Bạn nhỏ Manh Manh ở lại nhà của Tiểu Hoan Hoan ngủ một đêm, đợi mãi nhưng vẫn không thấy Thẩm Thiên Nhạc quay về. Có điều thằng bé lại không mấy để tâm lắm, nhà Lâm Đồng Từ vừa lớn lại còn có nhiều đồ chơi, hơn hết còn được ở cùng Hoan Hoan hẳn một ngày.
Có thể là do Thẩm Thiên Nhạc chăm con quá tốt, chỉ mới có vài tuổi đầu nhưng thân hình của Manh Manh quả thật không thể nào đùa được. Hai má hồng phúng phính làm cho gương mặt kia chẳng khác nào cái bánh bao cỡ lớn, tay chân mập mạp trông lại có phần đáng yêu. Nhưng cũng vì thế mà thằng bé luôn bị bạn bè trêu chọc, nhưng nó cũng chẳng thể làm Manh Manh thấy tự ti. Thứ thằng bé quan tâm chính là Hoan Hoan, sợ rằng cô bé sẽ không chơi với mình nữa, cũng sợ rằng Hoan Hoan thấy mình mập mạp nên không thích.
Thẩm Thiên Nhạc vừa lái xe về đến đã thấy Manh Manh lật đật chạy từ nhà Lâm Đồng Từ quay về.
"Mẹ... mẹ. Hôm qua Manh Manh được ngủ với Hoan Hoan đó."
"Thế sao? Cảm giác thế nào?"
Manh Manh chớp mắt nhìn Thẩm Thiên Nhạc. "Vui ạ!... Nhưng mà trên cổ mẹ có gì vậy?"
Thẩm Thiên Nhạc giật mình, giơ tay che lấy cổ: "Không có gì, muỗi đốt đấy." Nói rồi cô bế thằng bé đứng lên. "Nào, vào nha thôi, hôm nay sẽ chơi với bạn nhỏ của mẹ cả ngày được không?"
"Được..." Hai mắt thằng bé sáng lên, ôm chặt cổ Thẩm Thiên Nhạc.
Thẩm Thiên Nhạc hoàn toàn đánh lạc hướng thành công, dấu đỏ trên cổ cô rõ ràng là dấu hôn. Có điều làm sao có thể nói rõ cái đấy là gì được. Không thể nào làm vấy bẩn bạn nhỏ đáng yêu, mong manh của cô được.
Sau đêm hôm qua, cơ thể của Thẩm Thiên Nhạc bây giờ vừa đau nhức lại khó chịu vô cùng. Những dấu hôn đỏ chi chít mờ, ám hằn trên khắp người cô. Hơn nữa hông với eo cũng đau hết cả lên.
Cái này cũng không biết là nên than bản thân sức lực không tốt, hay thực sự là do cô đã già cả rồi.
Hơn nữa cũng đã nói sẽ chơi cùng con trai thì không thể nào thất hứa được. Thẩm Thiên Nhạc lăn lộn chơi đùa với Manh Manh cả một buổi sáng, sau khi ăn trưa xong, khoảng gần chiều tối lại dẫn thằng bé đến khu vui chơi.
Khu vui chơi đương nhiên sẽ nằm gần trung tâm thành phố, thật ra ở gần ngoại ô cũng có nhưng Thẩm Thiên Nhạc lại không thích, Manh Manh cũng không thích đến những nơi tẻ nhạt như thế chơi.
Trên xe, thằng bé nhìn ra ngoài ô cửa sổ, dùng tay quệt lên mảng bụi bám vào cửa kính. Thẩm Thiên Nhạc nghiêng đầu, khẽ liếc mắt lại nhìn.
"Làm gì thế?"
"Bao giờ papa sẽ về ạ, Manh Manh chơi một mình thấy chán lắm."
"Mẹ đã nói là sắp về rồi, bé con gắng đợi thêm một chút nữa có được không?"
"Nhưng đợi lâu lắm rồi."
"Không có lâu mà..." Xe Thẩm Thiên Nhạc dừng lại ở bãi đỗ xe, cô quay sang bên mở dây an toàn cho Manh Manh rồi cười cười nói: "Nào đi thôi, không phải mẹ nói là papa sắp về rồi sao. Chờ thêm một chút nữa nhé."
Hai má Manh Manh đỏ lên, nó phụng phịu mở cửa nhảy xuống xe. Thẩm Thiên Nhạc cũng tháo dây an toàn bước xuống theo sau.
Khu vui chơi này trước đây khi còn nhỏ Thẩm Thiên Nhạc vẫn thường được mẹ dẫn đến. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, đến tận bây giờ khi nhớ lại cũng chẳng còn cảm xúc gì đọng lại. Trong kí ức của cô, đó đều là những thứ xảy ra trong quá khứ, bây giờ rất mập mờ chẳng khác nào mặt kính bị phủ bởi lớp nước mỏng.
Thẩm Thiên Nhạc dắt tay Manh Manh chơi vài trò chơi thằng bé muốn chơi. Sau khi chơi đến mệt lả thì bảo Manh Manh ngồi xuống ghế ngay lối đi chờ mình. "Mẹ đi mua nước một lát, nhớ là không được chạy lung tung nghe chưa."
Manh Manh ngồi khua khua chân, gật đầu chắc chắn với Thẩm Thiên Nhạc: "Không đi đâu hết, ngồi đây đợi mẹ."
Cô xoa đầu thằng bé, đi đến phía trước cách đó không xa mua hai chai nước và một cây kẹo.
Người bán hàng niềm nở đưa đồ cho Thẩm Thiên Nhạc rồi nhận lấy tiền từ tay cô.
Đến lúc quay lại, Thẩm Thiên Nhạc giật mình không còn thấy Manh Manh ngồi chờ cô ở đó nữa. Chai nước cùng kẹo vừa mua cũng bị vứt lại ghế đá.
Cô hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm, nỗi sợ hãi bao trùm phủ lên lý trí của Thẩm Thiên Nhạc. Những người qua lại tấp nập, khu vui chơi đông đúc chật kín người. Muốn tìm được một đứa trẻ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
.........
"Bạn nhỏ, con đến đây một mình sao?" Cố Ngụy Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt Manh Manh, nhìn cái má phúng phính của thằng bé đang nhai thức ăn mình đưa cho.
"Không! Con đến với mẹ."
Đến với ai đương nhiên anh biết, chỉ là hỏi như thế cho có lệ thôi. Sáng sớm tỉnh lại đã không thấy Thẩm Thiên Nhạc đâu, rõ ràng chưa kịp nói câu nào đã bỏ đi mất rồi. Cố Ngụy Tiêu đợi gần trưa thì đến khu trang viên đó.
Bên cạnh trước đây vẫn còn không có ai sinh sống, ba năm quay lại bây giờ đã có người ở rồi. Gia đình đó có một con gái, anh đứng nhìn một hồi cũng thấy Thẩm Thiên Nhạc với gia đình bên đó có quan hệ khá tối. Không biết đã làm thân từ bao giờ.
Lúc anh đang đứng chăm chú nhìn vào trong nhà thì bên kia có tiếng đàn ông truyền đến.
"Tính ăn trộm à?"
"Hả... hả?"
"Tôi thấy anh cứ nhìn vào trong nhà suốt ấy, không định cướp của gì thật à? Mà nếu cướp được rồi mà bị bắt lại đánh thì nhớ đến bệnh viện A tìm tôi nha. Tay nghề tôi..."
Lâm Đồng Từ: "Trình Viễn! Anh lo tưới cây đi."
Bác sĩ Trình bĩu môi quay vào trong nhà, miệng lầm bầm: "Không nuôi em nữa, em không xem anh ra gì hết."
Lâm Đồng Từ đợi bác sĩ Trình đi rồi mới mở cửa chăm chú nhìn anh. "Ồ... là anh."
Cố Ngụy Tiêu khả nghi nhìn cô, mình với người này chưa từng gặp mặt, vậy mà cô ta đang nói gì vậy.
"Tôi từng gặp anh ở quảng trường Potsdamer đấy, cái người bị tai nạn cùng Thiên Nhạc."
Một hình ảnh mơ hồ thoáng vụt qua trong tiềm thức của anh. Hình như lần đó có một cặp đôi đang cầu hôn, lúc anh bị tai nạn mơ màng ngất đi. Có thấy cô gái kia tiến lại gần gọi cấp cứu.
"Tôi... nhớ rồi. Cảm ơn cô."
"Không sao! Anh đến tìm cô ấy sao?"
"Ừm..." Cố Ngụy Tiêu lưỡng lự trả lời.
Lâm Đồng Từ nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt. Mãi một lúc sau chợt lên tiếng, nói một câu không có đầu đuôi. "Cô ấy diễn xuất cũng rất giỏi, không biết năm sau có thể mời vào đoàn phim làm việc không?"
Cố Ngụy Tiêu khó hiểu nhìn Lâm Đồng Từ, trong đầu đang cố gắng tiêu hóa câu nói vừa rồi. Cái gì mà diễn xuất với diễn viên?