Trong nhà trọ Vân Thượng, Nam Canh Thần khóc hô bị kéo vào căn phòng của lầu hai.
Ngoài cửa sổ chính là ánh lửa chập chờn, nhưng hắn đã như rơi vào địa ngục.
Nam Canh Thần khóc lóc nói: "Đại ca, van cầu anh đừng đụng tôi, thật, tôi thấy Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân kia liền tốt hơn tôi, anh tìm bọn họ đi!"
Hắn một bên khóc hô, một bên âm thầm liều mạng dùng sức ở bụng dưới.
Hắn xem qua trên mạng, có người nói vào thời khắc nguy cấp như thế này, nếu như có thể ị ra một bãi đúng lúc, nói không chừng có thể phá hư tâm trạng của đối phương, giữ được bình an.
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới bản thân cũng sẽ có một ngày dùng đến chiêu này.
Nhưng mà, âm thanh cởi dây lưng của đối phương trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện.
Tên tội phạm này mặc áo khoác da màu đen, trên đầu là quả đầu tròn bóng lưỡng sạch sẽ.
Giữa cổ, một hình xăm con rồng đen kéo dài đến vai, thoạt nhìn hung hãn vô cùng.
Tên tội phạm chậm rãi tháo bao tay của mình ra, lộ ra tứ chi máy thô bên trong, gã hoạt động ngón tay của mình, có vẻ bởi vì biến chất, ngón tay nắm tay cùng với đốt ngón tay còn có thể phát ra âm thanh xì xì.
Khiến người khác nhức răng.
Tên tội phạm đứng ở đối diện Nam Canh Thần lạnh lùng nhìn, cho đến khi tiếng khóc của hắn dần dần nhỏ xuống, mới bình tĩnh hỏi: "Thằng nhóc, tao không có hứng thú đối với nam. Hiện tại tao hỏi mày vài câu, mày trả lời. Phối hợp tốt một chút có thể giữ được mạng, đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu đã hiểu!" Nam Canh Thần vội vàng gật đầu.
"Mày ở thế giới Bên Trong là thân phận gì?" Tên tội phạm hỏi.
Nam Canh Thần ngây ngẩn cả người, hắn vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ bị đưa phòng này chà đạp một phen, lại không nghĩ rằng đối phương đột nhiên hỏi thân phận của hắn ở thế giới Bên Trong.
Cái này hoàn toàn không giống với những gì hắn suy nghĩ, tựa như động tác vừa rồi của đối phương cũng chỉ là làm hình làm dạng cho người khác xem mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, vì sao sẽ có bước ngoặt này, đối phương làm sao biết mình là Người du hành Thời Gian.
Rõ ràng mình giấu rất tốt, không ai biết cả!
Đã thấy tên tội phạm dùng nòng súng đè vào đầu hắn: "Đang hỏi mày đấy?"
Nam Canh Thần nước mắt lưng tròng nói: "Tôilà một hacker. . ."
"Hacker?" Tên tội phạm thầm nghĩ một tiếng xui.
Phải biết rằng, xuyên không đến thế giới Bên Trong là không kế thừa tri thức, cho nên Người du hành Thời Gian loại hình công nghệ ở trong mắt bọn họ là không đáng tiền nhất, chỉ có thể nói là không có thân phận, không có năng lực.
Hơn nữa, thân phận này làm không tốt còn có thể biến thành gánh nặng.
Tên tội phạm tiếp tục hỏi: "Mày ở thành phố nào?"
"Thành phố số 18, " Nam Canh Thần trả lời.
"Khu thứ mấy?"
"Khu thứ nhất, " Nam Canh Thần vội vàng bổ sung: "Tôi cũng vừa được đưa đến."
Tên tội phạm nhếch miệng: "Thì ra là ở khu thứ nhất của kẻ có tiền, vì sao mày nói vừa được đưa đến?"
Nam Canh Thần ủy khuất nói: "Tôi cũng vừa mới bị bao nuôi."
Tên tội phạm ngây ngẩn cả người, cái này là cái gì và cái gì, hắn tiếp tục hỏi: "Trên quảng trường Xích Thủy của khu thứ nhất, gần nhất thả hình chiếu 3D gì?"
Nam Canh Thần nói: "Là hình chiếu con cá voi nhảy ra mặt nước."
Tên tội phạm suy nghĩ một chút rồi đè xuống bộ đàm trước ngực: "Lão đại, xác nhận là Người du hành Thời Gian ở khu thứ nhất của thành phố số 18, ra tay dọn dẹp hiện trường đi."
Nói xong, hắn buông bộ đàm ra muốn mang theo Nam Canh Thần ra cửa.
Ngay trong phạm vi nhìn của Nam Canh Thần, khi tên tội phạm cúi người tới bắt hắn trong chớp mắt, phía sau của tên tội phạm, lộ ra một người thiếu niên che mặt.
Đối phương dùng khăn quàng cổ che mặt, nhưng Nam Canh Thần vẫn có thể thấy có đường hoa văn từ dưới khăn quàng cổ, kéo dài đến khóe mắt.
Hắn không biết thiếu niên này xuất hiện từ bao giờ, hắn cùng với tên tội phạm hai người cũng không nhận thấy được đối phương tới gần.
Không có bước chân, không có hô hấp.
Cái gì cũng không có.
Tên tội phạm tựa như cũng từ trong biểu tình của Nam Canh Thần nhận thấy được khác thường, nhưng thân thể của gã đã không cử động được.
Lá lách là kho máu trong cơ thể, chốc lát nó bị lực bên ngoài làm vỡ, người bị tấn công sẽ chết vì mất máu rất nhanh.
Tốc độ gần với bị người cắt động mạch chủ ở cổ.
Tên tội phạm chỉ cảm thấy thân thể của mình lạnh xuống rất nhanh, gã thậm chí có thể nghe được tiếng máu của mình rơi xuống mặt đất.
Bọt máu từ trong miệng chậm rãi tuôn ra, tên tội phạm muốn đưa tay đè xuống bộ đàm.
Nhưng đã có người nhẹ nhàng từ phía sau lưng vươn tay đến, lấy đi bộ đàm trước ngực của gã.
"Anh. . . Là ai?" Nam Canh Thần kinh ngạc nói.
Khánh Trần bình tĩnh nhìn hắn: "Không cần làm bộ không nhận ra tôi, đi theo tôi, hiện tại không rãnh nói chuyện phiếm với cậu."
"Tốt Trần ca. . ." Nam Canh Thần kích động nói.
Nam Canh Thần có thể nhận ra mình, Khánh Trần cũng không ngoài ý muốn.
Hai người đã là bạn học từ năm lớp 10, sau khi phân lớp không chỉ là bạn học, còn là bạn ngồi cùng bàn.
Hai người thiếu niên khổ cực vẫn đều là bạn tốt nhất, Khánh Trần tuy rằng che mặt, thậm chí cố ý làm rối loạn kiểu tóc.
Nhưng Nam Canh Thần chỉ cần liếc nhìn con mắt, đường viền khuôn mặt của hắn, là có thể xác định thân phận của Khánh Trần.
Nam Canh Thần đi theo phía sau Khánh Trần chuẩn bị rời đi, trong miệng hắn kích động lầm bầm: "Không nghĩ tới cậu sẽ đến cứu tôi, nếu như cậu không xuất hiện, nói không chừng tôi đã bị bọn họ bắt đi. . ."
Nhưng ngay thời điểm Khánh Trần dự định mang theo Nam Canh Thần từ cửa sau rời đi, ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng động lạ liên tục.
Có người hô: "Chạy mau, bọn họ muốn diệt khẩu!"
Khánh Trần trở về quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đó là âm thanh đặc biệt của súng lục được gắn ống giảm thanh.
Lửa trại bên ngoài như là biển lửa ánh thiên, tiếng thét chói tai của các học sinh như nước nóng đang sôi trào.
Hắn rút ra súng lục bên hông đi tới bên cạnh cửa sổ, ông chủ, người phục vụ của nhà trọ Vân Thượng đã nằm trong vũng máu, các học sinh bị dọa bỏ chạy tứ tán.
Chỉ thấy hai thành viên Côn Luân không biết đã trúng đạn ngã xuống từ khi nào, cửa lớn của nhà trọ Vân Thượng được người mở ra không biết từ lúc nào, các học sinh đang thừa dịp hỗn loạn bỏ chạy ra phía ngoài.
Trước ngực của một thành viên Côn Luân đã không phân rõ được máu thịt, ngưỡng mặt nằm trên nền gạch lạnh giá, không khép mắt.
Một thành viên Côn Luân khác quỳ gối bên cạnh cửa lớn nhắm hai mắt lại.
Anh ta cầm một khẩu súng trong tay, bên cạnh là một tên tội phạm đã bỏ mạng từ lâu, chỗ xa hơn còn có thi thể của một tên tội phạm khác.
Hai tên tội phạm cộng lại bị bắn bốn phát đạn, còn trên người của thành viên Côn Luân này đã tràn đầy máu tươi, đã không cách nào phân biệt trúng bao nhiêu đạn.
Tựa hồ là anh ta liều mạng mở cửa lớn, mở một con đường sống cho các học sinh.
Giờ phút này, các học sinh đang giãy dụa đứng dậy, không quan tâm sau lưng liều mạng bỏ chạy ra ngoài.
Khánh Trần không biết trong chớp mắt vừa rồi xảy ra cái gì, đầu óc mặc dù mạnh mẽ hơn hình như cũng có chút không kịp phản ứng.
Đợi hắn đi tới bên cửa sổ, nên xảy ra đều đã xảy ra.
Chỉ mấy nhịp hô hấp mà thôi, đã chết nhiều người như vậy.
Khánh Trần yên lặng nhìn hai thi thể khắp người là máu, bởi vì không có tận mắt nhìn thấy, cho nên tâm tình cũng bình tĩnh một chút.
Không có bi thương, cũng không có cảm động.
Chỉ là có thứ gì đó đột nhiên nghẹn trong lòng một chút, chính hắn cũng không biết đồ vật bị nghẹn là cái gì.
Trong hỗn loạn, vài tên tội phạm còn lại không đi truy đuổi học sinh, mà là sắc mặt lạnh lùng buộc chặt hai tay của Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, dự định xen lẫn phía sau học sinh, mang theo Người du hành Thời Gian rời đi.
Đúng rồi, mục tiêu của đám tội phạm này là Người du hành Thời Gian, bây giờ kế hoạch đã xảy ra ngoài ý muốn, muốn diệt khẩu tất cả học sinh đã không có khả năng.
Như vậy lựa chọn tốt nhất đối với bọn họ chính là, tổn hại đúng lúc.
Trong bộ đàm truyền ra tiếng vang: "Lão Ngũ không biết đi đâu, có khả năng đã chết. Lão Tam, mày và lão Tứ mang theo hai người trên lầu đi xuống, chúng ta gặp mặt tại bãi đỗ xe."
Lão Tứ lão Ngũ đã chết.
Khánh Trần yên lặng nhìn chăm chú tất cả, hắn bỗng nhiên nhớ tới Diệp Vãn từng nói qua: "Tâm huyết thứ này nếu như bản thân có thể điều khiển, vậy liền không gọi là tâm huyết. Có đôi khi, chỉ khi cậu thật sự đối mặt một việc, mới rõ ràng lựa chọn của mình."
"Chờ ở đây, nhớ kỹ, buổi tối ngày hôm nay tôi không có xuất hiện qua, nếu như tôi không có trở lại. . . Cũng không cần nói cho cha mẹ của tôi, " Khánh Trần thấp giọng nói xong liền đi ra bên ngoài.
Thật ra hắn cũng không muốn tiếp tục mạo hiểm, dù sao Nam Canh Thần đã cứu được, lúc này chính là cơ hội rời đi tốt.
Nhưng Khánh Trần đang suy nghĩ, bản thân mình thật sự cố gắng hết sức rồi sao.
Hiện tại xoay người rời đi, đời này lại chiến đấu với người khác, có phải sẽ nhớ lại bản thân mình ngày hôm nay đã từng lùi bước hay không.
Giờ phút này hắn cảm thấy ‘mẹ Diệp’ nói rất đúng, quân tốt đã qua sông, dính máu, sẽ không thể quay đầu lại.
Không quan hệ quy tắc, quân lệnh, lợi và hại.
Đó là dũng khí.