Dạo gần đây Cố Ngụy Tiêu đặc biệt thích gọi Thẩm Thiên Nhạc là "bà xã", đôi lúc sẽ bày ra mấy cái trò quỷ quái chẳng khác nào một đứa trẻ con.
Tất nhiên anh hiện tại rất bận rộn với công việc, nhưng Thẩm Thiên Nhạc chỉ thấy thời gian Cố Ngụy Tiêu dành cho mình quá nhiều.
Tết Nguyên Đán cũng sắp đến, thế nên dù có thế nào đi chăng nữa nhất định mọi người sẽ cùng nhau đến thành phố S một chuyến. Nguyên nhân chính là vì ông ngoại của Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy năm nay gia đình xum vầy đầy đủ. Tất nhiên phải đến chỗ ông để đón Tết. Hứa Quân Nhu cùng Thẩm Thiên Nhạc nghe xong thì không có ý kiến gì, riêng chỉ có Thẩm Minh Hạo là bày ra gương mặt hết sức cam chịu.
Còn Cố Ngụy Tiêu cũng chỉ biết ngơ ngác, để cho Thẩm Thiên Nhạc đóng gói mình cùng bạn nhỏ Cố Thừa Khâm đến thành phố S.
Thành phố S khoác trên mình vẻ hoa lệ, ánh đèn vàng chiếu lên những ngã đường nơi góc phố. Những tòa nhà cao ốc cao chọc trời lấp lánh ánh đèn như ánh sao sáng ngời giữa lòng thành phố. Nơi này so với trước đây có lẽ đã thay đổi quá nhiều. Là một nơi đầy rẫy máu tanh cùng sự chết chóc, bây giờ lại mang theo vẻ yên bình đến lạ thường. Những con người mang trong mình những hận thù, những đau đớn hiện tại đã được thay bằng cuộc sống hối hả đầy tấp nập...
Nhà của ông Hứa nằm gần trung tâm thành phố, là một căn nhà cỡ trung không quá lớn. Nhưng vẫn có đủ chỗ khi mọi người đến.
Thẩm Minh Hạo cùng Cố Ngụy Tiêu đi mất một ngày đường mới tới nơi. Thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ chính là hai hàng hoa đào sắp nở trong sân vườn của ông Hứa. Cố Thừa Khâm thò đầu ra khỏi cửa kính xe, hét lớn: "Ông ơi! Manh Manh đến rồi."
Ông Hứa từ trong nhà, híp mắt nhìn ra ngoài. Ngay sau đó khó khăn đứng dậy, chậm rãi ra ngoài sân mở cổng.
"Đến rồi à?" Ông vừa nói vừa chậm chạp đẩy cánh cổng sắt nặng trịch ra.
Thẩm Minh Hạo từ trong xe hơi nghiêng đầu ra ngoài, nói nhỏ: "Dạ! Con... đến rồi."
Vừa nghe thấy giọng nói trước mặt, ông Hứa trông khó chịu ra hẳn. Ông nheo mắt nhìn hai người khác ngồi ở xe bên kia, nét mặt trong chốc lát biến thành vui mừng.
"Tiểu Nhạc này! Năm nay cuối cùng cũng về rồi. Còn có cả "tiểu tướng công" nữa kìa."
Ông tránh người cho hai chiếc xe chạy vào trong sân. Sau đó từ tốn quay người đi vào nhà.
Hứa Quân Nhu xuống xe, lấy thêm vài thứ trong cốp xe, túi lớn túi nhỏ xách vào trong.
Thẩm Thiên Nhạc xoa đầu Cố Ngụy Tiêu, hỏi han: "Bạn nhỏ Tiểu Tiêu của em, làm sao thế?"
"Sao ai cũng nói anh là "tiểu tướng công" được em nuôi từ bé thế?"
"Không phải như thế sao?"
"Ừm... nhưng mà..." Nói thế nào thì cũng đúng là anh được nuôi thật. Thế nên có thế nào vẫn không nói lại Thẩm Thiên Nhạc được.
Cố Thừa Khâm đã chạy xuống xe từ bao giờ, hiện tại trên xe chỉ có mỗi hai người. Cố Ngụy Tiêu dựa cả người vào người Thẩm Thiên Nhạc, bắt đầu giở trò lưu manh: "Bà xã này!"
Thẩm Thiên Nhạc ậm ờ vài tiếng không để ý đến khuôn mặt đang gần trong gang tấc kia. Cô cúi xoay người lấy vài thứ để ở ghế sau, lúc quay đầu lại vô tình để môi chạm vào môi của đối phương.
Cố Ngụy Tiêu cười, đỡ lấy cổ Thẩm Thiên Nhạc ấn xuống. Tham lam ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào, đến lúc cả hai đều không thở nổi mới buông cô ra.
Gần đây anh Cố đã thích gọi người ta là bà xã thì thôi đi, đã thế còn thường xuyên chơi kiểu tập kích bất ngờ thế này khiến Thẩm Thiên Nhạc tim không ngừng đập mạnh. Mặc dù khoảng thời gian hai người ở bên nhau có thể nói không phải là ít, nhưng cả Thẩm Thiên Nhạc và Cố Ngụy Tiêu đều cảm thấy chỉ như mới vừa gặp, những cảm xúc rung động đầu tiên lúc nào cũng có thể cảm nhận qua những cái ôm, qua những nụ hôn thật nồng nhiệt.
"Anh còn làm thế nữa em sẽ đau tim chết mất."
"Thế sao? Chúng ta hôn nhau bao nhiêu lần rồi nhỉ? Anh chỉ muốn ngày nào cũng có thể ôm em, hôn em thật nhiều..."
Thẩm Thiên Nhạc cười: "Em không nhớ! Chỉ nhớ được chúng ta đã ở bên nhau hơn mười năm rồi..."
"Sao anh chỉ thấy mới như hôm qua thôi thế!"
Hôm qua sao? Như thế lại càng chứng tỏ thời gian trôi đi quá nhanh. Thật sự cả hai đã ở bên nhau hơn mười năm rồi.
Thẩm Thiên Nhạc xuống xe, sau đó Cố Ngụy Tiêu cũng theo sau vào nhà. Lúc gần đến cửa, đột nhiên Cố Ngụy Tiêu níu tay Thẩm Thiên Nhạc lại, nắm thật chặt: "Dù có bao nhiêu lần mười năm nữa anh vẫn sẽ yêu em."
Thẩm Thiên Nhạc sững người, cũng nắm chặt tay anh. "Đời người có bao nhiêu lần mười năm chứ?"
"Vậy chỉ cần có thể bên em đến cuối đời này là được."
Thẩm Thiên Nhạc chợt nhớ đến yêu cầu của mình trước đây, cô nói muốn trao đổi với Cố Ngụy Tiêu một thứ. Hiện tại có lẽ cũng không cần đến nó nữa, vì người đàn ông này, vốn dĩ ngay từ đầu đã trao toàn bộ cho cô rồi. Từ tình yêu sâu đậm nhất, đến cả sinh mạng của anh. Tất cả đều chứng minh cho thấy quãng đời còn lại này đều dành hết cho một người có tên là Thẩm Thiên Nhạc.
.........
Tết Nguyên Đán với bao nhiêu hạnh phúc hiện rõ lên gương mặt của từng con người. Pháo hoa đỏ rực bắn lên trời cao, để lại những thanh âm náo nhiệt. Hoa đào trong vườn nhà nở rộ, cảnh sắc đẹp đến động lòng người.
Thẩm Thiên Nhạc ngồi dựa vào vai Cố Ngụy Tiêu, nhìn lên những khóm hoa qua ô cửa sổ trong phòng ngủ.
Bạn nhỏ Cố Thừa Khâm từ sớm đã cùng ông Hứa đến nhà họ hàng chúc Tết. Thẩm Minh Hạo cũng không mấy tự nguyện bị Hứa Quân Nhu lôi đi, hiện tại nơi đây chỉ còn lại mỗi hai người.
Cố Ngụy Tiêu cúi đầu xuống nhìn người trong lòng, Thẩm Thiên Nhạc ngoảnh mặt lại xoa xoa mặt anh: "Bạn nhỏ Tiểu Tiêu! Em muốn sau Tết có thể đến Berlin một lần nữa. Muốn đi những nơi chúng ta chưa đi hết."
Nơi đó đầy rẫy những quá khứ đau thương, nhưng Thẩm Thiên Nhạc vẫn muốn đến một lần nữa, cô chính là đang muốn đối diện với sự thật. Hiện tại không phải anh đã ở ngay bên cạnh cô rồi sao, vì thế cũng không cần phải sợ hãi đất nước xinh đẹp đó nữa. Một lần nữa muốn thực hiện những giao ước cùng anh.
Cố Ngụy Tiêu cúi xuống, hôn lên trán Thẩm Thiên Nhạc, thì thầm: "Được, chúng là sẽ đến nơi đó. Bất cứ nơi nào em muốn đi, anh sẽ đi cùng em."
Đi cùng em cho đến hết quãng đời còn lại...
Giống như một giấc mơ tươi đẹp. Hạ cánh, cất cánh. Đứng giữa quãng trường Potsdamer, sẽ lại thấy Cố Ngụy Tiêu đứng đó chờ cô...
Tháng năm có anh, kí ức bỗng hoá mây trắng, nhẹ trôi qua thanh xuân cùng nhịp đập con tim em.