Lẽ ra mọi ánh mắt đều tập trung trên người Ti Tu Dạ, nhưng khi chiếc áo choàng của Tiêu Dật bị kéo xuống thì ngay lập tức mục tiêu được thay đổi.
Mái tóc đen mềm mại đè lên hai chiếc lông nhung có chút phấp phới gắn trên đôi tai kiểu elf, trên chiếc cổ trắng nõn là chiếc vòng có gắn thêm một chiếc lục lạc.
Thắt một chiếc thắt lưng nhỏ màu đen đáng yêu, trên ngực đeo một khăn lông làm bằng nhung, lúc ẩn lúc hiện ra xương quai xanh xinh đẹp của thiếu niên, phía dưới là một cái khố ngắn chỉ vẻn vẹn che được qua mông môt chút, phối với đôi boot ngắn bằng lông màu đen.Trên tay được đeo ruy băng đen một cách lộn xộn, lộn xộn giữa vẻ quyến rũ.
Ngoại trừ đôi tai rất sống động kia, phía sau chiếc khố là một chiếc đuôi màu đen rất xinh đẹp, quả là khoa học kĩ thuật của tương lai rất phát triển, chiếc đuôi có thể tùy theo chuyển động của cơ thể mà có thể tự do đong đưa trái phải.
Lại nhìn đến Tiêu Dật, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh đèn lộ rõ có chút trở tay không kịp, đôi mắt xinh đẹp còn có chút hoảng hốt, đôi môi ướt át mê người khẽ nhếch lên, giống như đang chở đợi một nụ hôn.
Đây là một loại công kích liên tiếp ánh nhìn a! Quyến rũ nhưng thanh lãnh, hồn nhiên nhưng gợi cảm.
Trong lúc mọi người vẫn đang ngây ngốc nhìn, Ti Tu Dạ đã nhanh chóng lấy áo choàng chùm kín người Tiêu Dật.
Trong một tràng tiếng thở dài, Tiêu Dật ngẩng đầu lên nhìn Ti Tu Dạ.
“Không được, Dật Nhi chỉ để mình ta được nhìn thôi”.
Ti Tu Dạ sử dụng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua một lượt, khiến cho những người nhìn đến chảy nước miếng kia phải run lên cầm cập.
“Là tại cha kéo áo choàng của ta xuống. Với lại ta cũng cảm thấy nóng rồi”.
Bây giờ Tiêu Dật không còn chút lo sợ nào nữa.Lúc trước nó không muốn cởi áo choàng chính là vì thấy cách ăn mặc của bản thân rất kì quái, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hấp tấp hối hả của Ti Tu Dạ, nó lại có ý muốn muốn trêu Ti Tu Dạ.
Giữ lấy cánh tay chuẩn bị cởi đồ của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ ‘nè’ một tiếng rồi nói: “Dật Nhi, con mà còn làm bừa nữa, ta sẽ hôn con đấy”.
Tiêu Dật thu tay lại, vì lời nói của Ti Tu Dạ mà đỏ mặt, mặt cũng quay sang hướng khác.
“Với lại, ta cũng rất muốn~ ăn Dật Nhi nữa đấy”.
Ti Tu Dạ làm như đang thắt lại dây áo choáng, ghé vào tai Tiêu Dật mờ ám nói, hơn nữa lại càng khoái chí thấy Tiêu Dật cứng người lại, đôi tai xinh xắn thoáng cái đã bắt đầu đỏ lên.
“Anh ơi, anh ơi”.
Tiểu Thịt Viên làm sao có thể dễ dàng buông tha cho người đẹp chứ, thấy cách ăn mặc của mỹ nhân ca ca mình, liền vội vàng chạy lật đật từ chỗ Ti Tu Dạ vừa ném, vừa gọi vừa chạy tới.
Ti Tu Dạ ôm lấy thắt lưng Tiêu Dật, ánh mắt sắc bén nhìn Ti Lưu Duệ, không cho thằng bé tiến lại gần.
Mỹ nhân xấu xa, đã không cho người ta hôn lại còn ném một thiên thần đáng yêu này xuống đất nữa.
Ti Lưu Duệ tức giận trừng mắt nhìn Ti Tu Dạ, rồi chuyển sang ánh mắt long lanh.
“Anh ơi”.Thằng bé chớp chớp mắt nhìn, đôi mắt đã bắt đầu long lanh nước, thu lại vẻ mặt bình thường, chuyển sang vẻ mặt nhỏ nhắn đáng thương, “Duệ Duệ đau ~”.
“Sao vậy?”.Tiêu Dật bị Ti Tu Dạ ôm chặt vào lòng, nhìn qua thằng bé một lượt rồi hỏi.
Xoa xoa chiếc mông nhỏ của mình, Ti Lưu Duệ mếu máo: “Mông em, mông em đau”.
Vốn dĩ không thể hiểu được lòng dạ của tiểu sắc lang này, Tiêu Dật gỡ tay Ti Tu Dạ, tiến về phía trước.
Tiểu Thịt Viên nhân cơ hội bổ nhào vào lòng Tiêu Dật, vừa kêu đau vừa trái cọ cọ một chút, phải cọ cọ một chút, khiến cho chiếc áo choàng đã được thắt cẩn thận của Tiêu Dật rơi xuống đất.
Không còn gì cản trở nữa, Ti Lưu Duệ vừa định ăn đậu hủ Tiêu Dật nhiều nhiều một chút thì lại thấy được cảm giác chóng mặt thân quen một lần nữa.
“Cha—–Dạ, cha thả nó xuống”.Tiêu Dật kiễng chân với lấy Tiểu Thịt Viên.
Không ngờ, cách ăn mặc giống như mèo con của nó đã sớm phơi bày trước mắt mọi người, nay chiếc khố ngắn làm bằng nhung mao đang có xu hướng ngày càng kéo lên, khiến cho ánh mắt của những người xung quanh càng thêm lóe sáng mãnh liệt.
Lửa giận ngập trời, Ti Tu Dạ đem Tiểu Thịt Viên quẳng vào lòng Ti Lưu Giác, Ti Tu Dạ lại một lần nữa đem Tiêu Dật bọc kín mít lại.
“Trông nó cẩn thận cho ta!”.
Ti Lưu Giác nhìn thấy Tiểu Thịt Viên đang không thành thật làm loạn trên người mình, khóc không ra nước mắt, vì sao? Vì sao mình lại đứng gần như vậy? Vì sao lại là mình? Ti Lưu Du nhanh chóng kéo Ti Lưu Cẩn lui về phía sau, tìm thời cơ để rời xa chỗ chuẩn bị nổi giông bão này.
Mộc Tuyết Dương xem kịch vui không chớp mắt, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết dù là nhỏ nhất, Mộc Tuyết Thần không còn cách nào khác, gần như là ôm hắn rời đi.
“Cha làm gì vậy!”.
Tiêu Dật tức giận trách Ti Tu Dạ – mặt đang hằm hằm – đuổi hết những người khác đi.
“Ta không cho phép bọn chúng nhìn chằm chằm con, Dật Nhi là của riêng mình ta”.Ti Tu Dạ ngang ngược nói.
Xích xích lại gần Tiêu Dật, ánh mắt Ti Tu Dạ phát sáng: “Dật Nhi, vừa rồi gọi ta là gì? Gọi lại một lần nữa, có được không?”.
Nghe Ti Tu Dạ nói như đang làm nũng, Tiêu Dật không nhịn được mà cười thành tiếng.
Hai anh em Kiều thị ngây ngốc đứng trước mặt Tiêu Dật và Ti Tu Dạ, ngơ ngơ ngác ngác nhìn dáng vẻ tươi cười của Tiêu Dật, cho dù mặt nạ đã che khuất một nửa nhưng lực sát thương vẫn không giảm đi chút nào.
Cách ăn mặc của hai người không có chút gì gọi là gây ngạc nhiên.Kiều Nhã Hân hóa trang thành công chúa với tông hồng phấn,còn Kiều Nhã Lạc thì hóa trang thành một hoàng tử khôi ngô tuấn tú, nhìn qua thì đều là mỹ nhân hạng nhất hạng nhì.
Nhưng khi bọn họ đứng cạnh Tiêu Dật và Ti Tu Dạ thì ngay lập tức mất đi nhan sắc, giống như là phông nên trắng dùng để làm nổi bật cho hai người kia.(số phận của diễn viên phụ =)))
Cảm thấy khí thế của Ti Tu Dạ đang dần lạnh, Tiêu Dật thu lại dáng vẻ tươi cười, cũng lịch sự nói: “Buổi vũ hội rất vui, cảm ơn hai người đã mời”.
“À, không,”.Kiều Nhã Lạc phục hồi lại tinh thần: “Không có gì, mình rất vui khi thấy cậu đến a”.
“Tiêu, lát nữa là bắt đầu khiêu vũ rồi, cậu……”.Kiều Nhã Hân đỏ mặt nói bóng nói gió.
“Khiêu vũ?”.Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn Ti Tu Dạ, “Cha muốn khiêu vũ sao?”.
Ti Tu Dạ cúi đầu dụi dàng nói: “Còn Dật Nhi?”.
“Hở, mặc thế này, hay là thôi đi”.Tiêu Dật khịt khịt mũi.
Hai anh em Kiều Thị chỉ có thể đứng ngẩn người một bên, hai người kia không có để chỗ trống nào cho bọn họ có thể chen vào, thậm chí ngay cả mở miệng hỏi người đàn ông này có quan hệ gì với Tiêu Dật cũng không thể.
“Thế thì về đi”.Chụp lại mũ cho Tiêu Dật, Ti Tu Dạ nói.
“Ưhm, vũ hội hóa trang ta cũng đã biết rồi.Vậy thì chúng ta về đi”.Tiêu Dật gật đầu đồng ý.
Kiều Nhã Lạc nhìn hai người đi về hướng cổng, vội vàng nói: “Nhưng mà—————”.
Hắn nói chưa dứt lời thì liền dừng lại, trơ mắt nhìn hai người kia rời khỏi vũ hội.
Hắn đã quá ngây thơ rồi. Ban đầu còn cho rằng Ti Lưu Cẩn mới là đối thủ của mình, không ngờ lại xuất hiện một người đàn ông như thần thánh thế kia.Khi người đó rời đi, ngoảnh đầu nhìn lại có thể khiến hắn không nói được lên lời, giống như bị đông cứng không có cách nào cử động.
Hắn hiểu rõ, Lăng Tiêu,không thuộc về hắn.
Vũ hội vẫn náo nhiệt như trước, một thiếu niên anh tuấn cúi đầu đứng ở nơi đó, cô đơn, bi thương.
…………
Lúc Tiêu Dật và Ti Tu Dạ trở lại biệt thự của Ti gia thì đã không thấy Liêm Thu và Tiêu Mẫn Nhi, không biết hai người phụ nữ này đã đi chơi ở chỗ nào rồi.
Nhưng mà, từ việc Tiêu Mẫn Nhi ném Tiểu Thịt Viên cho Mộc Tuyết Dương, Tiêu Dật đoán rằng hai người này sớm nhất phải mai mới về nhà.
Tiêu Dật đẩy cửa phòng, hai ngày trước khi nó xuất viện đã dọn đến biệt thự,và vẫn như trước đây,ở cùng một phòng với Ti Tu Dạ.
Đau khổ nhất chính là Ti Tu Dạ, khăng khăng đòi ở cùng một phòng cũng chính là hắn, và, hàng đêm không ‘làm ăn’ được gì cũng chính là hắn.
Ti Tu Dạ bỗng nhiên từ phía sau bế Tiêu Dật lên, đi vào phòng rồi đặt xuống giường.
“Sao vậy?”.Tiêu Dật đẩy đẩy Ti Tu Dạ đang đè trên người mình.
Vùi đầu vào hõm vai Tiêu Dật, Ti Tu Dạ nói: “Dật Nhi, mấy năm nay con đã hút hồn bao nhiêu người rồi?”.
“Cha nói nhăng nói cuội gì vậy?”.
“Ta hiện tại rất khó chịu, bởi vì trong mấy năm qua Dật Nhi không có bất cứ dấu tích nào của ta.Ta vừa mới nghĩ tới, có người khác theo đuổi con, nhìn con, tham gia cùng con trong suốt năm năm vừa qua, thì thấy rất khó chịu”.
Tiêu Dật không nói gì, im lặng để cho Ti Tu Dạ tùy ý đè lên người mình.
“Dật Nhi”.Ti Tu Dạ bỗng nhiên ngồi dậy, lớn tiếng nói: “Chúng ta làm đi”.(câu nói cổ điển của các anh công=)))
“Cha đang nói cái———–”.
Lúc đầu Tiêu Dật còn chưa hiểu gì, nhưng đầu óc xoay chuyển rất nhanh, hơn nữa hai người đang rất sát nhau, nó có thể cảm thấy được sự chuyển biến của Ti Tu Dạ rất rõ, chỉ cảm thấy ‘Uỳnh’ một cái, đầu óc bắt đầu mông lung rồi.
“Ta thật sự rất yêu Dật Nhi, đêm nay lại nhìn thấy Dật Nhi ăn mặc như vậy, ta thực sự là nhịn không nổi nữa rồi”.Ti Tu Dạ cười xấu xa, giọng nói trầm thấp giống như đang dụ dỗ: “Làm đi, làm đi”.
Thấy Tiêu Dật không có chút kháng cự nào, Ti Tu Dạ nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh xắn của Tiêu Dật, đôi mắt tỏa sáng nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiêu Dật.
Mặt Tiêu Dật đỏ hây hây, lông mi không ngừng run rẩy, đôi môi nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, như muốn nói điều gì đó.
Ngay sau đó nó liền cảm thấy một luồng hơi nóng ập đến, trong chớp mắt đôi môi đã bị bao phủ.Cánh môi đổ mọng ướt át kia bị xâm phạm mạnh mẽ, chiếc lưỡi linh hoạt của Ti Tu Dạ nhanh chóng luồn vào trong miệng của Tiêu Dật lục lọi.
Lúc đầu chỉ là chuyển động đơn thuần, liếm liếm từng chỗ trong khoang miệng Tiêu Dật, sau đó thì quấn lấy lưới của nó, lúc nó có chút hoảng sợ lui về phía sau thì ngay lập tức linh hoạt bám theo, quấn lấy lưỡi nó cùng khiêu vũ.
Ánh mắt Tiêu Dật mông mông lung lung, có chút thất thần cùng vô lực,đành để cho Ti Tu Dạ chốc chốc thì dụi dàng, chốc chốc thì thô bạo hôn chếc miệng nhỏ nhắn của mình.
Chất lỏng dâm mỹ kia từ khóe miệng Tiêu Dật chảy xuống, khiến cho ánh mắt Ti Tu Dạ- vừa mới buông Tiêu Dật ra- tối sầm lại, dịu dàng phủ lên mút mút một hồi nữa.
Cùng lúc đó, hai tay thon dài của hắn cũng nhanh chóng cởi hết quần áo của Tiêu Dật khiến cho thân thể trắng nõn của nó lộ hết dưới thân Ti Tu Dạ.
Từ đôi môi quyến rũ của Tiêu Dật hôn xuống cổ, sau đó lại tiếp tục dừng lại ở xương quai xanh tinh xảo của nó, sau khi ở đó tạo ra đóa đóa dâu tây tươi đẹp (chắc là nói đến dấu hôn) rồi lại chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Điểm nhỏ non nớt mịn màng trước ngực bị ngậm bởi khoang miệng ấm áp khiến cho Tiêu Dật nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ âm ỉ.
“Ưm….”.
Sức lực của Tiêu Dật như bị mất hết, nhưng vẫn cảm thấy có một luồng khí nóng đi thẳng xuống phía dưới, hạ thân xinh đẹp phía dưới cuối cùng cũng chậm rãi ngóc đầu dậy.
Phát hiện ra điều đó khiến cho nó ngượng ngùng, bất an, không kìm được liền cắn môi.
Ti Tu Dạ như đã phát hiện ra, cười đểu, đưa tay nắm lấy phân thân xinh đẹp của Tiêu Dật.
“Ha————–”.
Tiêu Dật mở to đôi mắt mờ mịt, thở ra một hơi.
“Cha————”.
“Đừng sợ, Dật Nhi, ta sẽ cho con thỏa mãn”.
Ti Tu Dạ vừa an ủi vừa cầm cái đó của Tiêu Dật nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay cái còn ấn ấn qui đầu, rồi chậm dãi xoay vòng vòng.
“Aaa…..Đừng…..”.
Cảm thấy hạ thân bị chơi đùa một cách lành nghề, Tiêu Dật vô sức khước từ, chỉ có thể mặc cho bản thân chìm vào trong khoái lạc khó tả.Điểm nhỏ trước ngực lại được chiếc lưỡi ướt át liếm mút khiến cho toàn thân nó vừa mềm nhũn vừa nóng lên.
Đầu Tiêu Dật trống rỗng, toàn bộ cảm xúc đều tập chung ở nơi đang được an ủi kia.
Hạ thân xinh đẹp tinh xảo kia đã từ từ thoát ra những giọt châu, nhưng Ti Tu Dạ bỗng nhiên dừng lại.
Tiêu Dật mở đôi mắt mờ mịt, vừa bất mãn vừa lo lắng nhìn Ti Tu Dạ.
“Dật Nhi cảm thấy dễ chịu không?”.
Sau một lúc tạm dừng đã khiến cho Tiêu Dật thanh tỉnh, khẽ cắn môi, dục vọng chưa được phóng thích, hơn nữa Ti Tu Dạ còn có ý trêu trọc khiến nó tủi thân không thôi.
Biết cá tính của Tiêu Dật tuy thẹn thùng nhưng cũng rất ngang bướng, Ti Tu Dạ không chờ mong câu trả lời của nó, mà kéo tay nó đặt lên hạ thân đang nóng hừng hực của mình.
“Nhưng ta khó chịu ở đây nè”.
Trên tay truyền đến cảm giác cực nóng khiến cho mặt Tiêu Dật như bốc hỏa hừng hực, mặc dù có chút lúng túng, thậm chí là muốn rút tay về, nhưng mà nó nhìn thấy khuôn mặt đang cố gắng chịu đựng của Ti Tu Dạ, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được mà bắt đầu chuyển động lên xuống.
“Ồ……….”.
Kiềm chế không được, Ti Tu Dạ khẽ rên lên một tiếng, cũng nắm lấy hạ thân xinh đẹp đáng thương đang chảy ‘nước mắt’ của Tiêu Dật mà chuyển động lên xuống.
“Aaaa….Aaaa…Không được rồi……..”.
Tiêu Dật lắc đầu, thở hổn hển, toàn thân trắng nõn cũng bắt đầu đỏ lên.
“Dật Nhi, chúng ta cùng tới”.
Ti Tu Dạ tăng tốc chuyển động tay khiến cho Tiêu Dật đạt khoái cảm đến muốn khóc thét.
“Đủ….đủ rồi……không……..”.
“Gọi tên ta, Dật Nhi, gọi tên ta”.
Ti Tu Dạ cũng đang cố gắng kiềm chế nói.
“Aaaa…….Dạ….Dạ….Aaaa”.
Chất lỏng màu trắng cùng phóng ra trên tay đối phương.
Tiêu Dật thất thần thở hổn hển,còn Ti Tu Dạ thì cảm thấy mỹ mãn, hôn lên chiếc trán đầy mồ hôi của nó.
Hắn ôm lấy Tiêu Dật – đã không còn sức – vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ rồi lại bế lại giường.
Lúc này Tiêu Dật đã mệt tới mức không mở mắt nổi, Ti Tu Dạ tắt đèn, ôm lấy Tiêu Dật, trong lòng không ngăn được cảm giác vui sường đang tuôn trào.
Hôm nay chỉ vậy thôi, cơ thể của Dật Nhi mới khỏe được hai ngày, không nên vận động kịch liệt,như thế này là đã thỏa mãn rồi.
Dật Nhi, Dật Nhi của ta.
Nghĩ như vậy rồi hắn cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.