“Ngươi nói,bác quản gia nói thật sao,Dật Dật là em trai chúng ta”.
“Đúng là vậy rồi,chú Khải cũng nói như vậy ni”.
“Đây không phải là vui muốn chết.Về sau có thể hàng ngày nhìn thấy Dật Dật rồi”.
“Hừ,lúc trước không phải hai người ngày nào cũng chạy đến lớp chúng ta sao,vậy thì có gì khác biệt”.
“Bọn họ thế nào vẫn chưa thấy về”.
“Có phải hay không có chuyện gì làm chậm không? Rất suốt ruột a”.
Ba cái đầu nhỏ trên cửa số mong ngóng,thỉnh thoảng lại lẩm bẩm líu ríu.
“A,xe,xe tới rồi,là Dật Dật,Dật Dật ra khỏi xe rồi”.
Một tiếng hét chói tai, ba tiểu hài tử chạy ngay ra cửa.
Lâm Văn Thanh từ trong xe đi ra,chợt nghe thấy tiếng kêu lớn nhỏ không đồng đều từ xa vọng lại,chính là sự nhiệt tình của các tiểu chủ nhân,muốn dang hai tay,một trận gió thổi qua.
“Dật Dật,Dật Dật ngươi thật sự tới rồi”.
“Chú Khải,nhanh,nhanh buông Dật Dật xuống,để cho ta ôm một cái ”.
“Chú Khải,buông Dật ra,buông hắn ra”.
Tiêu Dật nhức đầu mà nghĩ, tựa vào hõm vai của Ti Tu Khải,không nghĩ tới sau này trừ ở trường ra,về nhà cũng phải tiếp nhận những tiếng ồn này.
“Dật, Dật, Dật như thế nào rồi?”.Ba người cuối cùng cũng phát hiện điểm không bình thường của Tiêu Dật rồi.
“Hắn say xe ấy mà,các ngươi đùng có làm ồn”.Ti Tu Khải ôm Tiêu Dật rất là đắc ý,chí ít Tiêu Dật say xe,hắn mới có thể ôm mỹ nhân trong ngực.
“A,mau vao nhà đi,chú Khải,ngươi cẩn thận một chút”.
“Dật Dật muốn uống gì không?Ta đi pha”.
“Nghiêm trọng không? Muốn gọi bác Ốc Khắc đến khám cho Dật một chút không?”.
Theo Ti Tu Khải rảo bước tiến vào cửa chính, ba chị em Ti gia cũng bên cạnh vây quanh,hết sức giảm âm thanh xuống,ân cần hỏi han.
Lưu lại vẫn là hai cánh tay của Lâm Văn Thanh,ở trong gió hóa đá.
※※z※※y※※z※※z※※※※z※※y※※z※※z※※
Tiêu Dật nửa nằm trên ghế salon sắc mặt khôi phục một chút,trước người, trên bàn trà thủy tinh là một ly nước cam.
“Dật,ngươi đã đỡ chút nào chưa”.Ti Lưu Cẩn nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ”.Tiêu Dật nhắm mắt,không nghĩ tới lần đầu tiên ngồi xe lại say xe,quả nhiên chính mình người và thượng lưu cũng cách xa một chút a.
Ba chị em Ti gia đồng thời thở phảo nhẹ nhõm.
“Dật Dật,có muốn chơi game không?Trước đó vài ngày không phải đã cùng ngươi nói đến rồi sao,chúng ta vừa mới mua trò chơi du hí toàn cảm thương(*) tiên tiến nhất,rất lớn a”.Ti Lưu Giác nhiệt tình mời,nghĩ tới trước kia muốn đem Tiêu Dật kéo về nhà,hiện tại tốt rồi,Tiêu Dật trở thành người nhà rồi còn gì.
(*) Dạng trò chơi mô phỏng lái máy bay hoặc là phi thuyền,chắc cũng tương tự như máy bay giả lập mà mấy người học phi công ấy hay lái ấy.
“Đúng vậy, cùng chúng ta chơi đi,như vậy cũng có thể chuyển một ít lực chú ý,sẽ không khó chụi nữa”.Ti Lưu Du làm gia dáng của một tiểu thục nữ (Mộng: nàng cưỡng bức người ta mà còn nói được……Du Du nâng hỏa tiễn: ta có bức ngươi sao? Ừ ~ Mộng điên cuồng chả mồ hôi: không có,không có …đó đều là là nói thật,<- nhưng là tiếng đáy lòng).Tuy rằng không thích chơi điên cuồng,nhưng có thứ gì hấp dẫn được Tiêu Dật thì phải nắm chắc.
Tiêu Dật mở mí mắt,lười biếng xem xem xét xét mong đợi của ba người,kỳ thực trong lòng nói không ra được gì,vì sao tiểu hài tử nên thích chơi game ni?.
Chẳng lẽ vì lúc trước vì muốn nghiên cứu máy chơi game mini trên tay Ti Lưu Cẩn,hướng phía hắn mượn mang về nhà,kết quả không cẩn thận đem nó làm hỏng sau khi tháo tung nó ra để rơi mất vài cái linh kiện nhỏ,ngày hôm sau trang bị lại cho nó tốt nên trả lại cho hắn,là vì chuyện này gây nên?.
“Chú Lâm,lầu hai ngoại trừ phòng của ba chúng ta,chỉ có một phòng chơi,ôi chao,ngươi tính an bài tốt cho Tiểu Dật chỗ nào ni?”.
Lâm Văn Thanh tại chỗ người giúp việc La Tĩnh nhiều lần kêu gọi đã trở lại bình thường.,một mặt không ngừng kiểm điểm bản thân về câu hỏi,một mặt đi vào phòng khách.
Đâm đầu phải Ti Tu Khải đi từ trên lầu xuống làm vấn đề bị quăng đi mất,đem hắn đập một cái nhãn mạo kim tinh.(**)
(**) nổ đom đóm mắt
“A———-”.Lâm Văn Thanh lấy tư cách làm quản gia toàn năng của Ti gia,cư nhiên ngay cả chỗ ở của tiêu chủ nhân cũng quên không lo lắng rồi,mất thể diện quá rồi, quá vô năng rồi,ta muốn từ chức,ô……….
Thấy Lâm Văn Thanh cơ hồ muốn lão lệ(***) tung hoành rồi,Tiêu Dật lãnh đạm mà mở miệng nói: “Ta không sao,có chỗ ngủ là tốt rồi,như cái sô pha này cũng được”.
(***) nước mắt người già hay người già khóc
Lâm Văn Thanh cảm kích nhìn tiểu chủ nhân bình dị vừa mới tới,âm thầm tự trách mình lúc ở ngoài lòng dạ hẹp hòi ghen tị với nhân nhi tốt đẹp này.
“Dật cùng ta ngủ chung đi,giường của ta rất lớn”.Ti Lưu Cẩn nắm nát cơ hội mạnh mẽ tỏ ra ân cần.
“Dật Dật,ở cùng phòng với ta,phòng của Tiểu Cẩn thật sự rất bừa bộn”.Ti Lưu Du không cam lòng yếu thế thuận tiện tặng Ti Lưu Cẩn một cước.
“Ngươi là nữ sinh,nam sinh cần phải ở với nam sinh cùng nhau ngủ.(Mộng: Tiểu Giác đáng yêu khả ái của ta …rất có tư chất làm cong nha….) Dật Dật đến chỗ ca ca ở đi” Ti Lưu Giác dang rộng hai tay.
Thấy ba bọn họ lại có xu hướng một trận ầm ĩ lớn,đầu của Tiêu Dật vẫn còn mơ hồ thấy đau,mắt lạnh đảo qua: “Tất cả đều im lặng đi”.
Thoáng chốc ba cái miệng nhỏ nhắn thống nhất ngậm lại,song mắt vẫn không ngừng gửi đi tín hiệu mời mọc nhiệt tình.
Ti Tu Khải xem cuộc vui và Lâm Văn Thanh há hốc mồm, đối với Tiêu Dật sinh ra cảm giác vô cùng nể phục,có thể làm cho ba tiểu hài tử tựa như khỉ này nhu thuận nghe lời,hiển nhiên thấy được công lực của hắn rất sâu.
“Tiểu thiếu gia,ngươi là chủ nhân,làm sao có thể để cho ngươi ngủ trên ghế sô pha chứ.Tựa như đại tiểu thư bọn họ nói vậy,ngươi trước tiên nên chọn một phòng ở một đêm,mai sẽ đem người làm phòng chơi thành phòng ngủ của ngươi,có yêu cầu gì cứ việc nói là được rồi.Như vậy đại tiểu thư,nhị thiếu gia,tam thiếu gia,là vì cho tiểu thiếu gia mà chuẩn bị phòng,như vậy các ngươi có thể cùng một tầng rồi,cho nên ta đem phòng chơi chuyển qua lầu một,có được không?”.
Bọn Ti Lưu Cẩn không nói lời nào,liên tục gật đầu,bộ dáng trông rất buồn cười.
Tiêu Dật nghĩ một chút: “Các ngươi không phải muốn chơi trò chơi sao?.Ba người các ngươi đi chơi đi,ai thắng ta liền ở phòng người đó”.