Giữa chốn phồn hoa đô thị rộng lớn, tình yêu của những con người khác biệt lại bị gắn chặt với nhau. Kẻ yêu nhưng không được gặp, kẻ yêu nhưng lại lãng quên mất hồi ức, kẻ yêu nhưng không được đáp lại, kẻ yêu nhưng không dám nói ra... Tất cả không biết đến bao giờ mới có hồi kết?
Một năm quên mất Thẩm Quân là ai, một năm kết hôn cùng Tề Hiên, một năm trở thành người mẹ dịu dàng đầy trưởng thành. Thời gian đã thay đổi Thẩm Thiên Nhạc nhiều bao nhiêu, có lẽ không thể nào đong đếm được.
Giữa dòng đời vạn biến, Thẩm Thiên Nhạc vẫn là Thẩm Thiên Nhạc. Vẫn mang trong mình sự xinh đẹp, kiêu ngạo còn có cả sự ngông cuồng.
Thời gian đã thay đổi cô ra sao. Chỉ có cô là biết rõ nhất...
Thoáng cái đã đến ngày hai người ra tòa. Tề Hiên trông tiều tụy ra hẳn, còn Thẩm Thiên Nhạc lại đầy sức sống. Việc này không ai muốn cả, nhưng nếu chấp nhận được nó thì sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn vướng bận gì nữa.
Đơn xin ly hôn đó có đủ chữ ký của hai người, họ đã chính thức không liên quan gì đến nhau nữa. Trên con đường của anh chính biến mất dấu chân của Thẩm Thiên Nhạc, còn Thẩm Thiên Nhạc lại muốn xoá sạch dấu vết của Tề Hiên trên con đường của cô.
Việc chia tài sản hay nuôi con, Thẩm Thiên Nhạc đều không cần, việc cô mong muốn chỉ là Tề Hiên có thể giải quyết ổn thỏa chuyện báo chí. Không để cuộc hôn nhân tan vỡ của hai người ảnh hưởng đến tập đoàn hai bên.
Trước tòa, Thẩm Thiên Nhạc chìa tay ra với Tề Hiên. Anh lưỡng lự nắm lấy tay cô. "Tề tiên sinh! Mong anh có thể giúp em giải quyết những chuyện đó, quãng thời gian qua, là em có lỗi với anh. Không thực hiện tốt nghĩa vụ của người vợ."
"Không phải em nên trách anh sao?" Tay Tề Hiên nắm chặt hơn không nỡ buông.
"Là em có lỗi với anh." Thẩm Thiên Nhạc chỉ nói thêm mỗi câu đó rồi đẩy tay Tề Hiên ra.
Anh đứng bất động tại chỗ, hoàn toàn không thể hiểu nổi câu đó của Thẩm Thiên Nhạc là có ý gì.
Thẩm Thiên Nhạc đã chuẩn bị sẵn vali, hôm nay cô sẽ chính thức đến căn nhà ở khu ngoại ô đó ở, mang theo cả Manh Manh. Từ giờ hai mẹ con sẽ sống ở nơi đó, hoàn toàn không dính líu tới bất cứ thứ gì khác. Nhưng trước lúc rời đi, Thẩm Minh Hạo đã nói nếu Thẩm Thiên Nhạc muốn quay lại làm việc ở tập đoàn thì có thể đến bất cứ lúc nào.
...
"Đợi công việc dọn nhà cửa giải quyết ổn thỏa, con vẫn sẽ đến làm mà. Không cần phải lo lắng."
Thẩm Minh Hạo khó hiểu nhìn cô. "Vẫn đến làm sao? Đường đi không có gần đâu."
"Xì... không sao. Con thấy mình không nên ăn bám, vẫn nên đến Thẩm thị làm việc để có tiền chi tiêu cho Manh Manh."
"Thôi được rồi." Thẩm Minh Hạo đưa cho Thẩm Thiên Nhạc một sấp tiền dày. "Cầm lấy đi..."
"Con thật sự không cần mà."
"Cái này là trả tiền ăn của con cho Trương Hàm Ngôn."
Thẩm Thiên Nhạc câm nín, nhận lấy sấp tiền dày đó đút vào túi sách. Cô cười cười nói: "Chú ấy đòi tiền ăn rồi sao?"
"Ngày nào cũng gọi điện than con ăn hết của nhà người ta rồi. Bắt ta mau mau trả tiền đi."
"Đúng là người già khó tính." Thẩm Thiên Nhạc lầm bầm. Sau khi kéo vali cùng bế theo Manh Manh rời đi thì cô đến tòa để làm đơn hoàn tất ly hôn cùng Tề Hiên.
...
Nhớ lại những gì Thẩm Minh Hạo nói, Thẩm Thiên Nhạc thấy cũng có lý, đi đường xa vậy cô cũng thấy hơi mệt mỏi. Nhưng không sao... Manh Manh chính là động lực lớn nhất để cô có thể tiếp tục.
Thẩm Thiên Nhạc ngồi vào xe, quay sang bên nựng má Manh Manh. "Nào... bay giờ chúng ta đến chỗ ông Trương của con ăn cơm."
Chiếc xe lăn bánh trên đường, đi qua nhưng căn nhà vô chủ ở khu ngoại ô rồi dừng lại trước nơi có hai chữ Chiết Thanh to lớn được khắc trên bảng hiệu phía trên.
Thẩm Thiên Nhạc xuống xe, hùng hồn kéo vali vào trong. Sau đó bế Manh Manh đưa cho Trương Hàm Ngôn.
Trương Hàm Ngôn ngơ ngác nhìn thằng bé nước mũi thòng lọng trong lòng mình, nó quệt nước mũi vào đầy áo ông.
"Cái quái gì vậy? Con có ý đồ gì đây."
"Thẩm Thiên Nhạc đứng giữa khu vườn rộng lớn, miệng gào lên. "Chú Trương! Thẩm Thiên Nhạc con đây." Cô vỗ mạnh vào ngực nói vô cùng tự hào. "Đã chính thức là mẹ đơn thân trẻ trung xinh đẹp."
Trương Hàm Ngôn nghe xong chỉ muốn đột quỵ chết quách đi cho xong. "Con ly hôn xong với thằng đó không phải não bị ảnh hưởng ở đâu rồi chứ." Ông chọt chọt vào đầu mình ra hiệu cho cô biết.
Thẩm Thiên Nhạc kéo vali vào trong, tự nhiên ngồi xuống ghế cầm menu lên xem. "Não vẫn bình thường, chỉ là đói quá đến mức phát điên rồi." Nói xong cô lấy trong túi sách ra đưa sếp tiền cho Trương Hàm Ngôn. "Tiền ăn trả cho chú, đừng có đòi nữa."
"Mẹ đơn thân à! Không đòi thì ông già này chết đói thật đó."
Manh Manh chùi đủ nước mũi vào người Trương Hàm Ngôn thì chủ động đòi xuống, không cần ông bế nữa. Thằng bé lật đật chạy qua chỗ Thẩm Thiên Nhạc giơ tay lên.
Trương Hàm Ngôn bày ra vẻ mặt cam chịu, nụ cười méo mó khiến Thẩm Thiên Nhạc tức cười cô cùng. "Nó tên gì thế?" Ông kéo ghế ngồi đối diện, cầm mảnh giấy nhỏ mà Thẩm Thiên Nhạc gọi món lên xem.
Thẩm Thiên Nhạc: "Manh Manh."
Trương Hàm Ngôn: "Cái đó thì chú biết rồi. Tên đầy đủ kìa."
Thẩm Thiên Nhạc: "Thừa Khâm."
Trương Hàm Ngôn gằn giọng mất kiên nhẫn: "Họ... tên... đầy đủ."
"Không thích nói."
"Không nói thì thôi vậy, con bây giờ sẽ ở đâu?"
"Thẩm Thiên Nhạc chọn thêm vài món nữa ghi vào mảnh giấy nhỏ, nói: "Trang viên gần đây, ờm... chú có muốn đến không?"
Trương Hàm Ngôn nhìn nơi này một lượt, ông khẽ gật đầu. "Ở đây chẳng có khách mấy, đến đó chơi với Manh Manh cũng được."
Thẩm Thiên Nhạc nhìn quanh, lại nhìn Trương Hàm Ngôn. "Thực chất là chẳng có ai thèm đến nơi vắng vẻ này, chú đang biện hộ cho mình đấy à?"
"Sao cũng được. Hình như miệng lưỡi con lại ghê gớm hơn rồi."
Sau hơn một năm gặp lại, không ngờ Thẩm Thiên Nhạc vẫn thế, trái lại hình như còn bướng bỉnh hơn trước. Nhìn cô không giống một người đã có con chút nào. Trương Hàm Ngôn cho rằng Thẩm Thiên Nhạc sẽ bị thời gian làm thay đổi rất nhiều, nhưng đó là vì ông không biết Thẩm Thiên Nhạc đã đeo lên chiếc mặt nạ dối trá lừa dối tất cả mọi người chỉ với gương mặt đầy tươi cười ấy.