- Vô lượng thọ Phật! Vị đi phía trước có phải là Dư thiếu hiệp không?
Vừa chuyển từ đường sơn đạo sang quan đạo rộng lớn, Dư Hải Bằng do không để tâm nên không nhận ra trên quan đạo ngay ở phía sau chàng đang có người di chuyển. Vì thế, chàng khá bất ngờ khi nghe có tiếng người vang lên và kêu đích danh chàng như thế.
Chàng liền dừng chân và quay người lại. Tuy chàng chưa một lần gặp mặt Mạc Vân đạo trưởng và dựa theo thanh âm này mà chàng đã từng nghe thì chàng dễ bề đoán định được.
Dư Hải Bằng vội vàng thi lễ :
- Là Mạc Vân đạo trưởng! Tại hạ đã từng nghe danh của đạo trưởng, nay được diện kiến quả thật là may mắn!
Vị đạo trưởng nọ chính là Mạc Vân đạo trưởng vội vàng đáp lễ và hỏi lại :
- Thật không ngờ Dư thiếu hiệp kiến văn uyên bác đã biết được bần đạo! Không dám! Thinh danh của Dư thiếu hiệp bây giờ đã vang lừng khắp vũ nội, được diện kiến thiếu hiệp, người được may mắn phải là bần đạo mới đúng! Thiếu hiệp đang vội lắm sao?
Dư Hải Bằng lắc đầu, đoạn quay sang hai nhân vật đồng hành với Mạc Vân đạo trưởng mà thi lễ :
- Đạo trưởng quá khen rồi! Đấy! Đến hai vị này là ai, tại hạ còn chưa biết đấy thôi! Nhị vị thứ cho tội thất lễ của tại hạ!
Hai nhân vật nọ đồng loạt đáp lễ và tuần tự nói :
- Thanh Thành phái chúng tôi thinh danh không bằng Võ Đang phái! Dư thiếu hiệp không biết đến là phải thôi! Tại hạ là Hoàng Hữu Gia! Gia huynh nguyên là Chưởng môn nhân bản phái!
- Cao Tường này thật diễm phúc được gặp Dư Hải Bằng các hạ. Tệ sư huynh nguyên là Chưởng môn tệ phái Nga Mi.
Nghe danh xưng và môn phái của hai nhân vật này, và họ lại đồng hành với Mạc Vân đạo trưởng của phái Võ Đang, Dư Hải Bằng liền biết ngay ý định của họ khi họ bảo là may mắn gặp được chàng! Dư Hải Bằng liền hỏi :
- Võ Đang, Thanh Thành, Nga Mi! Tam vị lần này tìm tại hạ có phải vì tung tích của tam vị Chưởng môn nhân không?
Nét mặt trầm uất, Mạc Vân đạo trưởng đáp thay cho cả ba :
- Đúng thế! Dựa theo lời thiếu hiệp đã cáo giác ngay phía trước Hắc Tử lâm, người cả ba phái đã lùng sục khắp Thiên Sơn nhưng lại không phát hiện được bất kỳ dấu vết gì chứng tỏ các vị Chưởng môn nhân đã đến đây! Thiếu hiệp có thể ra công giúp cho người của tam phái không?
Dư Hải Bằng đăm chiêu một lúc, sau đó mới giải thích :
- Nếu chư vị đã lùng sục khắp nơi mà không thấy, có lẽ tam vị Chưởng môn nhân đã bị bọn U Minh giáo di dời đi nơi khác và xóa hết dấu tích rồi! Tại hạ dù có đi tìm cũng là vô ích thôi!
- Nhưng thiếu hiệp có đoan chắc đấy là thi thể của tam vị Chưởng môn nhân không?
Ngập ngừng một lúc, vì đây là vấn đề then chốt! Sau đó Dư Hải Bằng mới nói :
- Vào lúc đó, tại hạ chưa từng gặp qua tam vị Chưởng môn nhưng thật sự ba nhân vật ấy cùng bị chôn vùi dưới tuyết với Mộc Thạnh, Phó giáo chủ U Minh giáo! Tuy thế, khi Mộc Thạnh được tại hạ cứu tỉnh thì lão đã bật cười khi nghe tại hạ nói ba nhân vật đó đã chết cứng!
- Vậy làm sao Thiên Phàm đại sư lại đoan chắc là...
- Một trong ba thi thể đó có lưu giữ trong người một lọ Đoạn Hương Tục Mệnh đơn!
- Là tệ sư huynh rồi! Còn hai vị kia thì sao? có dấu hiệu gì khả nghi không?
Dư Hải Bằng lắc đầu, song lại nói :
- Có thì cũng có, nhưng e không đủ chứng cứ để nhận diện! Một vị giữ trong người có đúng bốn nén bạc! Vị còn lại thì cất giữ Tam Ma tử kiếm lệnh! Trong khi đó, theo tại hạ sau này nghĩ lại thì Mộc Thạnh lại cất giữ Hắc Tử lâm bí đồ! Qua đó...
Sau khi Cao Tường nhận diện được sư huynh là người có mang theo Đoạn Hương Tục Mệnh đơn thì Mạc Vân đạo trưởng và Hoàng Hữu Gia tuy có vẻ thất vọng nhưng cũng buột miệng kêu lên :
- Ồ...! Thì giữa bọn họ và U Minh giáo vì tranh giành những di vật của Vô Cực Tái Lão Quân mà bị ám hại à? Dư thiếu hiệp nói không sai chứ?
- Điều đó thì chư vị yên tâm! Vì ngay sau đó, chính vì Tam Ma tử kiếm lệnh mà tiên mẫu đã bị sát hại, còn tại hạ thì cô thân cô thế trên bước đường lưu lạc giang hồ!
Nóng lòng vì gia huynh, Hoàng Hữu Gia bàn với Mạc Vân đạo trưởng :
- Đi thôi đạo trưởng! Chúng ta phải tìm đến Giáo chủ U Minh giáo mà hỏi cho ra việc này mới được!
Nhưng Dư Hải Bằng đã ngăn lại :
- Chư vị không nên tìm đến U Minh giáo!
- Tại sao chứ?
Sự nôn nóng của Hoàng Hữu Gia tuy không đáng trách, nhưng lại tỏ ra nông cạn, thiếu suy nghĩ!
Dư Hải Bằng vội vàng giải thích :
- Tam ma bây giờ đang do U Minh giáo khống chế, họa kiếp cho giang hồ không biết chừng nào xảy ra đây! Nhưng hiện thời thì U Minh giáo đã để lộ dã tâm khi chúng bắt giữ nhị vị Chưởng môn nhị phái Côn Luân và Hoa Sơn, kế đó là Túy, Kỳ, Bốc tam thần! Nếu chư vị không nghĩ suy cho kỹ thì chuyến đi này có khác gì mỡ dâng đến miệng mèo! Lợi bất cập hại!
- Vô lượng thọ phật! Dư thí chủ nói rất đúng! Nhưng bần đạo cùng chúng môn đồ rất không yên tâm với tin tức mơ hồ về tệ Chưởng môn...
- Bản phái Thanh Thành cũng vậy! Dư thiếu hiệp đừng ngăn cản nữa, tại hạ không nghe đâu!
Thấy Hoàng Hữu Gia mà Mạc Vân đạo trưởng đã tỏ rõ quyết tâm, chẳng đặng đừng, Dư Hải Bằng đành phải nói :
- Nếu chư vị muốn biết rõ chi tiết hơn thì tại hạ có cách này giúp cho chư vị và chư vị khỏi phải gặp nguy hiểm!
- Là cách gì vậy, Dư thiếu hiệp?
Đưa mắt nhìn quanh một vòng để dò xét, sau đó Dư Hải Bằng mới hạ thấp giọng để nói :
- Nhưng tin này thì chư vị phải hứa với tại hạ là không được để lộ cho ai khác biết ngoài tam vị mới được!
- Bần đạo sẽ thủ kín như bưng! Dư thiếu hiệp không phải e ngại!
- Tại hạ cũng thế!
- Tại hạ xin hứa chắc như vậy!
Được lời hứa của cả ba, Dư Hải Bằng mới nói cho bọn họ biết :
- Hiện Mộc Thạnh đang bị Thiếu Lâm giam giữ. Chư vị hãy đến gặp Phương Thanh đại sư thì lo gì không truy được tung tích của tam vị Chưởng môn nhân ở lão?
- Ồ! Thì ra lão họ...
- Suỵt! Tai vách mạch rừng! Xin chư vị giữ kín cho!
Được sự điềm chỉ của Dư Hải Bằng, Mạc Vân đạo trưởng cùng Hoàng Hữu Gia vội vội vàng vàng chia tay với Dư Hải Bằng để đi ngay về Thiếu Thất sơn! Tuy Cao Tường đã rõ tung tích của Chưởng môn Nga Mi, nhưng một khi đã có dịp để minh định lại thì Cao Tường cũng không bỏ lở! Do đó, cả ba lại tiếp tục đồng hành với nhau như khi nãy đã đồng hành!
Mãi bâng khuâng nghĩ ngợi về nguyên khí võ lâm đang dần dần tiêu hao do bọn U Minh giáo nên Dư Hải Bằng không biết rằng đang có một nhân vật từ từ tiến lại chỗ chàng đứng!
Đến khi Dư Hải Bằng phát hiện ra thì nhân vật đó chỉ còn cách chàng đúng một trượng! Dư Hải Bằng nạt khẽ :
- Ai?
Vừa nạt, Dư Hải Bằng vừa xoay người lại để kịp nghe nhân vật đó cười lên một tràng cười cuồng ngạo :
- Ha... Ha... Ha...!
- Là Bảo chủ Hồng Hạc bảo? Ha... Ha... Ha...
Dùng tràng cười để đáp lại tràng cười, hành vi của Dư Hải Bằng đã khiến cho Tư Đồ Quang phải kinh ngạc! Lão cao giọng hỏi :
- Tại sao ngươi lại cười?
Dư Hải Bằng đáp trả bằng một giọng nói cực kỳ cao ngạo :
- Hoàng thiên hữu nhãn! Tại hạ vốn đang định tìm Bảo chủ thì Bảo chủ lại xuất hiện! Điều may mắn này không đáng để tại hạ cười sao?
- Ngươi muốn tìm ta ư? Để làm gì chứ?
- Lúc trước Bảo chủ đã đối đãi với tại hạ quá ư trọng hậu, không lẽ tại hạ không đáp lại?
- Ha... Ha... Ha...! Ngươi muốn rửa hận à? Thôi đi! Chuyện lầm lẫn lúc trước của ngươi, đã lâu rồi ta không để tâm đến nữa!
Tuy Dư Hải Bằng đã hiểu Tư Đồ Quang muốn ám chỉ chuyện chàng đã lầm lẫn và đổ riệt cho lão đã đắc thủ Hắc Tử lâm bí đồ, nhưng chuyện đó đâu có thể dễ dàng khiến cho chàng bỏ qua chuyện Tư Đồ Quang đã đánh chàng một trận sống dỡ chết dỡ được? Do đó, Dư Hải Bằng hậm hực nói :
- Nhưng tại hạ vẫn còn để tâm thì sao? Tư Đồ bảo chủ, lần này Bảo chủ phải trả lẽ công bằng rồi đó. Bảo chủ không thoái thác được đâu!
Tư Đồ Quang Bảo chủ Hồng Hạc bảo lại cười lên một tràng nữa, sau đó mới nói :
- Ha... Ha... Ha...! Được thôi! Mới đây không lâu ta có nghe ngươi đơn thân độc lực bắt giữ được lão Phó giáo chủ U Minh giáo, nhưng ta lại cho rằng đó chỉ là lời ngoa truyền không hơn không kém! Và ta cũng có ý kiểm chứng lại để xem sao!
Vốn dĩ Dư Hải Bằng không quen khoác lác khoa trương, nên chàng chỉ cười mà thôi :
- Bảo chủ nói không sai, rất có thể thiên hạ đã thổi phồng sự việc lên. Nhưng Bảo chủ đã quên mất một câu?.
- Là câu gì?
- Có lửa mới có khói! Mời!
Thần thái của Dư Hải Bằng lúc này đâu khác gì bậc tôn sư một phái! Chàng đưa hữu thủ ra mời lão, tuy tư thế trông rất bình thường nhưng lại kín đáo không một chỗ hở!
Nhìn vào tư thế đó của Dư Hải Bằng, Tư Đồ Quang bất giác phải ngưng đọng thần sắc! Lão chiêm niệm lại câu “có lửa mới có khói”, mà Dư Hải Bằng vừa nói và lão mơ hồ lo sợ rằng ngày hôm nay có thể thanh danh một đời của lão sẽ đổ sông đổ biển!
Hít mạnh một hơi thanh khí, Tư Đồ Quang vội vàng dập tắt ngay tư tưởng chủ bại! Lão hét lên một tiếng vừa để uy hiếp Dư Hải Bằng, vừa tăng thêm hùng tâm tráng khí cho chính lão :
- Đỡ!
Tả chưởng xô ra, chưởng kình xuất hiện! Và chỉ bằng vào thần thái ung dung của Dư Hải Bằng khi chàng bằng bặng đưa đơn chưởng ra nghinh đón thì Tư Đồ Quang mới tin rằng Dư Hải Bằng bây giờ khác xa Dư Hải Bằng nửa năm về trước! Và thế là Tư Đồ Quang nhanh nhẹn biến tả chưởng thành hư chưởng và nhanh tốc đưa hữu chưởng ra như một thực chưởng cùng với tiếng quát :
- Thân thủ khá lắm! Đỡ!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Không để cho sự biến hóa của Tư Đồ Quang làm rối loạn thị giác. Dư Hải Bằng thay vì thu kình lại thì chàng lại đẩy mạnh tả chưởng ra trong khi hữu chưởng vẫn giữ nguyên như lúc đánh ra! Điều này có nghĩa là Dư Hải Bằng chấp nhận chia đôi chân lực nội thể, một để chọi với thực chưởng đủ đầy chân lực của Tư Đồ Quang, còn một thì đánh khơi khơi vào quãng trống khi Tư Đồ Quang buông xuôi hư chưởng!
Dùng một nửa chân lực để đối chọi với toàn bộ chân lực của một nhân vật thành danh trước chàng thì rõ ràng Dư Hải Bằng đã quá mạo hiểm! Do đó, ngay sau khi song chưởng chạm nhau thì thân hình Dư Hải Bằng lập tức thối lui có đến ba bước! Trong khi đó thì Tư Đồ Quang vẫn bình chân như vại!
Thấp trí hơn người thì đành chịu! Dư Hải Bằng sau khi điều hòa lại khí huyết thì chàng vẫn trầm tĩnh kêu lên :
- Đến lượt tại hạ đáp lễ đây! Đón chiêu!
Vẫn với đơn chưởng, Dư Hải Bằng cứ chậm chạp đẩy ra, cung cách không khác gì Tư Đồ Quang đã thực hiện lúc mới rồi! Có khác chăng là Dư Hải Bằng đã tổn hao hết một phần chân khí và chàng khi xuất chưởng lại đánh từ một cự ly xa hơn Tư Đồ Quang lúc này đúng ba bước chân, do bị thoái hậu!
Là cao thủ võ lâm thì chỉ với những chi tiết nhỏ thôi cũng đủ để đo lường sự nông sâu của nhau rồi! Vì thế, Tư Đồ Quang buộc miệng nói :
- Tiểu tử khí phách quả ngang tàng! Này!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Không biến hóa, không đổi thay, cứ thế nào đánh thế ấy! Lần này kẻ mắc hỡm lại là Tư Đồ Quang! Lão đã ngỡ Dư Hải Bằng sẽ áp dụng đấu sách như lão, hoặc giả phải biến hóa hơn lão mới đúng, nên lão khi xuất lực chỉ dám vận dụng có bảy thành hỏa hầu mà thôi! Lão nào ngờ, Dư Hải Bằng rất chân phương khi ra chiêu. Có chăng là trong chưởng kình của chàng có mang theo luồng nhiệt khí nóng bỏng khác thường mà thôi.
Và sau tiếng chạm chưởng lần này thì kẻ bị đẩy lui là Tư Đồ Quang chứ không là Dư Hải Bằng nữa! Đồng thời, Tư Đồ Quang tuy lui cũng ba bước như Dư Hải Bằng nhưng nếu xét về khoảng cách khi ra chiêu thì kẻ như Tư Đồ Quang đã kém thế so với Dư Hải Bằng.
Người ta hơn nhau ở cái danh, còn gà hơn nhau ở tiếng gáy. Tư Đồ Quang làm sao tiêu hóa nổi sự nhục bại này! Lão gầm lên lồng lộng :
- Quả danh bất hư truyền! Đỡ này!
Không như lượt ra chiêu đầu tiên, bây giờ Tư Đồ Quang vừa xuất chưởng vừa tung người nhảy vọt tới thật nhanh khiến cho chiêu chưởng càng thêm phần lợi hại!
Dư Hải Bằng biết lão đã động nộ, đáng lý chàng có thể dễ dàng né tránh nếu chàng chịu thi triển Túy Tiên bộ pháp! Nhưng chàng lại không cam tâm dùng cái xảo, cái ảo để hơn đối phương! Chàng muốn bằng vào thực lực của chàng để thắng được Tư Đồ Quang thì chàng mới hả dạ! Vì thế, Dư Hải Bằng cũng lao vào lão, cũng vận dụng chưởng kình nghinh đón chưởng kình của đối phương, khí thế chỉ có bằng hoặc hơn Tư Đồ Quang chứ không chịu kém!
Ầm! Ầm!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Năm chiêu, mười chiêu rồi thì ba mươi chiêu.
Thần sắc và vẻ ngoài của cả hai bây giờ trông tiều tụy đến thảm nảo! Và trong khi Tư Đồ Quang cười gượng gạo một cách yếu ớt vì đã nhận chân một sự thật là lão không hơn được Dư Hải Bằng, thì Dư Hải Bằng vẫn nhếch trên môi một nụ cười ngạo nghễ!
Trông thấy nụ cười đó của Dư Hải Bằng, Tư Đồ Quang lảo đảo thân hình vừa tiến lại gần vừa nói :
- Ngươi đắc ý lắm sao, tiểu tử?
Dư Hải Bằng cũng nghiêng ngả bước đi xiêu vẹo, đáp :
- Đương nhiên!
- Ha... Ha... Ha...! Nhưng ngươi vẫn không hơn được ta kia mà?
- Ha... Ha... Ha...! Bảo chủ lầm rồi!
- Lầm! Lầm làm sao được mà lầm?
- Thế Bảo chủ có biết rằng tại hạ còn một tuyệt chiêu nữa vẫn chưa dùng đến chăng?
Lắc đầu, Tư Đồ Quang nói bằng giọng cả quyết :
- Phi lý! Vì nếu ngươi có thì không lẽ ngươi lại không sử dụng? Ngươi đang hận ta nhiều lắm kia mà?
Gật đầu, Dư Hải Bằng đáp bằng giọng ôn hòa không phù hợp với thực cảnh :
- Hận thì có hận. Nhưng không đủ để tại hạ phải giết Bảo chủ!
- Láo! Ngươi mà giết được ta ư?
Nhìn Tư Đồ Quang phẫn nộ tuy chàng không đành tâm nhưng chàng cũng phải nói ra một sự thật :
- Bảo chủ đừng giận khi nghe tại hạ nói những lời này! Đổi lại, nếu không phải là Bảo chủ mà là một ác nhân nào đó thì ngay chưởng thứ ba, tại hạ đã đoạt mạng rồi!
- Hừ! Ngươi khoác lác mà không xấu hổ cái lỗ miệng ư?
- Bảo chủ không tin? Bảo chủ muốn chứng nghiệm không?
- Xuất thủ đi! Thử xem ngươi còn khoe khoang lỗ miệng nữa không nào!
Ngần ngừ một lúc như không muốn ra chiêu, Dư Hải Bằng hỏi :
- Bảo chủ không sợ phải chết sao?
Tức thì Tư Đồ Quang liền gầm lên :
- Nói nhảm! Ta mà chết dưới tay ngươi sao?
Nghe lão bảo thế, Dư Hải Bằng chợt nảy ra một ý, chàng lại hỏi :
- Thế nếu Bảo chủ bại thì sao?
- Không bao giờ có chuyện đó! Bất quá giữa ta và ngươi sẽ cùng nhau về nơi chín suối thì đúng hơn!
Mỉm cười tự tin, Dư Hải Bằng lại cứ hỏi dồn :
- Nhưng nếu chuyện đó có thì sao nào?
Một lần nữa, Tư Đồ Quang lại gầm lên :
- Thì ta sẽ tự tuyệt! Ngươi chịu chưa? Hử?
Dư Hải Bằng lắc đầu, đáp nhẹ :
- Đâu đến nỗi phải nghiêm trọng thế, Bảo chủ? Tại hạ chỉ cần Bảo chủ ưng nhận một điều kiện thôi, Bảo chủ có đồng ý không?
- Ngươi muốn một cũng được, hai ba cũng được! Mà mười cũng được! Ra tay đi! Chớ phí lời vô ích!
Thần sắc chợt ngưng đọng, Dư Hải Bằng quát lớn :
- Được! Bảo chủ hãy cẩn trọng! Đỡ!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Cung cách của Dư Hải Bằng khi ra chiêu đã khiến cho Tư Đồ Quang dù không muốn tin thì cũng phải tin lời mà thôi! Do đó, lão cũng phải vội vàng dốc hết toàn bộ chân lực ra song chưởng để đón đỡ sóng kình thập phần quái dị của Dư Hải Bằng đang xô ra!
Vù... Vù...
Veo... Veo...
Ầm! Ầm!
Hai tiếng chấn kình như cùng một lúc được vang lên, nhưng cả hai cùng biết rằng hai tiếng chấn kình đó đã phát ra cái trước cái sau! Cái trước nhỏ, cái sau lớn. Và tiếng chấn kình thứ hai do quá lớn nên đã kịp che lấp tiếng chấn kình thứ nhất làm cho hai tiếng chấn kình muốn hòa nhập lại làm một, phát lên một lượt vậy!
Đó là tuyệt chiêu Thiên Địa Giao Thái gồm tả chưởng Địa Âm và hữu chưởng Thiên Dương do Dư Hải Bằng tự nghĩ ra mà thành!
Và lời Dư Hải Bằng vừa nói với Tư Đồ Quang đã biến thành sự thật!
Tuy cả hai đều mòn mỏi chân lực như nhau, nhưng khi vận dụng tuyệt chiêu này, Dư Hải Bằng chỉ dám vận dụng có bảy thành chân lực mà thôi! Thế mà, chỉ có bấy nhiêu đó chân lực nhưng uy lực thật kinh hồn! Và Tư Đồ Quang sau tiếng chấn kình đã không kềm được thân hình buộc phải thối lui liên tiếp hết bước này đến bước khác!
Sau cùng, không chi trì được nữa, Tư Đồ Quang phải ngả ngồi xuống đất!
Trong tư thế ngồi, lão cứ giương mắt trơ trơ như không tin rằng Dư Hải Bằng vẫn bình ổn đứng ngay người nhìn lão!
Không tin cũng không được! Vì Dư Hải Bằng đang thả dần bước chân với cước bộ vững chắc đi đến chỗ lão đang ngồi!
Lão nhắm tít mắt lại, và cố gượng kêu lên :
- Ngươi đã thắng! Ngươi giết ta đi! Giết ta đi!
Dư Hải Bằng dừng chân lại khi chàng đã đến cách lão đúng ba bước chân! Dư Hải Bằng vẫn dửng dưng nói :
- Tại hạ đã biết trước là tại hạ sẽ thắng! Nhưng tại hạ không hề nuôi ý tưởng giết Bảo chủ đâu!
- Ngươi muốn gì đây? Ngươi còn muốn vũ nhục ta nữa sao?
- Bảo chủ! Tại hạ không hề vũ nhục Bảo chủ! Có chăng là tại hạ muốn Bảo chủ hãy thực thi điều kiện :
- Điều kiện! Ha... Ha... Ha...! Ụa!
Lão cố bật cười để biểu hiện khí chất của lão nhưng không ngờ tràng cười đó đã chấn động đến nội thương của lão! Lão thổ ra một ngụm huyết tươi! Đưa ống tay áo chùi qua khóe miệng, lão vẫn bướng bỉnh kêu lên :
- Sĩ khả sát, bất khả nhục! Bình sinh Tư Đồ Quang này chỉ có hơn người chứ không hề kém người! Ngươi giết ta đi thì hơn!
- Bảo chủ nói Bảo chủ luôn hơn người chứ không hề kém! Vậy tại sao trước đây Bảo chủ phải hạ mình cầu tình với lão Y Thần họ Kha chứ?
Dừng một chút, chàng tiếp :
- Và nếu tại hạ nhớ không sai thì chính Bảo chủ đã một lần hạ mình nữa để mong được cùng tại hạ kết thân, đó là thế nào vậy?
- Nhưng đó là do ta chủ động chứ không do ai áp đặt ta.
Dư Hải Bằng mỉm cười trước thái độ cố chấp của lão!
Chàng lại nói :
- Thì lần này Bảo chủ cũng đang chủ động đó chứ? Tại hạ nào có áp đặt gì cho Bảo chủ đâu!
Trầm ngâm một lúc, Tư Đồ Quang mới dịu giọng lại! Lão hỏi :
- Ngươi muốn điều kiện gì?
Dư Hải Bằng không một chút ngập ngừng. Chàng nói một hơi dài :
- Võ lâm tam bảo! Mỗi một vị Bảo chủ đều có sự hơn người, và mỗi một vị đều có khí chất khác nhau! Kín đáo một cách đáng ngờ là Tư Không bảo chủ! Không bon chen lợi danh là Tư Mã bảo chủ! Và lộ liễu một cách khác thường là Tư Mã bảo chủ!
Bất chánh bất tà, hành sự quang minh nhưng lại bất chấp đạo lý, tại hạ chỉ phục một mình Bảo chủ Hồng Hạc bảo mà thôi! Do đó, tại hạ muốn Bảo chủ giải thích xem vì nguyên nhân nào Bảo chủ lại hạ mình thương lượng với Y Thần và muốn kết thân cùng tại hạ?
Khóe môi giần giật, Tư Đồ Quang rít lên :
- Việc đó ngươi không cần phải biết!
Nhưng Dư Hải Bằng vẫn khăng khăng :
- Nhưng đấy chính là điều kiện của tại hạ!
- Ta không nói đâu!
Dư Hải Bằng cười khẩy :
- Được! Nếu Bảo chủ đã quyết lòng thì kể như tại hạ xét lầm người đi! Bảo chủ là người không thủ tín! Cáo biệt!
Như Dư Hải Bằng vừa nói lên nhận định của chàng về Tư Đồ Quang, lão làm sao chịu nổi khi bị gán là kẻ không thủ tín?
Do đó, lão chợt kêu lên :
- Khoan đi đã!
Quay người lại, Dư Hải Bằng hỏi :
- Bảo chủ chịu đáp ứng rồi sao?
- Không! Ngươi hãy nêu điều kiện khác đi!
Dư Hải Bằng cười to lên rồi nói :
- Ha... Ha... Ha...! Bảo chủ muốn tại hạ đặt điều kiện khác ư? Là điều kiện gì đây? Tại hạ đối với Bảo chủ thân ngoại nhân ngoại thì tại hạ biết đặt điều kiện gì với Bảo chủ bây giờ?
Nghe Dư Hải Bằng nói như thế, Tư Đồ Quang bèn ngẩng mặt lên nhìn vào chàng! Lão vọt miệng hỏi :
- Lúc nãy ngươi có nói là ngươi phục ta?
- Phải! Tại hạ bất tất phải mua lòng Bảo chủ khi nói như thế!
- Ngươi không oán hận ta nữa sao?
- Tuyệt nhiên không!
- Nếu đã vậy, thì ta sẽ nói cho ngươi nghe! Nhưng chỉ khi nào ngươi đáp ứng lại ta một điều kiện!
Kinh nghi, Dư Hải Bằng trố mắt nhìn lại lão :
- Bảo chủ định đặt điều kiện ngược lại ư?
Tư Đồ Quang lộ vẻ kiên quyết :
- Phải! Bằng không ngươi muốn giết ta thì cứ giết! Ta không muốn giải thích gì thêm!
- Là điều kiện gì? Bảo chủ phải nói cho tại hạ nghe trước đã!
- Là... là...
- Bảo chủ sao lại ngập ngừng?
- Hừ! Ta thật khó mở lời nói ra điều kiện đó khi ta là bại tướng của ngươi!
Nhìn và chờ đợi lão một lúc lâu, Dư Hải Bằng không hiểu là điều kiện gì mà lão bảo lão khó mở lời?
Ngẫm nghĩ một lúc, chàng mơ hồ ức đoán thầm :
“Hay là lão vẫn còn giữ ý định kết nghĩa kim bằng với ta? Có phải thế không? Nếu không thì là chuyện gì khiến lão thấy khó mở lời? Lão vừa nói: lão khó mở lời khi là bại tướng của ta! Phải rồi!”
Dư Hải Bằng buột miệng hỏi :
- Có phải Bảo chủ vẫn muốn cùng tại hạ kết nghĩa kim bằng không?
Lão không đáp được mà chỉ lẳng lặng gật đầu!
Dư Hải Bằng cười lớn :
- Ha... Ha... Ha...! Lão ca ca! Lão ca ca chịu ưng nhận một tên tiểu đệ không biết trời cao đất dày như Dư Hải Bằng này sao?
Tư Đồ Quang thoạt nghe Dư Hải Bằng vùng cười lên thì lão chỉ muốn cắn lưỡi mà chết đi cho rồi! Nhưng đến khi lão nghe Dư Hải Bằng gọi lão là “lão ca ca” thì lão liền tỏ ra sửng sốt!
Hết sửng sốt thì lão lại lắp bắp :
- Tiểu lão đệ... tiểu lão đệ...! Tiểu lão đệ đồng ý rồi sao?
Dư Hải Bằng lại bật cười lên một cách sung sướng như chưa bao giờ chàng sung sướng bằng! Chàng nói :
- Xem lão ca ca kìa! Tiểu đệ làm sao dám chối từ phúc phận này chứ?
Tư Đồ Quang cũng cười theo mức độ của lão! Nhưng sau khi cười xong lão lại lục vấn Dư Hải Bằng :
- Vậy tại sao lần đó tiểu lão đệ lại khước từ ta?
Chun mũi, nhún vai, Dư Hải Bằng nói :
- Lão ca ca thứ cho! Lúc đó tâm trạng của tiểu đệ luôn trong nơm nớp lo sợ! Tiểu đệ làm sao biết được lão ca ca có thành tâm hay không lúc lão ca ca nói như thế? Còn bây giờ thì khác hẳn!
- Khác như thế nào?
- Một là tiểu đệ đã phần nào biết rõ về lão ca ca! Kế đó là tiểu đệ biết rằng lão ca ca không có ý đồ gì khi cùng tiểu đệ kết nghĩa! Lão ca ca sao rồi?
Dư Hải Bằng đang nói đột nhiên thấy sắc mặt của Tư Đồ Quang lộ vẻ khó coi, chàng lại nghĩ là Tư Đồ Quang đang bị vết nội thương hành hạ nên chàng mới hỏi như thế!
Nào ngờ, Tư Đồ Quang lại nói :
- Tiểu lão đệ lần này đã đoán sai rồi!
- Sai à? Sai về việc gì?
- Hà! Ta thật sự không đúng với tiểu lão đệ! Đó là lỗi của ta! Bây giờ thì thế này vậy!
- Sao? Lão ca ca cứ nói, đừng ngại!
Tư Đồ Quang lại thở dài một lượt nữa rồi mới nói :
- Việc kết nghĩa kim bằng hãy tạm gát sang một bên, để ta giải thích nghi vấn kia cho... cho Dư thiếu hiệp nghe qua đã! Sau đó mọi việc ta để tùy thiếu hiệp quyết định!
Thần sắc của Tư Đồ Quang với khẩu ngữ của lão đã khiến cho Dư Hải Bằng băn khoăn không ít! Chàng bần thần một lúc rồi lẳng lặng ngồi xuống bên lão và lắng nghe câu chuyện bí ẩn của Hồng Hạc bảo do Bảo chủ là Tư Đồ Quang thuật lại :
- Từ bao đời nay, Hồng Hạc bảo luôn nhất mạch đơn truyền mà phải là đơn truyền cho nữ nhân! Nhưng cho đến đời của ta kể như là bốn đời liên tiếp đã phải chọn nam nhân làm Bảo chủ! Hà! Nói ra thì không ai tin, nhưng thật ra công phu gia truyền của dòng họ Tư Đồ chỉ có nữ nhân mới mong luyện được đến thập thành! Bằng không, Hồng Hạc bảo đâu chỉ ngang hàng với nhị bảo kia! Đương nhiên, chuyện gì cũng phải có nguyên nhân của nó! Và nguyên nhân đó chỉ đến khi được Y Thần là bậc danh y đương đại nói ra thì ta mới biết! Hóa ra lúc trước, một trong những bậc tiền bối của bản bảo không hiểu vì thiện ý hay ác ý đã chế luyện linh đan từ những phương thuốc rất trân quí và dâng nạp cho Bảo chủ bản bảo thời đó! Khi dâng nạp linh đan thì vị tiền bối đó bảo là: “Sẽ bổ ích cho việc luyện công nếu được phục thêm linh đan!” Nào ngờ lợi đâu không thấy chỉ thấy hại mà thôi! Lần lượt cho đến đời ta, những ai là nữ nhân đều không tránh được phục thêm linh đan trước khi luyện công. Và hậu quả là Âm thịnh dương suy dẫn đến võ công bị hạn chế chỉ ngang hàng với bọn cao thủ hàng đệ nhị lưu trên giang hồ. Và đương nhiên để bảo toàn thinh danh của Hồng Hạc bảo trên giang hồ thì cương vị Bảo chủ phải truyền lại cho nam nhân! Đúng ra ta sẽ không để ý đến chuyện này và sẽ chấp nhận việc nữ nhân của dòng họ Tư Đồ do không có căn cốt nên không phát huy được võ học truyền gia như bao đời trước đó! Nhưng chỉ vì Tư Đồ Quang ta bạc phước không có người nối dõi tông đường, đồng thời sau ta thì chỉ còn mỗi một tiểu muội! Điều này có nghĩa là nếu ta không tận tâm chữa trị cho tiểu muội ta thì không bao lâu sau Hồng Hạc bảo sẽ không có chủ nhân!
Áng chừng đã hiểu được cớ sự, Dư Hải Bằng ức đoán và nói xen vào :
- Như thế có nghĩa là dựa theo sự chẩn đoán của lão Y Thần họ Kha thì lệnh muội cần phải có Hồi Nguyên đan sao?
Tư Đồ Quang liền lộ vẻ sượng sùng :
- Đúng vậy!
- Vậy tại sao lão ca ca không tìm đến và hỏi xin ở Thiếu Lâm phái?
- Vô công bất thụ lộc! Vả lại, Hồi Nguyên đan là vật chí báu của Thiếu Lâm, đâu dễ gì họ chịu bố thí cho ta nếu ta mở miệng hỏi!
Nhăn trán vẻ nghĩ ngợi, Dư Hải Bằng lại nói :
- Nhưng điều đó một khi lão ca ca đã hiểu được nguyên nhân thì lo gì không phương bổ cứu! Đâu cần gì phải chạy vạy khốn đốn như thế này!
Nghi hoặc, Tư Đồ Quang hỏi nhanh :
- Bổ cứu như thế nào?
- Lệnh muội có thể thành thân với ai đó! Và khi đã có hậu tự thì lão ca ca đừng để kẻ hậu tự đi vào vết xe đổ là được rồi!
Tư Đồ Quang ỉu xìu nét mặt :
- Đó là tại thiếu hiệp chưa biết nên mới nói thế thôi! Chứ xá muội cũng như những vị nữ tiền bối trước đó, do phương chứng này nên không thể... không thể...
- Họ không thể thành thân được ư?
- Được thì cũng được! Nhưng...! Hà! Đã nói thì nói cho tới nơi tới chốn! Nói tóm lại, xá muội không thể thụ thai được!
- Bị tuyệt chứng ư?
Tư Đồ Quang gật đầu :
- Có thể nói là như thế!
Kinh nghi, Dư Hải Bằng dè dặt khi lên tiếng hỏi tiếp :
- Vậy thì... lão ca ca được lợi gì khi cùng tiểu đệ kết nghĩa kim bằng? Tiểu đệ có thể giải quyết được gì trong tình trạng này của quý bảo?
Giương mắt nhìn Dư Hải Bằng một lúc, sau đó, khi đã cúi gầm đầu xuống, Tư Đồ Quang mới lên tiếng :
- Đến lúc này thiếu hiệp vẫn còn gọi ta là lão ca ca được sao?
Mỉm cười, Dư Hải Bằng đáp :
- Như tiểu đệ đã nói, tuy lão ca ca đang có ý đồ gì đó không được minh bạch cho lắm nhưng rốt cuộc thì lão ca ca cũng chỉ vì một nỗi khổ tâm mà thôi! Huống chi lão ca ca chịu nói ra như thế này thi hành sự cũng đáng được xem là quanh minh chính đại! Do đó, tiểu đệ tự nguyện kết nghĩa với lão ca ca! Và đã là huynh đệ kết nghĩa thì việc của lão ca ca sẽ là việc của tiểu đệ! Nếu có gì giúp được cho lão ca ca thì tiểu đệ liền sẵn lòng.
- Thế... tiểu đệ có biết ta đang cần gì ở tiểu đệ chưa mà tiểu lão đệ nói như vậy?
- Thì còn gì nữa ngoài Hồi Nguyên đan!
Sửng sốt, Tư Đồ Quang hỏi :
- Tiểu lão đệ có Hồi Nguyên đan sao?
Dư Hải Bằng cũng lộ vẻ sửng sốt không kém :
- Thì lão ca ca đã biết rồi còn gì nữa! Trong người tiểu đệ...
Xua tay vài lượt, Tư Đồ Quang nói :
- Vậy là tiểu lão đệ chưa hiểu rồi! Là ta muốn hỏi tiểu lão đệ xem tiểu lão đệ còn giữ hoàn Hồi Nguyên đan nào nguyên vẹn không? Chứ ta không kể đến những hoàn mà tiểu lão đệ đã nuốt mất!
Lắc đầu, Dư Hải Bằng nói :
- Như thế thì không có! Nhưng nếu cần thì tiểu đệ có thể tìm đến Thiếu Lâm để hỏi!
Mỉm cười chua chát, Tư Đồ Quang nói với sự thất vọng :
- Còn đâu nữa mà tiểu lão đệ định hỏi!
- Lão ca ca bảo sao? Làm sao lại không còn Hồi Nguyên đan ở Thiếu Lâm?
- Truyền đến Phương Giác đại sư thì Thiếu Lâm phái chỉ còn vỏn vẹn có năm hoàn! Nếu không phải thế thì Y Thần đâu dại gì đánh cắp tiểu lão đệ trong tay phái Thiếu Lâm?
- Năm hoàn ư? Mà tiểu đệ đã biết đích xác là tiểu đệ đã dùng đúng năm hoàn Hồi Nguyên đan! Vậy thì vì lẽ gì mà Phương trượng phái Thiếu Lâm lại tỏ ra quá rộng lượng với tiểu đệ như thế chứ?
Hỏi cho có hỏi, chứ Dư Hải Bằng vừa nói đến đây thì chàng đã tự hiểu được nguyên nhân! Không phải lần đó chính chàng đã nghe Phương Tịnh đại sư nói rõ ý đồ với Giới Nộ đại sư đó sao? Thì ra Phương Tịnh đại sư do muốn thu nhận chàng vào Thiếu Lâm phái nên mới dốc lòng trong việc cầu tình với Phương trượng để Phương trượng ban hết cho chàng năm hoàn Hồi Nguyên đan cuối cùng của phái Thiếu Lâm!
Ân tình này làm sao Dư Hải Bằng đáp đền được đây? Chẳng trách Phương Thanh đại sư lộ vẻ thất vọng khi nghĩ rằng Dư Hải Bằng là kẻ có tâm cơ không đoan chính!
Dư Hải Bằng thẫn thờ hỏi :
- Hồi Nguyên đan vì sao được xem là chí báu vậy lão ca ca?
Tư Đồ Quang không hiểu Dư Hải Bằng hỏi thế để làm gì, nhưng lão cũng giải thích :
- Theo Y Thần cho ta biết thì Hồi Nguyên đan được tinh luyện từ những dược liệu rất quý và là loại linh đan chí dương chí cương! Mỗi một hoàn Hồi Nguyên đan có thể giúp cho người phục nó được hai mươi năm công phu tu vi! Vị thi, tiểu lão đệ đang ẩn tàng trong người đến một trăm năm công lực!
Ngẫm nghĩ mà giật mình, Dư Hải Bằng lộ vẻ không tin khi chàng lên tiếng :
- Không đúng như vậy đâu! Nếu tiểu đệ mà có được một trăm năm công phu tu vi thì tiểu đệ làm gì phải tháo chạy khi giao thủ với Đệ tam ma, bất quá chỉ có công lực tương đương?
Cả cười, Tư Đồ Quang nói :
- Thì ta chỉ nói tiểu lão đệ đang ẩn tàng một trăm năm công lực chứ ta đâu có nói tiểu lão đệ đã đạt được mức tu vi đó! Tiểu lão đệ vẫn chưa hiểu à? Thế này này! Dục tốc bất đạt! Cùng một lúc tiểu lão đệ được phục những năm hoàn Hồi Nguyên đan! Nếu muốn phát huy hết số dược lực này thì tiểu lão đệ cần phải có thời gian mới mong đạt được! Và thời gian đó theo Y Thần nói, chí ít cũng phải là mười năm!
- Thảo nào lão Y Thần họ Kha luôn tìm thiên phương bách kế để bắt giữ tiểu đệ hầu thu hồi lại số dược liệu trân quý còn trong người tiểu đệ!
Tỉnh ngộ, Dư Hải Bằng bèn nói như thế! Và còn một điều nữa mà chàng đã thức ngộ nhưng vẫn không nói ra! Đó là tại sao mỗi lần bị trọng thương thì võ công của chàng lại được tăng tiến như thế? Đồng thời chàng cũng băn khoăn không hiểu chàng sẽ giúp ích được gì cho Tư Đồ Quang khi lão cứ khăng khăng muốn cùng chàng kết tình huynh đệ? Chẳng lẽ lão lại muốn thu hồi Hồi Nguyên đan từ trong người chàng như lão Y Thần họ Kha định làm sao?
Chừng như đoán được tâm trạng của Dư Hải Bằng nên Tư Đồ Quang vội vàng phân minh :
- Để chữa trị tuyệt chứng cho xá muội, nếu có được Hồi Nguyên đan thì tốt, còn không nữa thì vẫn còn phương cách thứ hai tốt hơn!
Bán tín bán nghi, Dư Hải Bằng vội hỏi :
- Là phương cách gì nếu không trích Hồi Nguyên đan đã thấm vào xương tủy của tiểu đệ?
Tư Đồ Quang thoáng ngập ngừng trước khi nói rõ ý đồ ra cho Dư Hải Bằng nghe :
- Ta biết tiểu lão đệ vẫn còn chưa gá nghĩa trăm năm cùng ai, nên ta định mai mối xá muội cho tiểu lão đệ! Tiểu lão đệ nghĩ thế nào?
Chấn động thần hồn, vì đây là việc Dư Hải Bằng chưa từng nghĩ đến! Và chàng càng giật mình hơn khi nhận ra chỉ trong một thời gian ngắn lần lượt có đến hai người gợi ý này với chàng! Trước đó thì là lão Chu Hồng với Tư Không Huệ, còn bây giờ là Tư Đồ Quang với tiểu muội của lão! Do đó, chàng không biết phải đối đáp ra sao cho phải lẽ!
Nhận ra sự hoang mang của Dư Hải Bằng, Tư Đồ Quang lại nói tiếp :
- Ta biết việc này ta không thể ép uổng tiểu lão đệ được, nhưng vì tiểu lão đệ đã hỏi thì ta có thế nào nói thế ấy! Tiểu lão đệ đừng vì thế mà trách ta!
Dư Hải Bằng vụt đứng lên khiến cho Tư Đồ Quang phải giật mình! Lão đưa mắt quan sát thái độ của chàng! Và lão càng lúc càng nôn nao khi nhìn thấy Dư Hải Bằng hết đi qua rồi lại đi trở lại!
Một lúc thật lâu thì Dư Hải Bằng mới ngó ngay lão mà nói :
- Hôn nhân đại sự! Lão ca ca đã biết rồi đó! Vậy lão ca ca có hỏi qua ý tứ của lệnh muội chưa? Phần tiểu đệ thì tiểu đệ sau khi rửa xong mối gia thù! Tiểu đệ không có một ai là hồng nhan tri kỷ! Điều đó thì lão ca ca hãy yên tâm. Bây giờ thì lão ca ca hãy về và hỏi lại ý lệnh muội đi. Sau đó, đợi cho tiểu đệ hoàn thành sứ mệnh xong thì tiểu đệ sẽ đến tận quý bảo để bái phỏng!
Sau một lúc đàm đạo thì Tư Đồ Quang cũng đã khôi phục được phần nào chân lực! Lão đứng lên và ngập ngừng hỏi :
- Tiểu lão đệ nói như thế có nghĩa là tiểu lão đệ đã đồng ý giúp ta việc này ư?
Len lén thở dài, Dư Hải Bằng đáp :
- Bình sinh tiểu đệ không biết đến hai lời!
- Tiểu lão đệ vẫn khứng nhận một kẻ không ra gì như ta làm lão ca ca?
- Lão ca ca sao lại nói thế? Được một vị bái huynh như lão ca ca đây, tiểu đệ muốn còn không được nữa kia mà?
- Vậy thì lão ca ca này táo tợn muốn biết kẻ đại thù của tiểu lão đệ là ai?
Giật mình khi nghe Tư Đồ Quang hỏi đến việc này, Dư Hải Bằng vội nói :
- Tiểu đệ không việc gì phải giấu lão ca ca! Đó là U Minh giáo. Nhưng hiện tình lúc này thì U Minh giáo đã là công địch của võ lâm rồi, do đó lão ca ca không cần phải vội! Tốt hơn hết chúng ta phải hợp lực với quần hùng mới mong đối phó được với U Minh giáo! Chuyện đó không thể gấp được!
- Vậy thì lão ca ca này có thể giúp gì cho tiểu lão đệ trong giai đoạn hiện nay?
Biết ý lão đã quyết, Dư Hải Bằng bèn nói :
- Nếu không có gì bất tiện thì xin lão ca ca hãy thay tiểu đệ dò xét hành tung của một người.
- Ai?
- Bảo chủ Thiên Địa bảo!
- Tại sao phải dò xét Tư Không Hành Thiên?
Kinh ngạc, Dư Hải Bằng kêu lên :
- Bảo chủ Thiên Địa bảo lại có hỗn danh là Tư Không Hành Thiên à?
Bật cười, Tư Đồ Quang nói :
- Đâu sáu, bảy năm về trước, ta tình cờ nghe lão và môn đồ lão đàm đạo! Nhờ đó ta mới biết lão có tên là Hành Thiên! Còn mọi người thì chỉ biết tên khác của lão là Tư Không Như Lưu mà thôi!
Càng nghe càng kinh ngạc, Dư Hải Bằng vội vàng hỏi :
- Thế lúc đó lão ca ca nghe sư đồ lão nói với nhau về chuyện gì?
Lắc đầu quầy quậy, Tư Đồ Quang đáp :
- Lén nghe chuyện thầm kín của người, lão ca ca này bình sinh vốn không thích!
Khi phát hiện được đấy là lão thì ta đã bỏ đi ngay, không quan tâm đến lão nữa! Bất quá ta chỉ thấy sư đồ lão Tư Không có vẻ đắc ý lắm, thế thôi!
“Uổng phí quá! Bằng không ta đã biết lão và môn đồ lão đã mưu toan điều gì rồi!”
Nghĩ thầm như thế xong, Dư Hải Bằng bèn đem chuyện tên cải dạng U Minh giáo Giáo chủ nói cho Tư Đồ Quang nghe qua, như chàng đã nói với Tư Không Huệ!
Nghe xong, Tư Đồ Quang chau mày nghĩ ngợi một lúc mới nói :
- Tuy tiểu lão đệ nhận định không sai nhưng đây có thể là do bí kíp bị thất lạc mà ra. Và nếu đã thế thì lão Tư Không làm sao dám hô hoán lên? Ngược lại, lão phải âm thầm dò xét để thu hồi lại bí kíp thì đúng hơn! Tiểu lão đệ nghĩ sao?
- Tiểu đệ cũng đang mong được như thế! Nhưng dù sao lão ca ca cứ dò xét thử xem!
- Được! Việc đó cứ giao phó cho ta! Tiểu lão đệ hãy bảo trọng nhé! Ta đi đây!
- Lão ca ca bảo trọng!
Vút!
Còn lại một mình Dư Hải Bằng, chàng không thể không nghĩ đến lời chàng đã hứa với Tư Đồ Quang! Liệu chàng còn sống không để thực hiện lời hứa, một khi bọn U Minh giáo đang khống chế Tam ma là những đại ma đầu có công phu tối thượng?
Chàng khẽ thở dài...