Vừa mở cửa xe, Cố Ngụy Tiêu đã hắt hơi một cái rõ lớn. Anh nghiêng người tựa vào Thẩm Thiên Nhạc. Cô nhìn mũi cũng tai anh đỏ hết cả lên thì vô cùng lo lắng. "Anh làm sao thế, mệt ở đâu à?" Thẩm Thiên Nhạc đưa tay chạm vào trán anh, rất nóng.
Ban nãy không biết anh đã đứng dầm mưa bao lâu, đột nhiên hôm nay gọi cô đến đó, cũng chỉ nói mấy lời kì quái rồi về.
"Anh thấy mệt, hình như cảm rồi."
Thẩm Thiên Nhạc cau mày, cô dìu anh vào trong xe. Sau đó lấy áo khoác phủ lên người Cố Ngụy Tiêu.
Đợi đến lúc Thẩm Thiên Nhạc nổ máy đi được một đoạn, đột nhiên Cố Ngụy Tiêu lên tiếng. "Lúc trước sức khỏe anh rất tốt. Lần đó nhớ không lầm hình như không có sốt."
Lần đó anh nhắc đến Thẩm Thiên Nhạc không cần nghĩ cũng biết là lần nào. Đêm mưa năm ấy, cô đã đưa một thiếu niên mười lăm tuổi về nhà, cho cậu chỗ ăn, chỗ ở... Và hiện tại cũng chẳng khác nào lúc đó, người thiếu niên đó bây giờ đã trưởng thành và cũng đang ngồi bên cạnh cô.
Hơn nữa còn thề hẹn sẽ chăm sóc cho cô cả đời.
"Lần nào thế?" Thẩm Thiên Nhạc hỏi.
"Đã từ rất lâu rồi, cũng đủ để ai kia quên rồi."
Thẩm Thiên Nhạc im lặng, cả hai đều không nói bất cứ thứ gì nữa. Đến khi về đến nhà, Thẩm Thiên Nhạc đưa anh vào phòng ngủ rồi sang phòng của bạn nhỏ Manh Manh thì phát hiện thằng bé đã ngủ rồi, đồ chơi được bày khắp giường vẫn chưa được dọn lại. Thẩm Thiên Nhạc thở dài, dọn dẹp toàn bộ số đồ chơi đó, rồi đắp kín chăn lên cho Manh Manh.
Cô đóng cửa phòng ra ngoài thì thấy Cố Ngụy Tiêu đứng ngay sau lưng. "Anh còn chưa đi tắm nữa?"
"Em cũng ướt rồi."
Thẩm Thiên Nhạc nhìn xuống người mình, phát hiện quần áo cũng ướt đẫm nhỏ nước xuống sàn nhà.
"Vậy... anh tắm trước đi, tôi không sao?"
"Nhưng lỡ em cũng sốt thì sao?"
"Đã nói là không sao rồi mà." Thẩm Thiên đẩy anh vào nhà tắm, ném cho anh bộ quần áo cùng khăn tắm rồi đóng cửa lại.
Cô ra ngoài nhìn, thấy trời cũng đã ngớt mưa đi nhiều. Quần áo ướt sũng làm Thẩm Thiên Nhạc thấy có chút lạnh. Cố Ngụy Tiêu tắm rất nhanh, chỉ một lúc sau đã thấy anh ra, gương mặt do sốt nên nhìn vô cùng buồn cười.
"Em cười cái gì?"
"Không có!" Thẩm Thiên Nhạc bặm môi lại nhịn cười. Cô đi nhanh đến tủ quần áo, lấy vài thứ cần thiết rồi đi vào phòng tắm.
Ngâm mình trong nước ấm, cả cơ thể Thẩm Thiên Nhạc được thả lỏng, cô nhìn từng bong bóng nhỏ dưới nước vừa nổi lên đã nổ mất.
Cô biết mọi chuyện sắp bắt đầu rồi. Việc DS-C kí kết với Tề thị đều là do anh sắp xếp, nhất định chuyện này một khi bại lộ sẽ làm dấy lên một lần sóng lớn. Hạng mục lần này còn là hạng mục ma không có chủ. Tề Chung vốn vẫn cho rằng DS-C làm ăn uy tín nên cũng tiêu tốn một số tiền không hề nhỏ, nào biết rằng thứ ông đang đốt tiền đầu tư chỉ là một thứ phế bỏ, thậm chí còn không tồn tại.
Lần đó Thẩm Thiên Nhạc đã đọc được trong quyển nhật ký đó của Cố Ngụy Tiêu. Lại càng hiểu rõ hơn một chuyện, dã tâm của anh cũng lớn chẳng khác nào Tề Chung, thậm chí là còn kinh khủng hơn.
Sau khi Thẩm Thiên Nhạc tắm xong, quay lại phòng ngủ thì thấy Cố Ngụy Tiêu vẫn chưa ngủ, sao lúc anh bệnh tính tình lại cổ quái thế này cơ chứ, đã muộn như vậy rồi mà.
"Anh mau đi ngủ đi, như vậy sẽ mau khỏi hơn đó." Thẩm Thiên Nhạc đến gần giường kéo chăn lên cho anh, vỗ vỗ vào ngực Cố Ngụy Tiêu.
Lúc cô quay người rời đi lại bị anh kéo lại. "Em không ngủ với anh à?"
"Ngủ chung sẽ bị lây bệnh."
"Anh không lây cho em đâu."
Thẩm Thiên Nhạc nhìn vẻ mặt khốn đốn của anh, làm sao có thể từ chối được đây. Con sói lưu manh này.
Cô bất đắc dĩ lật chân lên chui vào nằm cùng anh, Cố Ngụy Tiêu cựa người lấn tới ôm chặt cứng lấy Thẩm Thiên Nhạc.
Cả cơ thể cô áp sát vào bờ ngực của người đàn ông, mùi hương của anh phẳng phất ngay bên mũi khiến Thẩm Thiên Nhạc bất giác rụt cổ lại.
Cố Ngụy Tiêu cũng cảm nhận được người trong lòng có chút thay đổi, anh tì cằm lên đầu cô, nói nhỏ: "Anh sốt rồi, không làm gì em đâu."
Thẩm Thiên Nhạc đỏ bừng mặt, nó bằng giọng cứng nhắc: "Thì tôi có làm gì đâu."
Anh cười: "Em... Thay đổi cách xưng hô với anh được không?"
Thẩm Thiên Nhạc: "Hửm?"
"Có thể gọi anh là anh không?"
"Tôi lớn hơn anh đấy, xưng tôi với anh cũng là đang tôn trọng anh còn gì?"
"Ừm... Nhưng anh không thích. Gọi thử thôi."
"Không thử thiếc gì hết, tôi buồn ngủ rồi."
Mặt Cố Ngụy Tiêu chùng xuống, anh ậm ờ nói gì đó nhưng Thẩm Thiên Nhạc không nghe rõ, đến khi hỏi lại anh chỉ nói mình cũng buồn ngủ rồi.
"Anh cũng buồn ngủ rồi, vậy chúng ta ngủ thôi."
Cố Ngụy Tiêu gượng dậy tắt đèn trên đầu giường, anh vẫn ôm chặt lấy Thẩm Thiên Nhạc không chịu buông ra. Cô cũng để mặc như thế cho anh ôm.
Đến khi trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng thở đều, Thẩm Thiên Nhạc từ từ ngước mắt lên nhìn kĩ gương mặt anh. Nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc, sao em cảm thấy trong câu chuyện này chỉ có mỗi bản thân nỗ lực thôi thế. Vậy cho nên kiếp sau không muốn gặp anh nữa, cũng không cần phải hao tổn nhiều tâm tư như vậy."
Cô cúi xuống vùi mặt vào lòng anh, mãi sau mới ngủ thiếp đi...