Dạo này, vấn đề mà Cổ Vân Vân quan tâm nhất chính là nguyên nhân Trần Dĩnh và Trương Hoa lyhôn, nhưng Trần Dĩnh không chịu nói, cô cũng chẳng có cách nào. Tối nằmtrên giường, cô thậm chí còn suy đoán, liệu có phải một trong hai ngườigặp trục trặc về chức năng sinh lí? Rồi lại tự mắng mình nghĩ ngợi vớvẩn.
Rồi đột nhiên cô lại nhớ ra, Trương Hoa từng nói chuyện lyhôn của anh chỉ có mình Lí Dương Uy biết, Lí Dương Uy là anh em bạn bèthân thiết với Trương Hoa, chắc chắn rõ sự tình.
Lần đầu tiên Cổ Vân Vân tìm Lí Dương Uy, anh thẳng thừng từ chối, nói rằng mình đã nhận lời Trương Hoa là sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, thậm chí còncười cười hỏi Cổ Vân Vân: “Có phải cậu có ý đồ gì với Trương Hoa khônghả? Từ hồi đại học, bọn tôi đã biết cậu thích Trương Hoa rồi!”
- Có ý đồ thì sao nào? Giờ cậu ta đã ly hôn rồi còn gì!
Suốt ngày Cổ Vân Vân đến khách sản của Lí Dương Uy càm ràm, Lí Dương Uy bịCổ Vân Vân quấy rầy đến phát điên lên, bắt cô thề sẽ không tiết lộ vớibất cứ ai khác, sau đó mới nói cho cô biết.
Bí mật mãi mãi lànhư vậy, khi người thứ nhất tiết lộ cho người thứ hai đều yêu cầu ngườiđó không được tiết lộ với người thứ ba. Nhưng kết quả là người này lạitiết lộ cho người khác, đồng thời cũng yêu cầu người đó không được để lộ ra. Vì vậy ai cũng nghĩ rằng chỉ có người tiết lộ cho mình và ngườimình tiết lộ biết chuyện, nhưng thực chất bí mật đã lan truyền khắp nơi. Vì vậy bí mật thực sự là thứ riêng tư mà mãi mãi chôn chặt trong lòng,không nên tiết lộ với bất cứ ai.
2.
Cũng may, Cổ Vân Vân không tiết lộ chuyện này với bất kì ai khác. Lí Dương Uy vì biết được điều này nên mới chịu nói cho cô hay.
Nhưng Lí Dương Uy không biết rằng, sau khi Cổ Vân Vân biết được bí mật này đã ảnh hưởng không nhỏ đến tình trạng hiện nay của Trần Dĩnh. Ảnh hưởngđầu tiên là công việc của Trần Dĩnh.
Mấy ngày liền, Cổ Vân Vânchỉ ở trong văn phòng, suy nghĩ có duy nhất một vấn đề, đó là làm cáchnào để đuổi việc Trần Dĩnh. Cô thật chẳng ngờ Trần Dĩnh cũng là loại con gái trông vẻ bề ngoài thì thuần khiết mà tính nết lại phóng đãng nhưthế. Cô cũng cảm thấy bất mãn với Trương Hoa, một người vợ cũ như vậycần gì phải giúp cô ta tìm việc?
Chỉ có điều cô không muốn đểTrương Hoa biết, cũng không muốn làm khó anh. Cuối cùng cô nghĩ ra mộtcách, chính là thông qua các mối quan hệ của mình, tìm được một công tynhỏ, sau đó tìm cớ chuyển cô sang bên đó.
Khi Cổ Vân Vân làmviệc đó, cô cố tình tìm một công ty ở ngoại ô cách biệt hẳn với nơi ởcủa Trương Hoa, có như vậy Trần Dĩnh sẽ không thuận tiện đến trung tâmthành phố. Nhưng có một điều mà Cổ Vân Vân không lường trước được, đó là công ty mới này lại rất gần với nhà bố mẹ đẻ của Trương Hoa.
Giám đốc nhân sự tìm Trần Dĩnh, nói tạm thời phải điều chuyển cô đến mộtcông ty khác, công ty ấy hiện nay đang thiếu nhân viên tài vụ, bởi vìgiám đốc công ty ấy rất thân thiết với tổng giám đốc nên rất cần sự giúp đỡ.
Trần Dĩnh không hề hay biết sự “điều chuyển” chỉ là lí docủa Cổ Vân Vân, cũng không nghĩ ngợi nhiều, cảm thấy chuyện này cũng hết sức bình thường. Lúc về đến nhà, Trần Dĩnh liền nói với Lưu Huệ Anh côcần phải thuê nhà ở gần công ty mới bởi vì ngày nào cũng đi đi về về thì không tiện lắm.
3.
Cổ Vân Vân không nói cho Trương Hoabiết chuyện điều chuyển của Trần Dĩnh, còn thường xuyên rủ Trương Hoa đi ăn, hơn nữa lần nào cũng xúi giục anh nghỉ việc để đến làm cho công tymình.
- Công ty đồ điện Kinh Thao là kẻ thù không đội trời chung của công ty chúng tôi, chúng ta cùng đối phó với nó!
Thực ra những lời Cổ Vân Vân không phải không tác động đến Trương Hoa. Điểmthông minh của Cổ Vân Vân là ở chỗ, cô không bào giờ nhắc đến tên LụcĐào, có như vậy mới không khiến Trương Hoa hoài nghi, nhưng cô lại nhắcđến công ty đồ điện Kinh Thao, điều này đủ khiến cho Trương Hoa nghĩđến>
Nỗi đau lớn nhất trong lòng Trương Hoa chính là chuyệncủa Trần Dĩnh và Lục Đào. Anh luôn muốn quên hết những chuyện này, cốgắng không nghĩ đến Lục Đào. Nhưng Cổ Vân Vân thường xuyên nhắc đến công ty đồ điện Kinh Thao khiến có nỗi hận của anh với Lục Đào càng lúc càng rõ nét, thậm chí anh ngày càng không thể tha thứ cho chuyện ngoại tìnhcủa Trần Dĩnh.
Vì vậy trong thời gian này, anh không hề liên lạc với Trần Dĩnh, cũng cố gắng để khiến bản thân không nghĩ đến cô. Cổ Vân Vân nhiều lần bảo anh đến công ty cô làm khiến anh không khỏi lung lay. Đương nhiên không phải vì để mắt đến những thành công trong sự nghiệpvà mức lương cao, trong lòng anh vẫn thích cuộc sống thanh thản và nhẹnhàng, có thể ở bên người mà anh thích, bên bạn bè thân thiết, thế làđủ.
Anh lung lay là bởi vì nỗi căm hận Lục Đào ngày càng nhứcnhối, rất nhiều lần nằm trên giường rồi mà anh vẫn nghĩ làm thế nào đểđẩy công ty của Lục Đào vào đường cùng.
4.
Dù sao thìmột người nửa đêm trên giường suy nghĩ về một chuyện gì đó cũng có sựkhác biệt so với ban ngày. Vì vậy Trương Hoa mặc dù nhiều lần nghĩ nhưthế nhưng vẫn không nhận lời Cổ Vân Vân. Một mặt là vì không muốn cạnhtranh, mặt khác là vì anh không muốn thường xuyên phải đối mặt với TrầnDĩnh.
Anh đã giới thiệu Trần Dĩnh vào công ty của bố Cổ Vân Vânrồi, nếu mình cũng vào đấy làm ắt phải thường xuyên gặp mặt. Để khôngphải gặp Trần Dĩnh nhiều, tốt nhất cứ nên từ bỏ những suy nghĩ này.
Một cuộc điện thoại của cô em gái Nhã Vận khiến cho Trương Hoa có khôngmuốn gặp Trần Dĩnh cũng không được. Nhã Vận nói: “Anh, em nghỉ hè rồi,muốn ra thành phố chơi vài ngày, dù gì ở chỗ anh cũng có giường cho emmà!”
Chuyện này khiến cho Trương Hoa vô cùng khó xử. Em gái anhlần trước nghỉ tết cũng qua nhà anh ở khá lâu. Căn hộ hiện nay của anhmặc dù không lớn lắm nhưng cũng có hai phòng ngủ, vì vậy anh đã mua choem gái một cái giường khác, hơn nữa anh cũng thích để em gái đến đây ởcùng cho vui.
Giờ Trần Dĩnh đã chuyển đi rồi, em gái đến là biết ngay. Anh bảo với Nhã Vận: “Anh với chị dâu hiện đang rất bận, em đừngqua, cứ ở nhà ngoan ngoãn học hành đi!”
Nhã Vận nhất định khôngđồng ý, lại còn làm nũng: “Anh mà không đồng ý là em sẽ gọi thẳng chochị dâu đấy! Chị dâu chắc chắn rất thích em sang bên đó ở!”
Trương Hoa chẳng còn cách nào khác, đành dịu giọng: “Em đừng tìm chị dâu, tốinay anh sẽ bàn bạc với cô ấy rồi thông báo với em sau nhé!”
Trương Hoa liền gọi cho Trần Dĩnh, lúc này mới hay cô đã bị “điều chuyển” đến một công ty mới và chuyển đến nơi ở mới.
5.
Trần Dĩnh nói: “Nếu như anh vẫn chưa muốn nói với mọi người trong nhà, vậythì em sẽ về ở mấy hôm, dù gì Nhã Vận cũng không ở đó lâu đâu!”
- Công ty em ở xa như thế, mỗi ngày đi lại chẳng phải rất phiền phức sao? – Trương Hoa hỏi.
Trần Dĩnh gạt đi: “Dù sao cũng chỉ dăm ba ngày thôi mà!”
Trương Hoa cũng không phải không còn cách khác, cũng không phải cứ nhất địnhđể Trần Dĩnh về nhà ở mới được, nhưng anh đột nhiên lại có suy nghĩ rấtkì lạ. Bởi vì suy nghĩ không thể tha thứ cho hành động phản bội của Trần Dĩnh đã khiến anh cảm thấy cho Trần Dĩnh về nhà ở vài ngày còn đượcquan hệ thể xác miễn phí. Nhưng ngay lập tức anh lại tự chửi rủa bảnthân, nhưng cho dù có mắng, có chửi rủa thế nào, suy nghĩ này vẫn cứhiện lên trong đầu anh.
Nhã Vận cứ luôn mồm hỏi Trương Hoa đang nấu cơm trong bếp: “Anh, sao chị mãi vẫn chưa về?”
Trương Hoa gắt: “Chẳng phải anh đã nói với em mấy lần rồi là chị ấy chuyểncông ty, công ty mới ở xa nhà, ngồi xe buýt phải mất cả buổi đấy!”
Lúc ăn cơm, Nhã Vận nói: “Chị dâu, em đến đây ở nhà vui hẳn lên đúng không? Hay là tối nay chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”
Trương Hoa nạt: “Em chỉ biết có chơi thôi, em thì rảnh rỗi, nhưng ngày mai bọn anh còn phải đi làm đấy!”
- Em thấy trong sách viết, con người phải ra ngoài hoạt động nhiều mớikhỏe khoắn, hai người chỉ biết đi làm rồi về nhà chắc chắn sẽ chẳng cònhứng thú với công việc đâu!
Trương Hoa ngạc nhiên nhìn Nhã Vận: “Lũ học sinh cấp ba các em bây giờ toàn đọc loại sách gì thế hả?”
Nhã Vận tự đắc nói: “Bọn em bây giờ cũng giống hệt các anh chị, tiếp thu đủ mọi loại kiến thức!”
- Anh thấy bọn em học không đến nơi đến chốn thì có!
6.
Trương Hoa không chịu ra ngoài, nhưng Trần Dĩnh vẫn đi cùng Nhã Vận. TrươngHoa một mình ở nhà xem ti vi, đột nhiên Cổ Vân Vân gọi điện đến, nói đãhẹn với Lí Dương Uy ra ngoài uống rượu, bảo anh lập tức xuống lầu, côđang chờ ở dưới rồi.
Trương Hoa nói: “Sao dạo này cậu hay đi chung với Lí Dương Uy thế? Có phải để mắt đến cậu ta rồi không?”
Cổ Vân Vân cười xòa: “Vớ vẩn, mau xuống đi!”
Cổ Vân Vân biết nếu kéo Lí Dương Uy đi, Trương Hoa nhất định sẽ đi. Cô nói với Kỉ Oanh: “Tôi đã nói rồi mà, chắc chắn Trương Hoa có ở nhà, cậu talà người không thích ra ngoài chơi!”
Kỉ Oanh liền nói: “Cậu hiểu cậu ta thật đấy! Tôi thấy bốn người chúng ta sắp thoát ly khỏi mối quan hệ với tập thể bạn học rồi đấy!”
Cổ Vân Vân cười tinh quái:“Như thế chẳng phải rất tốt sao? Tôi tạo cơ hội cho cậu với Lí Dương Uycòn gì!” Kỉ Oanh gạt đi: “Tôi thấy cậu tự tạo cơ hội cho mình thì có.Hơn nữa tôi có bạn trai rồi!”
- Đừng có giả bộ trước mặt tôinữa, cậu tưởng tôi không biết chuyện của cậu chắc? Cậu với bạn trai chỉcòn trên danh nghĩa từ lâu rồi. Thành thật nói cho tôi biết, đã bao lâurồi hai người chưa liên lạc?
- Tại sao vợ của Trương Hoa không bao giờ quản lí chuyện cậu ta ra ngoài uống rượu nhỉ? – Kỉ Oanh đột nhiên hỏi.
Cổ Vân Vân chớp chớp mắt: “Có thể những người phụ nữ tốt đều hiểu không nên quản lí chồng mình!”
- Cậu không định phá hoại gia đình hạnh phúc của người ta đấy chứ?
Đúng lúc ấy thì Trương Hoa xuống, nhìn thấy Kỉ Oanh liền nói: “Tôi biết là kiểu gì cũng có mặt cậu mà”.
Kỉ Oanh than thở: “Một anh chàng ăn nói lém lỉnh thế này, tôi chẳng hiểu cậu vừa ý cậu ta ở điểm nào Vân Vân ạ!”
Cổ Vân Vân quay sang trừng mắt với Kỉ Oanh: “Cậu nói lăng nhăng gì thế hả?”
7.
Lúc ăn cơm, Trương Hoa nói: “Em gái tôi nghỉ hè, qua đây ở mấy ngày!”
- Đến từ lúc nào thế? – Cổ Vân Vân hỏi.
- Hôm nay!
Lí Dương Uy liền hỏi: “Sao cậu có thể để nó ở nhà một mình thế?”
- Trần Dĩnh dẫn nó ra ngoài chơi rồi! – Trương Hoa nói.
Lí Dương Uy và Cổ Vân Vân đều kinh ngạc nhìn Trương Hoa. Cổ Vân Vân đangđịnh nói gì, chợt nhớ ra có Kỉ Oanh ngồi bên cạnh nên lại thôi. Cuốicùng chỉ nói: “Có cần ban ngày tôi dẫn nói đi chơi không? Cả hai ngườiđều đi làm, còn tôi là người tự do này!”
Ăn uống xong, Cổ VânVân đưa Lí Dương Uy và Kỉ Oanh về nhà trước, sau mới đưa Trương Hoa về.Cô liền hỏi: “Tại sao không nói thẳng với bố mẹ, giờ lại thường xuyên ởchung với nhau, tôi thấy không ổn lắm!”
- Tạm thời tôi không muốn nói với họ. Nói thật lòng, tôi không biết phải nói năng ra làm sao!
- Thế hai người bây giờ ngủ chung một gi
Trương Hoa bật cười: “Không ngủ chung một giường thì bảo tôi ra ghế sô pha ngủ à?”
Cổ Vân Vân lại hỏi: “Thế hai người còn quan hệ với nhau không?”
Trương Hoa tròn mắt nhìn Cổ Vân Vân: “Sao cậu lại nghĩ đến những chuyện này,”nói rồi phì cười: “Chẳng nhẽ buổi tối cậu toàn nghĩ đến chuyện này sao?”
Mặt Cổ Vân Vân đỏ bừng lên: “Cậu đừng nói linh tinh nhé, tôi chỉ hỏi chơi thôi!
Nói rồi liền chuyển chủ đề: “Hay là sáng mai tôi dẫn em gái cậu ra ngoài chơi nhé!”
- Thế thì phải để tôi hỏi xem nó có chịu không. Nhưng chắc chắn là nó sẽ đồng ý, con nhóc ấy ham chơi lắm!
8.
Lúc Trương Hoa về đến nhà, Trần Dĩnh đã nằm trên giường rồi. Trương Hoa liền hỏi: “Nhã Vận đâu?”
- Nó đi dạo mệt nên vào phòng ngủ rồi! Nước nóng đã chuẩn bị xong, anh mau đi tắm rồi còn đi ngủ, muộn rồi!
Đợi Trương Hoa lên giường, Trần Dĩnh liền hỏi: “Anh đi uống rượu với ai thế?”
- Với mấy người bạn học! – Trương Hoa nằm xuống giường, đột nhiên nói: - Đừng có ôm anh, anh dễ bị kích thích lắm!
- Ai định ôm anh chứ! – Nói rồi, Trần Dĩnh liền quay lưng lại, lấy chăntrùm kín mặt. Nhưng cái suy nghĩ kì quặc kia lại lần nữa hiện rõ trongđầu Trương Hoa. Sau nhiều lần đấu tranh không thành, cuối cùng TrươngHoa vẫn nằm sát lại gần Trần Dĩnh.
Hôm sau, Trần Dĩnh đi làm về không thấy Nhã Vận liền hỏi: “Sao không thấy Nhã Vận đâu thế?”
Trương Hoa bê thức ăn lên nói: “Con bé đi với Cổ Vân Vân, bạn anh, vẫn chưavề. Bọn họ tối nay ăn ở ngoài, không cần đợi nó đâu!”
- Sao Cổ Vân Vân biết Nhã Vận đến chơi?
- Tối qua anh nói với cô ấy!
- Tối qua hai người đi uống với nhau à?
- Ừ, mau rửa tay ăn cơm đi, cơm canh nguội cả rồi!
Suốt cả buổi tối Trần Dĩnh gần như chẳng nói gì, chỉ chăm chú xem ti vi.Trương Hoa ngồi bên cũng chẳng nói gì, thỉnh thoảng hút điếu thuốc.Khoảng gần mười giờ thì Nhã Vận về.
Trương Hoa ra mở cửa, Nhã Vận nhảy phắt vào, ca cẩm: “Mệt chết đi được. Hôm nay đi bao nhiêu là nơi!”
- Em chỉ biết chơi thôi! – Trương Hoa cằn nhằn. Nói rồi định chuẩn bịđóng cửa thì Nhã Vận nói: “Đừng đóng cửa, bên ngoài còn có người mà!”Sau đó ngó ra cửa gọi: “Chị Vân Vân, mau vào đi!”