Thẩm Quân bế Thẩm Thiên Nhạc đặt xuống giường sau đó lấy chăn phủ lên đầu cô. Anh cầm hai cái túi một lớn một nhỏ đặt cạnh đầu giường lên đưa cho Thẩm Thiên Nhạc.
Thẩm Thiên Nhạc nghiêng người nhìn: "Cái gì vậy?" Là cái túi mà anh cầm theo lúc vào phòng.
Thẩm Quân lấy cái váy trong túi ra rồi đưa đến trước mặt Thẩm Thiên Nhạc. "Váy bị rách rồi. Tôi có mua cái khác cho chị."
"À!" Thẩm Thiên Nhạc nhớ sáng nay thức dậy đã không thấy anh nằm bên cạnh. Thì ra là đi mua váy cho cô. Đột nhiên lòng Thẩm Thiên Nhạc thấy ấm lên, con người này thật là chu đáo quá rồi.
Cô nhìn cái váy, rồi nhận lấy từ tay anh.
Váy là loại dài tay đơn giản, màu trắng, lại còn là loại kín cổ được may bằng vải ren hoa. Trông rất kín đáo, tao nhã.
Thẩm Thiên Nhạc bặm môi không biết có nên nói hay không, hết nhìn cái váy rồi lại nhìn lên Thẩm Quân.
Thẩm Thiên Nhạc: "À... Ừm... Mua cái khác được không?"
Thẩm Quân: "Sao vậy? Không thích à?"
Thích? Đương nhiên là thích rồi. Sao có thể không thích được chứ. Cô đang thích muốn chết luôn đây này. Nhưng mà sáng sớm nóng nực mà mặc cái váy dài tay kín cổ này chắc ngạt thở chết mất.
Không biết bắt đầu từ lúc nào cảm giác của Thẩm Thiên Nhạc đối với Thẩm Quân đã khác đi, ngay cả cô cũng không nhận ra thứ tình cảm đó của mình.
Nhưng những cử chỉ quan tâm lo lắng, hay là bắt ép cô làm một việc gì đó theo ý anh cũng làm lòng Thẩm Thiên Nhạc rung động. Sự chiếm hữu của anh làm cô thấy ấm áp, thấy mình thuộc về ai đó, thấy được anh muốn độc chiếm cô làm của riêng.
Cái cảm giác mà trước đây cô chưa từng được trải qua. Bây giờ lại được trải nghiệm cùng anh, con người kém cô đến năm tuổi.
Qua lại với nhiều người như vậy nhưng tất cả cũng chỉ là vì tiền của cô. Vì Thẩm Thiên Nhạc giàu có, xinh đẹp chứ không phải là vì tình cảm thật lòng... Cũng không phải vì yêu cô...
Họ sẽ không quan tâm cô ăn mặc kín đáo hay hở hang. Nếu hôm ấy cô mặc váy ngắn thì họ sẽ khen: "Em mặc thế này đẹp lắm."
Sẽ không tức giận vì cô bị người khác nhìn chằm chằm... bị người khác lời ra tiếng vào.
Họ sẽ không quan tâm tâm trạng cô buồn hay vui. Nếu hôm ấy cô buồn thì họ sẽ tìm cái cớ để trốn tránh. "Hôm nay anh bận rồi, xin lỗi em!"
Sẽ không ở bên cạnh tìm cách an ủi làm cô vui lên...
Họ sẽ không quan tâm đến những biểu hiện nhỏ nhặt hay hờn dỗi của cô. Sẽ cảm thấy Thẩm Thiên Nhạc phiền phức, khó dỗ...
"Có tí chuyện cũng xé ra to, em phiền phức quá."
Họ sẽ không quan tâm xem hôm nay tiết trời lạnh rồi, có nên nhắc cô phải mặc thêm áo khoác vào không...
Nhưng... tất cả chỉ là không...
Chưa một lần Thẩm Thiên Nhạc cảm nhận được cái gọi là tình yêu. Cái cô cảm nhận được chỉ là giao dịch của tiền tài.
...
Thẩm Quân là đàn ông nên không thể nào hiểu được gu ăn mặc của phụ nữ thế nào. Sáng nay lúc vào trung tâm thương mại anh đã phải hỏi nhân viên bán hàng rất nhiều lần.
Hỏi đến mức anh cũng thấy ngượng hết cả lên. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đi mua quần áo cho người khác. Thẩm Quân không biết nên thể nào mới phải.
Chọn mãi cuối cùng anh chọn cũng được cái váy màu trắng dài tay. Vừa tao nhã lại kín đáo, như vậy Thẩm Thiên Nhạc sẽ không bị người khác nhìn, anh cũng sẽ không phải trừng mắt với người ta là con người này đã có chủ nên làm ơn nuốt nước miếng của mấy người vào đi.
"Anh mua cho bạn gái à! Chu đáo thế, tặng sinh nhật phải không?"
Đứng trước quầy thanh toán, cô nhân viên nhìn anh cười đưa túi váy cho anh.
Thẩm Quân không nói, chỉ "ừ" một tiếng rồi nhận lấy cái túi từ tay cô nhân viên.
Ngoài mặt không để lộ nhưng trong lòng anh lại khẽ cười. Đúng là bạn gái thật.
...
Đến bây giờ nhìn cái váy Thẩm Thiên Nhạc cầm trên tay anh vẫn không hiểu Thẩm Thiên Nhạc có ý gì, cái váy rõ ràng là rất đẹp không phải sao? đáng ra cô phải thích mới phải.
"Thôi không sao, mặc thế nào cũng được. Hôm nay là chủ nhật, cậu có phải đến Thẩm thị làm không?"
"Không! Tôi chỉ mới làm nhân viên thôi, nên chủ nhật đương nhiên là được nghỉ. Sao vậy? Muốn đi hẹn hò à?" Thẩm Quân chọc ghẹo cô.
Thẩm Thiên Nhạc cười cười. "Cậu thấy thế nào thì nó sẽ là thế đó."
Thẩm Quân: "..."
Lúc thay đồ Thẩm Thiên Nhạc cũng không vào phòng tắm, cô thay luôn tại chỗ. Suốt cả quá trình Thẩm Quân vẫn đứng một bên nhìn, nhìn đến mục yết hầu không kìm được lên xuống.
Ra khỏi khách sạn, Thẩm Thiên Nhạc bảo anh chở cô đến một nhà hàng nhỏ nằm ở khu ngoại ô ngoài thành phố T. Nếu muốn ăn thì có biết bao nhà hàng ngon ở thành phố cần gì phải đi xa như vậy để ăn.
Thẩm Thiên Nhạc cầm điển thoại xem gì đó, liếc mắt nhìn anh một cái. "Hôm nay cậu nói mình rảnh mà, đi xa một chút cũng không được à?"
Đi xa một chút đương nhiên không phải vấn đề, nhưng mà giống như Thẩm Minh Hạo nói, tính tình Thẩm Thiên Nhạc thất thường, không biết lại định giở trò gì.