Thẩm Thiên Nhạc cùng Thẩm Quân ngồi xuống chiếc bàn đá trước hiên sau nhà. Tư Lan từ trong nhà mang ra một ấm trà hoa cúc, rót vào ly cho hai người.
Mắt bà vẫn không dời khỏi Thẩm Quân. Gương mặt này rõ ràng là cậu ấy nhưng tại sao lại không chịu thừa nhận. Dù bao năm trôi qua thì trong mắt bà Cố Ngụy Tiêu vẫn giống như năm nào.
Khoé mắt cong cong hay cười, cằm dưới còn có một nốt ruồi nhỏ, đặc biệt là vết sẹo hằn trên tay do học đàn quá nhiều dẫn đến bị thương gây ra.
Tư Lan chính là vợ của người quản gia năm đó, hai người từng nợ nần chồng chất do bị lừa gạt. May mà có Cố gia tin tưởng giúp đỡ nên họ mới có cơ hội làm lại cuộc đời. Lòng biết ơn của Tư Lan cùng chồng mình với Cố gia rất lớn, vì nếu không có họ thì bây giờ có khi cả hai đã chết ở đâu đó mà ngay cả chỗ chôn cũng không có.
Trang viên này đến mỗi mùa hè cả ba người Cố Thiệu Phong, Sơ Yên cùng Cố Ngụy Tiêu sẽ đến đây chơi.
Sơ Yên cũng rất tin tưởng Tư Lan mà giao trang viên này cho bà quản lý giúp.
Xuân qua hạ tới, năm nào Tư Lan cũng được nhìn thấy Cố gia xum vầy nơi trang viên này cho đến một ngày... ngày mà mỗi mùa hè về sau cũng không còn nghe thấy tiếng cười hạnh phúc đó nữa.
Hôm đó Tư Lan nhận được cuộc điện thoại lạ. Người đó nói chồng bà đang ở trong bệnh viện và đã qua đời do mất máu quá nhiều.
Tư Lan dường như chết lặng. Ngay lập tức chạy đến bệnh viện thì thấy không phải là một, mà là ba xác.
Một là chồng bà, còn hai người kia không ai khác chính là Cố Thiệu Phong cùng Sơ Yên.
Quần áo của cả ba nhuộm đỏ bởi máu tươi, Sơ Yên suy sụp ngồi bệt trên đất khóc không thành tiếng.
Nhưng trong đó lại không có Cố Ngụy Tiêu, Tư Lan biết cậu chưa chết, lúc nào cũng thầm cầu nguyện cầu bình an cho cậu.
Sau sự việc hôm đó, Cố thị sụp đổ nhưng chỉ làm dấy lên một làn sóng nhỏ trong giới kinh doanh. Toàn bộ biệt thự, nhà cửa và tài khoản ngân hàng đều bị đóng băng không rõ nguyên nhân.
Chỉ có trang viên nằm ở khu ngoại ô này là vẫn còn, lúc mua Sơ Yên đã cho Tư Lan đứng tên nên không bị ảnh hưởng. Ngay cả Tư Lan cũng không biết Sơ Yên cho trang viên này đứng tên mình.
Suốt quãng thời gian hơn sáu năm đó, Tư Lan đã cho người tìm Cố Ngụy Tiêu khắp nơi nhưng không có kết quả. Không những vậy, thông tin đưa về là hoàn toàn không có bất kỳ người nào tên là Cố Ngụy Tiêu sống tại thành phố T.
Đến bây giờ bà đã tuyệt vọng rồi, cũng không muốn tìm kiếm cái không biết còn tồn tại nữa hay không, thì lại được gặp anh trong tình cảnh thế này.
...
Thẩm Thiên Nhạc rút từ trong túi sách ra một tập hồ sơ đặt lên bàn, bắt đầu bàn chuyện chuyển nhượng đất. "Dạ! Nêu cô thấy giá cả không phù hợp thì có thể liên hệ với cháu qua số điện thoại này ạ." Cô lấy ra một tấm danh thiếp đưa đến cho Tư Lan.
Tư Lan cầm danh thiếp lên xem, ánh mắt hơi liếc qua xem biểu hiện của Thẩm Quân. Thấy anh vẫn im lặng thì khẽ thở dài. "Được rồi. Không cần phải xem lại." Bà cầm bút ký vào bản hợp đồng.
Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy buổi nói chuyện hôm nay vừa gượng gạo vừa kỳ lạ. Cảm thấy Thẩm Quân với người phụ nữ đó nhất định có quen biết. Còn về người có tên Cố Ngụy Tiêu cũng đã làm dấy lên sự nghi ngờ trong cô.
Trước lúc ra về, Tư Lan còn cố níu kéo Thẩm Quân nhưng lại bị anh thẳng thừng cự tuyệt. "Tôi đã nói là mình không quen biết gì người đó, xin lỗi bà nhận nhầm người rồi." Anh nói xong rồi cứ thế đi ra khỏi trang viên.
Đã đến trưa nhưng mưa vẫn không ngớt, Thẩm Quân ngồi trong xe nhìn ra ngoài, mãi một lúc sau Thẩm Thiên Nhạc đi đến mở cửa xe bước vào trong ngồi.
Vừa gập ô lại, Thẩm Thiên Nhạc đã bị Thẩm Quân kéo về phía mình. Anh dựa đầu lên cổ cô khẽ thở nhẹ.
Hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến cả người Thẩm Thiên Nhạc run lên vì nhột. Cô đưa tay chạm vào tóc anh, khẽ vuốt. "Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"
"Ừm!"
"Hay là cậu đói rồi? Mình đi ăn cơm nha!"
"Ừm...!"
"Này! Thẩm Quân, cậu đang làm nũng phải không?"
"...Ừm!"
"Trả lời một câu hoàn chỉnh khó lắm à?"
"Ừm!"
"..."
Thẩm Quân cứ thế dựa vào Thẩm Thiên Nhạc, cô cũng không có ý đẩy anh ra. Ban đầu anh cho rằng cô nhất định sẽ đẩy mình ra nhưng Thẩm Thiên Nhạc lại không làm vậy, cô còn choàng tay ôm anh, để mặc cho anh dựa vào người.
Thẩm Quân thấy vậy lại được nước lấn tới, tay bắt đầu không an phận mà di chuyển lung tung.
Thẩm Thiên Nhạc lúc đầu còn không để tâm, cho đến khi cảm thấy váy bị vén lên, có một bàn tay thô ráp từ đùi cô trượt lên thì mới giật nảy mình.
Cô mở miệng định chửi tên biến thái đang sờ soạng mình thì hơi thở anh ập đến. Đôi môi mềm mại bị chiếm lấy, quấn quýt không rời.
Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy ghế xe bị ngả xuống, Thẩm Quân hôn cô càng sâu hơn. Thẩm Thiên Nhạc cũng dần mất đi tự chủ choàng tay qua cổ đáp lại anh.
Thẩm Quân nhất thời chấn động, lưỡi luồn sâu vào trong cướp đoạt đi thứ dưỡng khí mỏng manh không có lấy một kẽ hở trong khoang miệng của cả hai.
Sáng vừa hôn, bây giờ lại hôn. Không biết có phải tần xuất thân mật của hai người đang tăng dần lên không? Thẩm Thiên Nhạc thầm nghĩ.
Cô cũng chợt nhận ra, mình không thể nào từ chối người đàn ông trước mặt này nữa rồi. Thích những hành động không an phận của anh, thích anh chạm vào cơ thể cô.
Thẩm Quân rời môi kéo theo sợi chỉ bạc trong miệng Thẩm Thiên Nhạc ra. Thẩm Thiên Nhạc bị hôn đến mức mặt mày đỏ bừng, Thẩm Quân thấy thế lại càng thích. Anh đưa tay nhéo nhéo mũi cô.
"Đáng yêu ghê."
Nghe câu này xong, mặt Thẩm Thiên Nhạc lại càng đỏ hơn. Cô ấp úng nói, giọng mất tự nhiên: "Ai... ai đáng yêu hả? Không cho phép cậu nói tôi đáng yêu."
"Vậy nói gì bây giờ." Tâm trạng Thẩm Quân ổn định hơn, bắt đầu quay lại vẻ cười cợt thích chọc ghẹo cô như thường ngày.