“Dật Dật,ngươi thật lợi hại a”.
Chờ sau khi Nam Cung Hạo Nhiên rời đi,bọn Ti Lưu Du sung bái nhìn Tiêu Dật.
“Nam Cung Hạo Nhiên kia,lần nào cũng kiêu ngạo như vậy,hừ,đáng đời”.Ti Lưu Cẩn rõ ràng là đã quên chính mình cũng là một tiểu bá vương.
Nam Cung gia a,gia tộc chuyên cung cấp và buôn bán vũ khí,coi như là một đại gia tộc nhất nhì tại Lưu Kim,cho nên mới không coi ai ra gì như vậy sao?
Nghe được lúc Nam Cung Hạo Nhiên tự giới thiệu,trong đầu Tiêu Dật đã có tư liệu về Nam Cung gia rồi,xem ra không có việc gì làm thì lên mạng ngao du mọi chỗ cũng có nhiều điều có lợi.(Mộng: ta nói Dật Dật a…Ngươi bảo việc kia là không có việc gì làm nên ngao du mọi nơi sao?…Những tư liệu cơ mật vân vân và vân vân…của người ta là do ngươi tản bộ ở chỗ ấy mà có sao?…).
Nhưng mà lúc Nam Cung Hạo Nhiên vừa nói đến Ti Tu Dạ,trong lòng Tiêu Dật liền cảm thấy không vui,những từ ngữ như thế không nên nói về một nam nhân có hình dáng của thần như vậy.Vì thế….
Mình đã rơi vào quá sâu chưa? Bắt đầu từ khi nào vì nam nhân kia mà lo lắng,Tiêu Dật không thể nhận ra mà nhíu mày.
“Dật Dật,chỗ này không thể ngây người ra được,chốc nữa sẽ có người máy đến quét dọn,chúng ta đổi chỗ đi”.
Ti Lưu Giác xoay đầu hướng về phía Tiêu Dật nói.
“Ta muốn đi ra ngoài một chút”.
“Nhưng mà,”.Ti Lưu Du khó xử nói:”Như thế,phu nhân Wendy có thể sẽ sang đây gặp mặt,nếu chúng ta vắng mặt,rất dễ dàng bị phát hiện ”.
“Ta đi một mình là được rồi”.
“Dật,ta đi cùng ngươi”.Ti Lưu Cẩn lo lắng.
“Không thể,hiện tại các ngươi đều là người hầu,không có khả năng đi lại tự do được”.Ti Lưu Giác lại nói tiếp: “Ta cùng Tiêu Dật ra ngoài một lát,Tiểu Cẩn,ngươi ở lại với Tiểu Du,ngươi trước hết đừng có trừng,vạn nhất Nam Cung Hạo Nhiên quay trở lại,ngươi cũng giúp Tiểu Du nhiều a.Ta mang theo Dật Dật ra ngoài cũng không có ai nói gì.Nếu như phu nhân Wendy tới,Tiểu Du giúp ta che dấu một chút”.
Tiêu Dật thấy ba chị em thương lượng rất tập trung tinh thần,chẳng qua là muốn đi ra ngoài một lát,liền thành ra nhiều chuyện như vậy,muốn mở miệng nói không đi quá,nhưng lại không muốn làm phiền đến sự nghiêm túc của bọn chúng,những hài tử này cũng là quan tâm đến mình mà.
…
“Dật Dật,ra ngoài này cảm thấy tốt hơn nhiều phải không?”.
Tiêu Dật hơi ngạc nhiên mà nhìn Ti Lưu Giác,tuy rằng ở chung với nhau không lâu,nhưng bọn chúng đã cảm nhận được vui buồn của mình rồi.
Gió của những ngày mùa thu mang theo cảm giác mát nhè nhẹ,bầu trời xanh biếc,không mây.Khác với tiếng ồn ào ầm ĩ trong hội trường,bên ngoài là một mảnh yên tĩnh,ít có người qua lại.
Tiêu Dật theo trí nhớ mà chậm bước,đi tới một cánh đồng hoa.
“Oa,hoa đẹp quá”.
Ti Lưu Giác ngạc nhiên nói,phía trước là một biển hoa với màu sắc rực rỡ,dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống,tỏa ra mùi hương mê người.
Quả nhiên không nhìn nhầm,thật sự là,’phong hoa tuyệt đại’.
Tiêu Dật ngồi xổm xuống tỉ mỉ nhìn kỹ một chút,đích thực là giống với ‘phong hoa tuyệt đại’ của gia tộc Ti gia,thực sự giống như lời đồn,phu nhân Wendy này quan hệ với Ti gia không phải loại bình thường a.
….
“Ngươi bây giờ so với trước kia càng ngày càng dễ cáu kỉnh nha”.
Ngón tay được sơn màu đỏ quyến rũ theo cái trán nhẵn bóng trượt xuống,lướt qua đôi mắt màu tím,lướt qua đôi môi mỏng manh.
Đẩy người phụ nữ quyến rũ đang tựa trên người mình ra,Ti Tu Dạ đi đến bên cửa sổ,lạnh lùng nhìn ra ngoài.
“Ha ha,phu nhân Wendy,ngươi sẽ không muốn ‘đổ dầu vào lửa’ chứ”.Ti Tu Khải cười nói.
“Ta nghe nói tiểu thiếu gia của Ti gia đã tìm thấy trở về rồi”.Phu nhân Wendy mặc lễ phục màu đỏ rực hở ngực,kiều mị mà tựa vào tay vịn của ghế,tay cầm cây quạt lông chim được trang trí đủ các màu nhẹ nhàng quạt.
“Đúng vậy,tin tức của phu nhân thật là nhanh”.Từ trên bàn cầm một ly rượi đỏ,Ti Tu Khải có thâm ý khác mà nói.
“Ha ha”.Phu nhân Wendy lấy quạt che miệng lại,”Ta còn nghe nói bộ dạng của tiểu thiếu gia này so với ca ca tỷ tỷ của hắn còn xinh đẹp hơn ấy chứ.Nếu thật sự là như vậy,ta thật muốn hảo hảo nhìn một cái ni”.
“Tin đồn thôi,tin đồn thôi”.
Trong nơi này,chỉ có ba người Ti Tu Dạ,phu nhân Wendy và Ti Tu Khải,Ti Tu Dạ thì là siêu cấp đại tủ lạnh,lại tuấn tú hơn Kim Dã(*) không ai dám tiến lại gần.
(*)金也 : Kim Dã tên một người,trên baike thì hình như là một đạo diễn mà mình nhìn cũng không thấy đẹp lắm,còn GG thì có mỗi một tấm ảnh của ông ấy.
Vì để không tẻ nhạt,chỉ có Ti Tu Khải cùng với phu nhân Wendy cười nói.
…
Trong lúc Tiêu Dật cùng Tu Lưu Giác đứng cạnh cánh đồng hoa nói chuyện,một thân ảnh cao lớn lảo đảo lảo đi tới.
“Hai tiểu hài tử các ngươi,không ở trong tiệc trà,sao lại chạy tới cánh đồng hoa của phu nhân Wendy.”.
Ti Lưu Giác cảnh giác mà nhìn cái người ở ngoài thì trông phong lưu phóng khoáng,mắt đào hoa dụ người,vừa nhìn đã thấy không phải người tốt: “Chúng ta ra đây một lát,không được sao?”.
Trong tiệc trà bị một đám phụ nữ vây quanh,cho dù từ trước đến nay mình nổi tiếng là đào hoa cũng không chụi nổi,Nam Cung Hiên lén chạy ra ngoài,tình cờ nghe thấy tiếng hai tiểu hài tử nói chuyện,khiến cho hiếu kỳ mà đi tới.
“Ngươi khẩu khí thật không nhỏ nha,thiếu gia nhà nào vậy?”.
Mặc dù khẩu khí lưu manh,bộ dạng cũng rất ăn chơi phóng đãng,Tiêu Dật vẫn là từ trong mắt hắn nhìn ra ý tinh nghịch chứ không có ý xấu.
“Chú,ngươi là ai a?”.Ti Lưu Giác cũng học bộ dạng của Nam Cung Hiên,’như khuôn như dạng’ mà nhìn từ dưới lên đánh giá hắn một phen.
Chú,trán Nam Cung Hiên nhăn lại thành hai,bày ra dạng ‘mê chết người không đền mạng’,nở một nụ cười đối với phụ nữ không thể nào chống cự được:”Nói cho ca ca biết,nguơi là tiểu hài tử nhà ai?”.
“Chú,mommy của ngươi không có nói cho ngươi biết muốn hỏi chuyện người khác trước hết phải tự giới thiệu mình sao?”.
Ti Lưu Giác một chút cũng không chịu lép vế như vậy,hừ,so với Dật Dật nhà chúng ta còn kém xa.
“Ca ca là Nam Cung Hiên,tiểu đệ đệ ngươi tên gì a?”.
Thấy Nam Cung Hiên vẫn cười như cũ,nhưng không khó để nhận ra trong lời nói của hắn,nhất là hai chữ đầu tiên,nghe ra có ý nghiến răng.
Tiêu Dật đối với phá gia chi tử của Nam Cung gia này,danh xưng của Nam Cung Hiên là: ‘đa tình lãng tử’,so với tiểu hài tử Nam Cung Hạo Nhiên kia có ấn tượng tốt hơn.
Giữ chặt Ti Lưu Giác khi nghe thấy họ Nam Cung sẽ bạo phát,Tiêu Dật cúi đầu: “Thiếu gia nhà chúng ta là nhị thiếu gia của Ti gia,Ti Lưu Giác”.
“Thì ra là nhị thiếu gia của Ti gia a”.Nam Cung Hiên kéo dài giọng,hỏi ngược lại: “Vậy tiểu mỹ nhân,còn ngươi?”.
Tuy rằng mang mặt nạ,nhưng dựa vào năng lực và ánh mắt lịch lãm ngắm hoa của nó,kết luận tiểu hài tử vừa có thái độ hèn mọn này là một tiểu mỹ nhân.
“Lão dê già,ngươi muốn làm gì với Dật Dật nhà chúng ta?”.
Ti Lưu Giác lập tức như mèo nhỏ xù lông,mà rống to lên.
“Nhị thiếu gia”.Tiêu Dật trấn an Ti Lưu Giác,”Chúng ta ra ngoài này cũng lâu rồi,đến lúc phải về”.
Lão dê già?! Nam Cung Hiên lớn đến từng này chưa bị người nào mắng chửi qua,tức giận bốc lên tới đầu,dứt khoát tới chắn lối đi của hai người như kẻ vô lại: “Ta không cho các ngươi đi,xem các ngươi có thể làm được gì?”.
“Ngươi————”.Ti Lưu Giác hung hăng trừng mắt Nam Cung Hạo chơi xấu,đang muốn xông lên đá cho hắn một cước,cảm thấy phía sau kéo lại,quay đầu lại,thấy Tiêu Dật đối với mình khẽ khẽ lắc đầu.
“Nhị thiếu gia,Nam Cung tiên sinh là đang cùng ngươi nói đùa ni”.Tiêu Dật nháy mắt với Nam Cung Hiên,cười nhẹ,ánh mắt màu đen nhưng lại lộ ra một ít màu tím.”Có phải không a,Nam Cung tiên sinh”.
Họa thủy vẫn là họa thủy,cho dù cách một lớp mặt nạ,lực sát thương cũng không nhỏ.
Nam Cung Hiên thất thần một hồi,Tiêu Dật và Ti Lưu Giác đã sớm tay trong tay rời khỏi.
“Haizzz, ha ha ha ha”.Nam Cung Hiên như kẻ thần kinh không bình thường đứng tại chỗ cười to một trận, “Dật Dật,Dật? tên này thật đúng là khéo a,ha ha…”.