- Là ai, dám xâm nhập cấm địa bổn giáo?
Tiếng quát hỏi làm cho Dư Hải Bằng giật mình và lo sợ! Vì chàng không ngờ rằng nhân vật đã đánh cắp chàng lại là người của U Minh giáo và bây giờ nhân vật đó đang đưa chàng vào cấm địa của U Minh giáo!
“Không lẽ thủy chung ta lại đối diện với lão Phó giáo chủ U Minh giáo họ Mộc sao?”
Nhân vật đang vác chàng trên vai bấy giờ mới lên tiếng! Âm thanh giọng nói của nhân vật này, Dư Hải Bằng thuở giờ chỉ nghe mới có một, không có ai có âm sắc the thé khó nghe như nhân vật này!
- Là lão phu đây!
- À! Thì ra Y Thần Kha lão nhân gia! Không hiểu vì việc gì mà Kha lão nhân gia lại đường đột đến đây vào giờ này?
- Ngươi giữ chức vụ gì trong U Minh giáo?
- Là nội đường Tổng quản!
- Vậy thì được rồi! Lão phu bất tất phải vào trong làm phiền đến Phó giáo chủ!
- Té ra Kha lão nhân gia định tìm Phó giáo chủ sao?
- Đúng vậy! Nhưng gặp được ngươi cũng tốt quá rồi!
- Kha lão nhân gia nói như thế nghĩa là sao?
- Phiền ngươi vào bẩm báo với Mộc lão đệ của lão phu rằng: ba ngày nữa lão phu sẽ có Hồi Nguyên đan!
- Hồi Nguyên đan? Vậy thì hay lắm! Đôi chân của Phó giáo chủ có cơ được chữa khỏi! Nhưng mà Kha lão nhân gia này...
- Ngươi còn muốn nói gì nữa?
- Giờ này Kha lão nhân gia vẫn còn ở đây, thì liệu ba ngày nữa làm sao Kha lão nhân gia có thể đến được Thiếu Lâm tự để lấy được Hồi Nguyên đan?
- Hé... Hé... Hé ... Ba ngày đường! Bấy nhiêu đó thời gian còn không đủ để đi đến Thiếu Lâm thì nói gì đến lấy được Hồi Nguyên đan chứ? Lão phu cho ngươi hay, lão phu mới vừa từ Thiếu Lâm quay về đây!
Lão nội đường Tổng quản bèn sửng sốt :
- Nói vậy là Kha lão nhân gia đã đắc thủ được Hồi Nguyên đan rồi sao? Vậy thì cần gì phải chờ đến ba ngày nữa?
Lần này đến lượt Dư Hải Bằng sửng sốt khi chàng nghe lão Y Thần họ Kha là người đã thân chinh mang chàng từ Thiếu Lâm đến đây nói :
- Lão phu tìm đến Thiếu Lâm chỉ là ý niệm cầu may thôi! Bọn trọc Thiếu Lâm dễ gì chịu ban cho lão phu dù là một hoàn Hồi Nguyên đan? Nhưng không ngờ lão phu lại gặp phải điều hi hữu! Ngươi có trông thấy gã lão phu đang mang trên vai không? Trong người gã bây giờ đang ẩn tàng đến năm hoàn Hồi Nguyên đan! Lão phu chỉ cần thời gian ba ngày để trích thịt và xương gã ra, sau đó nung sắc lại thành cao! Lúc đó không phải là lão phu đã có Hồi Nguyên đan trong tay rồi sao?
- Diệu kế! Diệu kế! Cung hỉ Kha lão nhân gia! Được rồi, Kha lão nhân gia hãy về đi! Hạ nhân sẽ báo ngay tin mừng này cho Phó giáo chủ rõ!
- Ừm! Ngươi cứ nói như thế là được rồi! Lão phu phải hồi sơn đây!
Dư Hải Bằng bàng hoàng khôn xiết! Chàng không ngờ vừa bôn tẩu giang hồ đã ngộ nhiều tai kiếp như thế này! Vì Đạt Ma kinh chàng đã bị đả thương chí mạng! Rồi lại lâm vào tình thế nguy kịch. Bị người đem nấu sắc lại thành cao để thu hồi Hồi Nguyên đan!
Mà tất cả là vì ai nào? Vì Thiếu Lâm cũng có, vì Túy Cái cũng có. Mà đầu dây mối nhợ là vì lão Phó giáo chủ U Minh giáo họ Mộc thổ tả nọ!
Nếu không vì lão họ Mộc khốn kiếp thì Dư Hải Bằng đâu phải mất đi vị hiền mẫu, đâu phải bôn ba ra chốn giang hồ? Nếu không vì Túy Cái châm chọc khiêu khích thì có lẽ Dư Hải Bằng cũng chưa chắc đã đủ đởm lược khổ luyện công phu và nghĩ đến việc báo gia thù? Và nếu không vì Đạt Ma kinh của Thiếu Lâm phái thì chàng đâu có ra nông nổi này?
“Ối chao! Làm người thuộc chốn giang hồ rõ là rước họa vào thân! Chẳng trách song thân ta đã rửa tay gác kiếm, chỉ muốn làm một thường nhân mà thôi!”
Than thân trách phận được một lúc, Dư Hải Bằng lại biết rằng số chết không sao tránh khỏi khi chàng cảm nhận được Kha Y Thần dường như đã đi về chỗ trú ngụ của lão rồi! Vì liền ngay sau khi chàng được lão đặt nằm lên một thạch bàn, chàng lại nghe được mẫu đối thoại sau :
- Nội tổ đã về rồi ư? Còn ai đây, nội tổ? Là bệnh nhân của nội tổ à?
Đáp lại giọng nói của nữ nhân đó, lão Y Thần cười lên the thé :
- Hé... Hé... Hé...! Uyển nhi! Con xem lại xem, tình trạng của gã như thế thì liệu nội tổ có tài Hoa Đà, Biển Thước gì mà chữa trị được cho gã chứ?
- Hắn bị sao vậy, nội tổ?
- Ngũ tạng lục phủ bị chấn thương trầm trọng đến sai lệch cả bộ vị! Đã thế lại còn bị điểm phế Tàn huyệt sinh cơ nữa...
- Vậy làm sao hắn còn sống được?
- Nội tổ cũng vì lòng nhân đã cho gã uống hết hai hoàn Hồi Nguyên đan mà nội tổ xin được ở Phong Giác đại sư, Phương trượng Thiếu Lâm tự! Nguyên ý nội tổ khi xin Hồi Nguyên đan là để cứu Mộc thúc tổ của con, nhưng gặp tình thế cấp bách, nội tổ đành phải cho gã uống! Nào ngờ, là Y Thần như nội tổ cũng phải bó tay! Hà!
- Vậy bây giờ nội tổ định làm gì hắn?
- Uyển nhi! Như nội tổ vừa nói, số mệnh của gã đã được định sẵn rồi, không thể canh cãi được! Và nội tổ cũng không thể không nghĩ đến Mộc thúc tổ của con! Do đó, nội tổ định thu hồi lại Hồi Nguyên đan từ người gã! Uyển nhi có hiểu được ý tứ của nội tổ không?
Những lời này của lão Y Thần họ Kha đã làm cho Dư Hải Bằng hoang mang không ít. Vì chàng chất chứa đầy ác tâm! Không những thế, lão lại còn cố tình đặt chuyện để dối gạt nội điệt của lão như vậy! Và đây chính là nguyên do khiến chàng càng hoang mang hơn, vì như thế có nghĩa là nội tôn của lão, tức là cô nàng được lão họ Kha ưu ái gọi là Uyển nhi chắc chắn là không biết rõ ác tâm của lão, nên lão mới phải bịa đặt câu chuyện.
Sự hoang mang lập tức biến thành nỗi kinh hãi khi Dư Hải Bằng nghe lão Y Thần họ Kha cất giọng the thé nói tiếp :
- Đằng nào thì gã cũng không thoát được cái chết, nhưng nội tổ không thể để cho Mộc thúc tổ con vì lòng nhân không đúng chỗ của nội tổ mà thành một phế nhân suốt đời được! Uyển nhi có tán thành hành động này của nội tổ không? Ừm! Hay là con hãy đi nghỉ ngơi đi! Chuyện này Uyển nhi càng không chứng kiến thì càng hay! Nội tổ phải đi lấy dụng cụ đây! Càng thu hồi Hồi Nguyên đan sớm chừng nào thì Mộc thúc tổ của con càng mau bình phục chừng nấy! Đi đi Uyển nhi!
Tiếng bước chân của cả hai từ từ đi xa dần. Và như thế có nghĩa là mệnh số của Dư Hải Bằng sắp sửa đến lúc cáo chung!
Bất kỳ ai cũng vậy, khi lâm vào tình trạng dù biết chắc rằng cái chết đã rõ mười mươi đều cũng phải có những hành vi không lường được của bản năng! Đó là chí cầu sinh, mưu tìm cái sống giữa cái chết!
Dư Hải Bằng cũng thế! Ý nghĩ đầu tiên đến với chàng trong lúc mang tâm trạng kinh hãi này là “chạy!”.
Hoặc giả Hồi Nguyên đan và tâm pháp thượng thừa của Đạt Ma kinh phát sinh hiệu dụng, hoặc một lực lượng thần bí của một kẻ cùng đường chợt bộc phát lên. Giữa hai điều đó Dư Hải Bằng không biết là do điều nào đang xảy ra cho chàng! Chàng chỉ biết rằng khi ý nghĩ bỏ chạy chợt xuất hiện trong tâm trí thì Dư Hải Bằng đã bật ngồi dậy thật sự và mở bừng mắt ra để lộ một ánh mắt sợ hãi đến thất thần!
Là thất thần chứ không là kinh ngạc! Vì Dư Hải Bằng đâu còn thời giờ để tự kinh ngạc về sự cử động tưởng như không có mà lại có vào lúc này! Ngược lại, chàng phải thất thần sợ hãi khi mục quang của chàng đã nhiều ngày qua chưa nhìn thấy gì thì cái nhìn lần đầu tiên của chàng lại chạm vào một gương mặt khả ái của một vị tiểu cô nương!
Tiểu cô nương này với độ tuổi khoảng mười bốn, mười lăm nếu không là Uyển nhi gì đó thì còn là ai vào đây?
Uyển nhi cũng đang tròn mắt kinh ngạc nhìn lại Dư Hải Bằng!
Cả hai chưa ai kịp nói với ai lời gì thì từ phía xa ở bên ngoài chợt nổi lên một tràng cười cuồng ngạo vang lồng lộng vào tận trong này.
- Ha... Ha... Ha...!
Tràng cười còn đang vang dội thì âm thanh the thé của lão Y Thần họ Kha bỗng vang lên :
- Ai?
- Kha lão nhi! Đến cố nhân đây mà lão không nhận ra sao?
- Tư Đồ Quang? Là Tư Đồ bảo chủ?
- Hắc... Hắc... Hắc...! Không ngờ một trong Võ lâm Tứ thần, Y Thần Kha lão nhi đến lúc cuối đời bỗng thay tâm đổi tính, phát sinh mối từ tâm với kẻ lâm nguy gặp qua đường! Quả là chuyện hi hữu mà bổn Bảo chủ không sao ngờ được!
- Câm! Giữa lão phu và Hồng Hạc bảo nước sông nước giếng không đụng nhau, sao Tư Đồ Quang ngươi lại cả gan xen vào chuyện của lão phu?
- Kha lão nhi! Ai còn sợ Xuyên Tâm chỉ của lão, chứ Tư Đồ Quang ta không ngán ngọn đó của lão đâu! Ta đang có chuyện cần thương lượng với lão đây!
- Bình sinh lão phu đã có danh là Bất Cầu Nhân rồi, lão phu đối với chuyện thương lượng không có hứng thú đâu! Tư Đồ Quang, ngươi hãy cút về Hồng Hạc bảo của ngươi đi! Bằng không chớ trách lão phu đây tuyệt tình đó!
Té ra người đang đêm đến tìm Y Thần Kha lão có ngoại hiệu kỳ dị là Bất Cầu Nhân, lại là Bảo chủ Hồng Hạc bảo Tư Đồ Quang! Như Tư Đồ Quang có nói là lão không ngán sợ tuyệt kỷ Xuyên Tâm chỉ của Kha lão, một trong võ lâm tứ thần, mà là có chuyện cần thương lượng! Và tuy mang danh là Bất Cầu Nhân nhưng Kha lão không khỏi động tâm khi nghe Tư Đồ Quang cười sặc sụa đáp :
- Có thật là vậy không? Không cần đến Tam Ma tử kiếm lệnh mà Kha lão nhi cũng bất cần thật sao? Ha... Ha... Ha...!
- Tư Đồ Quang! Ngươi vừa nói gì? Là Tam Ma tử kiếm lệnh à? Ngươi đã đắc thủ Tam Ma tử kiếm lệnh rồi ư?
- Vậy là Kha lão nhi quan tâm đến vật đó rồi phải không? Ha... Ha... Ha...! Bây giờ khoan hãy nói đến điều đó đã, lão nói đi, liệu lão có muốn cùng ta thương lượng không?
- Ngươi muốn đánh đổi Tam Ma tử kiếm lệnh để lấy cái gì của lão phu?
- Hồi Nguyên đan!
- Hồi Nguyên đan? Sao ngươi biết lão phu có Hồi Nguyên đan?
- Không những ta biết chắc lão có mà còn biết lão định thu hồi đến năm hoàn kìa! Lão yên tâm đi! Ta không cần nhiều đến thế đâu! Chỉ một là đủ để cho chúng ta thương lượng rồi!
Còn chưa biết rõ Y Thần Kha lão có chịu thương lượng với Tư Đồ Quang hay không thì ở trong này tình thế đột nhiên xoay chiều hẳn!
Dư Hải Bằng tuy cũng đang quan tâm và muốn xem lại thanh Tam Ma tử kiếm lệnh có còn ở trong người chàng không, nhưng việc đó lại không quan yếu bằng việc bỏ chạy! Điều cốt yếu là vị tiểu cô nương kia, nội tôn của lão Y Thần họ Kha, không hiểu cô nàng sẽ có thái độ như thế nào lúc đã hiểu rõ là nội tổ của cô nàng đã lừa dối khi thấy Dư Hải Bằng vẫn đi đứng bình thường và khi nghe lão Tư Đồ Quang nói mập mờ về sự dối trá của lão Y Thần họ Kha?
Dư Hải Bằng còn đang lựa chọn thái độ thích ứng thì cô nàng lại cất giọng nói trước :
- Vậy là nội tổ của tiểu muội đang muống gia hại nhân huynh! Nhân huynh không bị nội thương như nội tổ đã nói sao?
Lúc này mà giải thích cặn kẽ thì một là không đủ thời gian, hai là chính Dư Hải Bằng cũng không biết giải thích như thế nào. Do đó, Dư Hải Bằng chỉ hối hả nói :
- Tiểu cô nương! Mọi việc như thế nào thì tại hạ không tiện giải thích! Thủy chung thì tại hạ là kẻ vô thù vô oán với lệnh tổ, và tại hạ cũng biết tiểu cô nương vốn là người có tấm lòng đôn hậu! Như thế này được không, tiểu cô nương hãy buông tha cho tại hạ? Tại hạ thật lòng không nỡ động thủ với tiểu cô nương! Vả lại, dù có động thủ đi nữa, tại hạ cũng e không sao thoát được một khi lệnh tổ nghe tiếng huyên náo mà quay vào! Lần đâu tiên trong đời tại hạ mới mở miệng cầu xin một ân huệ! Tiểu cô nương!
- Được rồi! Nhân huynh không cần nói nhiều nữa! Có khi gia nội tổ bị kẻ nào ác ý giăng bẫy đây! Để lát nữa tiểu muội sẽ cầu khẩn với nội tổ, buông tha cho nhân huynh.
Dư Hải Bằng cười khổ trong khi sắc mặt vẫn cứ tím tái! Chàng lắc đầu :
- Không được đâu, tiểu cô nương! Lệnh tổ sẽ không buông tha cho tại hạ đâu một khi lệnh tổ đã bắt tại hạ và đưa từ Thiếu Lâm phái về tận đây!
- Nhân huynh là môn đồ Thiếu Lâm phái ư? Sao lạ vậy, chắc là có chuyện gì lầm lẫn đây! Vì chính gia nội tổ có nói là người và Phương trượng đời trước của Thiếu Lâm phái có tình thâm giao sâu sắc kia mà! Thôi được! Có gì tiểu muội sẽ nói với nội tổ sau! Nhân huynh hãy đi đi!
Biết rằng vị tiểu cô nương này đã hiểu lầm nhưng Dư Hải Bằng thấy y không tiện giải thích! Hay nói đúng hơn là chàng cũng không muốn giải thích cho câu chuyện thêm rắc rối!
- Đi? Làm sao đi được khi lệnh tổ đang ở phía trước?
Quay người lại thật nhanh, Uyển nhi vừa đi vừa nói với chàng :
- Để tiểu muội đưa nhân huynh đi! Còn có lối đi khác ở phía hậu nữa!
Vừa đi theo Uyển nhi, Dư Hải Bằng vừa mở miệng hỏi :
- Đây là địa phương nào? Cách Thiếu Lâm bao xa vậy, tiểu cô nương?
Dư Hải Bằng bối rối khi nghe vị tiểu cô nương đáp lại :
- Ngũ Hành sơn! Cách Thiếu Lâm phái ngoài ba trăm dặm! Nhân huynh không biết sao?
- Tại hạ nằm bất động mấy ngày liền, lệnh tổ muốn đưa tại hạ đi đâu thì đi, tại hạ làm cách nào biết được chứ?
Không bao lâu, cả hai đã đứng ngay một chân núi và phía trước là một không gian rộng lớn, toàn là bóng đen của những rừng là rừng! Đến lúc đó, Uyển nhi mới nói :
- Nhân huynh cứ men theo những cánh rừng này mà đi, ắt sẽ đến được Hán Dương thành! Từ đó nhân huynh sẽ dễ tìm đường đi về Thiếu Lâm phái hơn! Nhân huynh hãy đi mau đi!
Dư Hải Bằng không khỏi động tâm khi nghe nói đến địa danh Hán Dương thành!
Trước đây không phải lão Phó giáo chủ họ Mộc có nói Hắc Tử Lâm nằm ở phía Bắc thành Hán Dương sao? Nhưng chàng lại không dám để lộ ra định ý đó, chàng chỉ nói :
- Thịnh tình này của tiểu cô nương, tại hạ nhất quyết sẽ có ngày đáp tạ! Cáo biệt!
Nói xong, Dư Hải Bằng bèn lửng thửng bỏ đi! Khi đi được mười trượng hơn, đến một chỗ hơi khuất, chàng liền quay đầu nhìn lại phía sau, và Dư Hải Bằng nhìn thấy Uyển nhi cũng đang quay người đi trở lại! Đến lúc đó, Dư Hải Bằng thay vì đi men theo những cánh rừng như lời Uyển nhi mách bảo thì chàng lại đi sâu vào bên trong!
Vì chàng biết rằng thể nào lão Y Thần họ Kha khi biết chàng đã đi mất thì lão sẽ đuổi theo! Có khi vì bệnh tình của lão Phó giáo chủ họ Mộc, lão họ Kha sẽ huy động bọn giáo đồ U Minh giáo tỏa ra khắp mọi nơi để lùng sục cho được chàng!
“Hừ! Nếu lão quả có thâm tình với Thiếu Lâm phái thì lão đâu có hành động lén lút ở Thiếu Lâm! Chính lão có nói với tên Tổng quản nội đường của U Minh giáo là: bọn trọc đâu dễ gì ban cho lão dù chỉ một hoàn Hồi Nguyên đan!? Vậy lão đã lừa dối nội tôn của lão! Lão không muốn nội tôn của lão biết rằng, tuy lão là Y Thần trong võ lâm tứ thần nhưng không phải là nhân vật chính phái. Tội cho Uyển nhi thật!”
Suy nghĩ đến đây thì Dư Hải Bằng đã đi khá sâu vào trong rừng! Sau đó, do không muốn lạc mất phương hướng, Dư Hải Bằng đành phải tự tìm lộ trình giữa rừng cây dầy đặc, giữ nguyên hướng đi về Hán Dương thành mà Uyển nhi đã nói! Cũng may từ nhỏ, Dư Hải Bằng đã quá quen thuộc với chốn sơn lâm, việc tự mở lối và tìm đường đi đối với chàng không phải là việc khó nên Dư Hải Bằng đã đi luôn một mạch cho đến lúc trời rạng sáng!
Chàng tìm một chỗ kín đáo để nghỉ ngơi, đồng thời chàng cũng lưu tâm quan sát con đường sơn đạo ở phía bìa rừng, xem liệu lão Y Thân họ Kha hoặc bọn giáo đồ U Minh giáo có bủa đi tìm chàng hay không?
Nói thì nói vậy, nhưng khi Dư Hải Bằng vừa ngã lưng xuống thì chàng không thể không nghĩ đến kỳ tích vừa xảy ra cho chàng!
Cứ theo những gì chàng nghe được trong lúc chàng phải nằm yên bất động như một kẻ hôn mê, thì chàng đã bị nội thương trầm trọng đến sai lệch hoàn toàn bộ vị của ngũ tạng lục phủ! Sau đó lại còn bị kẻ khác mà chàng bây giờ đã nhớ lại và tin rằng đó chính là Tư Không Huệ, ái nữ của Bảo chủ Thiên Đại bảo điểm vào Tàn huyệt sinh cơ! Ả đã nhờ vào hành động bất cận nhân tình này để biết rằng Phủ Việt Tàn Hồn đã ra tay đả thương và đoạt mất Đạt Ma kinh. Tuy nhiên, Dư Hải Bằng không sao hiểu được đột nhiên lúc này chàng lại cử động được? Là do Hồi Nguyên đan chí báu? Là do tâm pháp Đạt Ma kinh? Hay là trước đây chàng không hề bị thương tích trầm trọng đến phải bán thân bất toại như người tàn phế sắp chết đến nơi?
Nghĩ mãi không sao lý giải được, Dư Hải Bằng bèn giữ nguyên nề nếp cũ. Nghĩa là chàng vẫn tiếp tục luyện công theo Đạt Ma kinh khẩu quyết!
Nguồn chân khí nội thể của Dư Hải Bằng lúc này đâu có gì thay đổi so với trước khi chàng bị lão Phủ Việt Tàn Hồn đả thương! Cũng vẫn vỏn vẹn một chút công phu đối với người chỉ có độ trăm ngày luyện thổ nạp! Không nhiều hơn cũng không ít hơn!
Điều này chàng có thể tự giải thích rằng, tuy chàng có bị nội thương, nhưng nó đã tự khỏi nhờ vào Hồi Nguyên đan! Còn việc Tàn huyệt sinh cơ đã bị điểm làm đứt mất ba chỗ trong kinh mạch thì một là điều này đã không xảy ra, hoặc có xảy ra nhưng tâm pháp của Đạt Ma kinh đã chữa khỏi!
Tạm tin vào lời Phương Tịnh đại sư có nói với Giới Nộ đại sư mà chàng nghe được, Dư Hải Bằng bèn tự mình tiếp tục thổ nạp theo phương pháp trong Đạt Ma kinh!
Cách thổ nạp của Dư Hải Bằng hoàn toàn khác thường! Ai ai cũng phải tọa công điều tức nếu muốn bồi bổ công lực hoặc muốn trị thương để đã thông những chỗ tắc nghẽn! Còn Dư Hải Bằng thì không! Chàng dễ dàng nằm nửa ngủ nửa thức để thổ nạp điều tức! Do Dư Hải Bằng chưa từng trông thấy ai ngồi tọa công nên chàng không nhận ra sự khác lạ đó! Vì thế, Dư Hải Bằng cũng đâu biết rằng chính là nhờ tư thức đó, chàng mới luyện được Đạt Ma kinh và tự chữa được quái tật cho Tàn huyệt sinh cơ bị điểm phải! Điều này hãy để sau này nói rõ hơn!
Nói lại việc Dư Hải Bằng lơ mơ nửa ngủ nửa thức để thổ nạp! Chàng do công phu còn kém cõi nên đang khi thổ nạp chàng phải giật mình choàng dậy lúc nghe có tiếng quát hỏi bên tai :
- Là tên cẩu tạp chủng nào đây? Sao lại cứ giữa rừng mà nằm ngủ thế này?
Mở mắt ra, Dư Hải Bằng kinh hoàng khi nhìn thấy bao quanh chàng có đến năm tên thập phần hung hãn với khí giới đủ loại đang lăm lăm trên tay và nghiêng ngó chàng với khí sắc giận dữ!
Dư Hải Bằng còn chưa biết nói gì thì một tên trong bọn đứng gần đó đã bật cười lên nham hiểm :
- Kha... Kha... Kha...! Có lẽ là tên súc sanh này đây! Bọn ngươi nhìn lại gã xem, có phải vẻ ngoài của gã đúng như Kha lão nhân gia đã nói không?
- Đúng rồi! Cũng y phục bằng da thú, cũng thanh đoản đao quái dị còn cài bên lưng! Đúng là tên cuồng đồ này rồi!
- Còn nữa! Hãy nhìn vết sẹo phía trên lưỡng quyền của gã kìa! Tên kia! Ngươi quả là lớn mật! Dám lừa gạt Kha Như Uyển tiểu thơ của bọn ta! Còn chần chờ gì nữa ma không đứng lên theo bọn ta về! Hừ! May cho ngươi là Kha lão nhân gia có lệnh bắt sống ngươi, bằng không ta đã thưởng cho ngươi một đao rồi đó! Đứng lên nào!
Càng nghe bọn chúng nói, Dư Hải Bằng càng rụng rời tay chân! Rốt cuộc, chàng chỉ trốn được vỏn vẹn có một đêm thì lại bị bọn giáo đồ U Minh giáo bắt lại!
Không cam lòng, Dư Hải Bằng bất chấp hệ quả tốt xấu! Chàng vùng đứng lên thật nhanh! Vừa thi thố Túy Tiên bộ pháp mà khi trước lão Túy Cái đã thương và truyền thụ cho, Dư Hải Bằng vừa rút thanh đoản đao cầm trên tay! Chàng quắc mắt lên và bảo bọn chúng :
- Ta thà chết chứ không bao giờ để bọn ngươi bắt được ta đâu!
- Hố... Hố... Hố...! Bọn ngươi có nghe tên súc sinh đó nói gì không? Này tiểu tử! Đụng phải Tôn lão gia thì ngươi khôn hồn đừng khua môi múa mép nha! Ngoan ngoãn đi nào, đừng làm cho ta nổi xung lên thì khốn đó!
Vừa nói, gã họ Tôn, như gã đã tự xưng, liền chồm người tới và đưa cả song thủ ra định chộp lấy Dư Hải Bằng!
Đã sinh tâm liều mạng nên Dư Hải Bằng liền dùng thanh đoản đao bé nhỏ thay cho trường kiếm và thi triển kiếp pháp Uyên Ương! Còn cước bộ thì cứ theo Túy Tiên bộ pháp mà thi triển!
Vụt! Vụt! Vụt!
Soạt! Phập!
Hoặc là Uyên Ương kiếm pháp quá đổi tuyệt luân, hoặc do Túy Tiên bộ pháp quá biến ảo nên gã họ Tôn vì bất ngờ đã để Dư Hải Bằng lạng người tránh khỏi cái chộp bằng hai tay của gã! Và khi gã chưa kịp biến đổi chiêu thế thì thanh đoản đao của Dư Hải Bằng đã thích ngay vào huyệt Hầu Lộ của gã một nhát chí mạng!
Gã họ Tôn đưa hai tay bịt chặt vết thương và nắm giữ luôn thanh đoản đao của Dư Hải Bằng lúc đó chưa được rút về! Gã kêu lên như heo bị chọt tiết :
- Chết ta rồi! Tên súc sinh! Ngươi... ngươi... dám động đến... động đến...
Ộc... Ộc... Ộc...
Máu đỏ từ kẻ tay của gã họ Tôn theo từng tiếng kêu của gã mà thoát ra bên ngoài và chảy dài xuống ướt đẫm phần y phục trước ngực gã.
Đồng bọn của gã họ Tôn trông thấy thế, sau giây lát sững sờ cả bốn tên đồng kêu rống lên :
- Cuồng đồ! Ngươi muốn chết ư? Đỡ!
- Bất tất phải bắt gã! Cứ trảm thủ hắn đi cho rồi! Giết!
Âm thanh do bốn tên kêu rống lên làm huyên náo cả một góc rừng, nhưng điều đó không làm cho Dư Hải Bằng phải sợ bằng tiếng rít gió do bốn ngọn khí giới của bốn tên đang cùng một lúc vũ lộng và đổ cả vào người Dư Hải Bằng!
Kinh khiếp, Dư Hải Bằng theo bản năng tự cứu đã kịp rút thanh đoản đao về và lạng người theo Túy Tiên bộ pháp để tránh đòn tập kích của cả bốn tên! Đồng thời chàng cũng bất kể sự sống chết, cứ thấy tên nào đứng gần chàng liền tiện tay loang ngọn đoản đao dùng Uyên Ương kiếm pháp đánh ào vào tên đó!
Phập! Vù! Vù!
Vút! Vút! Phập!
- Ối! Tổ bà nó, tên thổ tả! Hắn đã đả thương ta rồi!
- Úy! Bản lãnh của tiểu tử cũng có phần cao minh đó! Chớ có xem thường hắn!
Hự!
Vù! Vù! Soạt! Soạt!
Phập! Phập!
- Hự! Ta nguy... rồi...!
- Hự!
Dù là mãnh hổ đi nữa thì cũng nan địch quần hồ! Đằng này Dư Hải Bằng nào phải là mãnh hổ chi chi, có chăng chàng chỉ là con thú đã bị cùng đường, khát khao mưu tìm con đường sống! Cho nên, vô hình chung chàng đã quên đi mọi e dè, quên rằng địch nhân có đến bốn tên và đều là hạng võ nghệ cao hơn chàng! Dư Hải Bằng chỉ biết đánh đỡ theo bản năng, theo Uyên Ương kiếp pháp mà chàng đã luyện đến thành thục!
Và Dư Hải Bằng chỉ cảm nhận sự sợ hãi sau đó, khi cuối cùng chàng đã giết hết bọn giáo đồ U Minh giáo, năm tên hung ác!
Do sợ hãi là thế, Dư Hải Bằng nào dám nhìn kiệt tác của chàng lâu! Chàng liền co giò bỏ chạy. Chạy bán mạng, chạy bất kể phương hướng, bất kể mọi gai góc ở trong rừng đang hoặc đã làm rách nát dần y phục bằng da thú của chàng!
Đang chạy là thế, Dư Hải Bằng chưa kịp bình tâm thì lại nghe có nhiều tiếng quát đuổi...
- Hắn kìa! Tên tiểu tử đó kia kìa! Mau vây bắt hắn lại!
- Đúng rồi! Chắc chắn là tiểu tử chúng ta đang tìm đây!
- Đứng lại nào... tiểu tử!
Vút! Vút!
Tiếng quát, tiếng rượt đuổi rồi những tiếng xao động giữa những lá rừng vang lên!
Kế đó, Dư Hải Bằng buộc phải dừng chân khi trước mặt chàng là hai tên to lớn dềnh dàng với hai thanh đại đao nặng chình chịch!
Không những thế, xung quanh chỗ Dư Hải Bằng vừa dừng lại lần lượt có năm bóng người nữa lộ diện!
Biết là khó thoát, Dư Hải Bằng không cần phí lời! Chàng tức tốc thi triển hai môn công phu mà chàng đã biết là Uyên Ương kiếm pháp và Túy Tiên bộ pháp!
Động tác của chàng làm cho bọn kia phải giận dữ kêu lên :
- A! Tiểu tử to gan! Muốn chết hử?
- Huynh đệ nghe đây! Lịnh của Kha lão nhân gia là bắt sống tiểu tử! Nhớ đừng giết gã đó! Ôi chao!
Gã vừa lớn tiếng, chợt kêu lên đau đớn khi cánh tay cầm đại đao của gã bị thanh đoản đao của Dư Hải Bằng chém phải!
Gã hầm hầm sắc mặt cố gắng cử đại đao lên và quát :
- Hay cho tiểu tử vô tri! Ta không giết ngươi không được! Đỡ!
Cùng với đao chiêu kinh hồn của gã, thì đồng bọn của gã cũng có hai tên xuất chiêu tập hậu vào Dư Hải Bằng!
Vù! Ào... Ào...
Vút!
Dù muốn dù không, bộ pháp Túy Tiên biến ảo đã giúp cho Dư Hải Bằng thoát một lúc ba chiêu của bốn tên này! Không những thế, chính vì sự lạng tránh quá bất thần của Dư Hải Bằng làm cho ba tên nọ không tài nào thu chiêu kịp, nên cả ba đều công kích lẫn nhau! Sắt thép đụng sắt thép gây thành tiếng động đinh tai nhức óc.
Choang! Choang! Choang!
Vô hình chung hành động của Dư Hải Bằng đã làm cho bọn giáo đồ U Minh giáo phải nộ khí xung thiên! Cả bảy tên đều như hổ đói, vây chặt lấy Dư Hải Bằng và kiên quyết phanh thây chàng ra ngay tức khắc, chúng mới hả dạ.
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Tiếng rít gió nghe đến rợn người! Nếu không phải Dư Hải Bằng vừa trải qua cuộc giao chiến với năm tên lúc nãy, có lẽ lúc này chàng chỉ cần nghe bấy nhiêu đó âm thanh kinh hồn thì chàng cũng đủ chết khiếp đi rồi! Nhưng, đởm lược đã trở về với Dư Hải Bằng, hùng tâm tráng khí liền xông lên! Đã đương cự được năm thì đối với bảy chỉ là thêm đôi phần khó khăn thôi chứ không đến nỗi nguy ngập lắm!
Bình tâm lại ít nhiều, tự tin vào Túy Tiên bộ pháp hơn, do đó uy lực của Uyên Ương kiếm pháp liền được tăng lên gấp bội khi Dư Hải Bằng dốc toàn lực giao chiến với bốn đối phương bảy mạng!
Soạt! Vù!
Vụt! Phập!
Soạt! Soạt!
Táng đởm kinh tâm, kinh hồn bạy tụy, xiêu hồn lạc phách! Cả bảy tên đều bàng hoàng, ngỡ ngàng rồi kinh hãi! Cả bảy tên không ai bảo ai đã lãnh mỗi tên một hoặc vài vết thương và cong thân bỏ chạy thục mạng!
Vừa chạy bọn chúng vừa kêu la í ới cứ như sắp chết đến nơi vậy!
Đâu khác gì bọn chúng, Dư Hải Bằng cũng vội vàng lao người chạy đi, chạy sâu hơn nữa vào trong rừng. Chạy cho đến mệt tưởng ngất đi mới thôi!
Phần thì mệt, phần thì sợ bọn giáo đồ U Minh giáo rồi cũng tìm được chàng nên Dư Hải Bằng đã quên cả đói khát! Vừa ngã vật người ra thì Dư Hải Bằng không chậm trễ, lo vận dụng tâm pháp Đạt Ma kinh để điều hòa chân lực!
Dần dần nỗi sợ rồi cũng vơi đi, thay vào đó là sự mệt mỏi đã đưa Dư Hải Bằng vào giấc ngủ sâu khi chàng nhận ra là đêm đang buông dần xuống khắp mọi nơi!
Mãi đến khi trời rựng sáng thì Dư Hải Bằng mới cảm nhận được sự đói khát!
Không còn cách nào khác, Dư Hải Bằng buộc phải rời chỗ ẩn! Chàng vừa tiến dần theo phương hướng mà chàng biết là rồi sẽ dẫn đến Hán Dương thành, vừa đảo mắt tìm trái cây rừng để đỡ dạ!
Gì thì gì, đối với người đã từng sinh sống ở núi rừng như Dư Hải Bằng thì chuyện tìm cái ăn cái uống không phải là điều khó! Có khó khăn chăng là chàng sợ gặp phải bọn U Minh giáo đồ mà thôi!
Thế nhưng một mối nguy hiểm khác lại đang đe dọa tính mạng Dư Hải Bằng mà chàng không hay!
Ườm... Ườm...!
Vừa mới dùng vài quả cây dại chưa đủ no thì tiếng gầm thét của loài mãnh thú chợt vang lên như ở kề bên thân làm cho Dư Hải Bằng hoảng vía!
Vút!
Ào... Ào...!
Vốn đang đề tỉnh trước mọi nguy cơ chạm mặt bọn giáo đồ U Minh giáo nên Dư Hải Bằng vừa nghe lọt tai tiếng mãnh thú gầm rú thì chàng đã nhanh tốc nhảy lùi người về phía sau, kịp thoát nạn trước cái vồ thập phần mạnh bạo như gió táp mưa sa của một con hắc báo!
- Súc sinh! Chớ có hung hăng!
Cật lực quát lên một tiếng lớn, Dư Hải Bằng hi vọng con hắc báo sẽ giật mình và bỏ chạy!
Nào ngờ điều xảy ra lại ngược với mong muốn của chàng! Phàm các loại thú rừng hung dữ chỉ chuyên sống về đêm, nhưng con hắc báo thì lại không! Nó vốn là loại thú phàm ăn, lúc nào cũng đói, lại biết leo cây không khác chi mèo! Do đó, nó luôn rình rập các giống thú nhỏ hơn, yếu hơn và tấn công từ trên cao thập phần nguy hại!
Lần vồ mới rồi may nhờ vào phản ứng mau lẹ nên Dư Hải Bằng mới thoát nạn và đã làm cho con hắc báo thêm hung hăng!
Sau tiếng quát của chàng thì con hắc báo liền gầm lên một tiếng cực to và đập đuôi lao vào Dư Hải Bằng! Khí thế của nó đâu khác gì cả một ngọn núi đổ ập vào Dư Hải Bằng!
Dư Hải Bằng cũng sinh giận :
- Súc sinh vô lễ! Muốn chết!
Vận dụng Túy Tiên bộ pháp, Dư Hải Bằng lần thứ hai tránh được những móng vuốt sắc nhọn ở hai chân trước của con hắc báo! Và chàng cũng đã kịp cầm lấy thanh đoản đao dùng Uyên Ương kiếm pháp giao chiến với ác thú!
Vù... Vù...
Vút! Vút!
Ào... Ào...
Ườm... Ườm...
Tuy chỉ là loài vật, nhưng thân thủ của con hắc báo xem ra còn linh hoạt hơn bọn U Minh giáo đồ mà Dư Hải Bằng đã chạm mặt hôm qua nhiều!
Con hắc báo trước sau đã tránh thoát tất cả ba mươi sáu chiêu kiếm Uyên Ương!
Ngược lại dù sao nó cũng là con thú nên nó không tài nào động được vào chéo áo của Dư Hải Bằng. Khi chàng liên tục thi triển mọi tinh túy biến ảo của Túy Tiên bộ pháp!
Con thú dần thấm mệt, còn Dư Hải Bằng thì tháo mồ hôi từng cơn khi bắt đầu vận dụng lại Uyên Ương kiếm pháp kể từ chiêu thứ nhất!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Vút! Vút!
Cả một vùng rừng rộng năm trượng vuông đều bị con hắc báo quần cho tơi tả!
Tiếng náo động vang cả một góc rừng!
Lượt thứ hai của Uyên Ương kiếm pháp ba mươi sáu thức rồi cũng được Dư Hải Bằng đánh ra hết! Nhưng con hắc báo chỉ thấm mệt nhiều hơn thôi chứ vẫn nguyên vẹn chưa lãnh một vết thương nào cả!
Bấy giờ, cả hai đều giữ miếng! Con hắc báo thì uy nghi chểm chệ rình rập từng động tác xiêu xiêu vẹo vẹo của Dư Hải Bằng! Ngược lại, Dư Hải Bằng không dám ngừng bộ pháp Túy Tiên! Vừa tiếp tục vận dụng bộ pháp, chàng vừa chực chờ từng sơ hở của con ác thú!
Phải chi nó sợ và bỏ đi, sau một lúc giáp chiến thì mọi sự sẽ êm xuôi! Đằng này nó vẫn cứ kiên gan duy trì cuộc chiến! Do đó, buộc lòng Dư Hải Bằng phải vận dụng cơ trí vào cuộc sống mái này! Chàng thầm tính toán bộ vị của con hắc báo và tìm xem trong ba mươi sáu chiêu Uyên Ương kiếm pháp liệu có chiêu nào khắc chế được con hắc báo không? Rồi tiếp đó Dư Hải Bằng lại phải tính xem nên sử tiếp chiêu nào, chiêu nào để đưa con hắc báo vào tử địa!
Đây là một dịp may hi hữu cho Dư Hải Bằng! Qua đó, chàng càng tăng thêm kinh nghiệm lâm trận, cũng như chàng tường tận hơn về mọi biến hóa khôn lường trong Uyên Ương kiếm pháp!
Và Dư Hải Bằng vừa ngộ được một chiêu, ra chiêu đối địch không cần phải theo thứ tự trong kiếm pháp! Cứ tùy từng bộ vị của địch nhân mà ra chiêu thích hợp, cũng như phải tùy từng chiêu thức của đối phương mà có chiêu hóa giải đúng lúc, đúng cách!
Nghĩ suy xong, Dư Hải Bằng bèn chủ động công vào con hắc báo bằng chiêu Uyên Ương Lượng Xí!
Với chiêu này con hắc báo sẽ không đủ đởm lược cũng như trí khôn để nhảy xổ vào chàng hoặc thoái hậu tránh chiêu! Mà nó sẽ lao chếch về bên tả, là bên mà Dư Hải Bằng cố tình chừa cho nó!
Quả nhiên là như thế! Nhưng con hắc báo đã kịp phản thủ hoàn công! Nó vươn cả phần thân trên với hai chân trước vồ ngược vào phía hậu tâm của Dư Hải Bằng!
Đã lường trước được trường hợp này, Dư Hải Bằng đã nhanh nhẹn dịch chân về phía trước đúng hai bước chân, đủ để đòn vồ của con hắc báo phải rơi vào quãng không! Xoay người, Dư Hải Bằng ra chiêu Uyên Cầm hí thủy, đâm ngược thanh đoản đao vào phần dưới của con hắc báo đang phơi bày ra ngay trước mắt chàng!
Đúng như dự liệu của Dư Hải Bằng, khi đã từng nhìn những cái rướn người tuyệt diệu của con hắc báo! Nó khẽ vồng thân sau lên một cái là toàn thân của nó đã bay bổng lên cao độ nửa thước, tránh thoát được đoản đao của Dư Hải Bằng lúc này đã hết tầm với!
Đúng lúc đó, Dư Hải Bằng mới ra chiêu tối hậu mà chàng đã ngầm tính trước!
Đó là chiêu Uyên Ương Triển Dực!
Bao lần trước, khi Dư Hải Bằng thi triển đến chiêu này thì chàng chỉ đứng yên và vươn thẳng đoản đao lên không! Nhưng lần này thì khác hẳn! Chàng đã tính trước là chàng đã hết tầm với! Nhưng đã là chiêu Triển dực thì Dư Hải Bằng cho rằng chàng phải thoát người lên cao, có như thế mới chỉ thể hiện được sự biến ảo của chiêu thức!
Thân pháp cao siêu thì Dư Hải Bằng chưa có, chưa biết! Nhưng một cái nhún người rồi nhảy bật lên trên, không lẽ không thực hiện được! Do đó, Dư Hải Bằng liền phốc người nhảy bật lên cao, cùng với thanh đoản đao ra chiêu Uyên Ương Triển Dực!
Quả nhiên không sai với dự liệu của chàng! Con hắc báo không thể nào rướn người lên cao thêm một lần nữa!
Thích ý vì đắc thắng, Dư Hải Bằng thay vì đâm ngập đoản đao vào người con thú thì chàng lại bật cười khanh khách và trở ngược đoản đao dùng đốc đao chạm nhẹ vào chỗ nhược của con thú một cái mà thôi!
Khi rơi trở lại mặt đất, con hắc báo do không biết nó vừa trải qua một lần tử kiếp nên nó vẫn tiếp tục lăn xả và Dư Hải Bằng!
Dư Hải Bằng hết cả sợ hãi! Chàng gầm lên :
- Được lắm đó lão báo! Được dịp này ta quần với lão một phen vậy! Xem đây!
Đã hiểu được sự quan trọng của lúc ra chiêu để công hoặc để thủ, Dư Hải Bằng đã không bỏ lỡ dịp, dùng con hắc báo như một địch nhân thực thụ! Chàng muốn chiêu thức của chàng được linh hoạt hơn! Vừa không phí sức vừa phát sinh uy lực chế ngự địch nhân!
Mà nếu đã thế thì không một nhân vật nào có những bộ vị và chiêu thức bất ngờ bằng lão báo này.
Quần với con hắc báo từ lúc rạng sáng cho đến lúc xẩm tối, Dư Hải Bằng càng sảng khoái bao nhiêu thì con hắc báo càng mệt nhoài đến bấy nhiêu!
Cuối cùng, khi biết không làm gì được Dư Hải Bằng, con hắc báo bèn lửng thửng bỏ đi! Nó không biết rằng chính nó có công trong việc tăng thêm bản lãnh cho Dư Hải Bằng nên nó đã được Dư Hải Bằng tha chết đến trăm lần là ít!
Mãn nguyện, Dư Hải Bằng chờ cho con hắc báo bỏ đi khuất, chàng bèn ngồi dựa người vào một thân cây gần đó và miên man nghĩ ngợi!
Kết hợp với việc thổ nạp điều hòa chân lực, Dư Hải Bằng thiếp đi lúc nào không hay!