nào a, Tiêu Dật nghiêng đầu đánh giá người đàn ông.
“Anh là ai?”.
“Tôi là người hầu mới tới, hôm nay được cử tới đây bưng đồ ăn”.Người đàn ông cười nói.
Vốn xuất thân là gia đình giàu có cho nên người hầu của ngài tổng thống là người máy còn nhiều hơn người hầu là con người.Lúc trước khi bước chân vào chỗ này, đã thấy một đống người máy rồi, số người đã thừa nay lại càng thừa thêm.Cho nên để chứng tỏ vị trí của mình, bữa tiệc tổ chức lần này ngài tổng thống đã chọn cách để cho người hầu đến phục vụ.
“Cậu út không thích cùng với các cậu chủ cô chủ ở ngoài kia chơi đùa sao?”.Người đàn ông tò mò nhìn đĩa thức ăn trên tay Tiêu Dật.
Tiêu Dật không nói lời nào, lắc đầu.
“Cái này ăn rất ngon nha”.Người đàn ông chỉ chỉ miếng bánh ngọt màu hồng ở giữa đĩa thức ăn của Tiêu Dật, mở to hai mắt: “Vừa nãy khi bưng lên tôi có lén ăn vụng được chút”.Người đàn ông kia làm ra vẻ nghịch ngợm khiến cho Tiêu Dật có chút hoảng hốt.
“Anh tên là gì?”.
“Tôi tên là Diệu Quang,cậu út còn cậu?”.
“Tôi tên là Tiêu Dật”.