1.
Hôm sauTrương Hoa không nghỉ ngơi mà quyết định đi làm ngay. Trên xe buýt, anhdõi mắt nhìn quanh mà không thấy cô gái vừa đọc báo vừa ăn sáng ở trênxe như mọi ngày.
Thứ hai tắc đường nghiêm trọng, Trương Hoa đếncông ty muộn, chuẩn bị quẹt thẻ thì chẳng thấy thẻ của mình đâu. Về saumới biết từ lúc anh đi công tác, Phùng Lâm Hàn đã yêu cầu bộ phận nhânsự bỏ thẻ của anh. Điều đó có là anh được hoàn toàn tự do trong giờ làmviệc.
Trương Hoa ngồi một lát trong văn phòng của Phùng Lâm Hàn, Phùng Lâm Hàn nói: “Chẳng phải tôi bảo cậu hôm nay ở nhà mà nghỉ ngơisao, sao còn đến công ty?”
“Đi làm vẫn thích hơn, nghỉ ở nhà tôi lại chẳng biết làm gì?”
“Như thế cũng tốt, cậu đến phòng tài vụ cầm một số phương án và sách lượckinh doanh ở ngoại ô nghiên cứu xem sao. Mấy ngày này nhà có thể xem xét tình hình của các khu vực, sau này có đi công tác cũng nắm rõ tình hình hơn.”
Trương Hoa đang chăm chú xem tài liệu thì Cổ Vân Vân vào. Anh ngẩng lên, mỉm cười, không cần nhìn đồng hồ cũng biết chắc chắn làsắp đến bữa trưa rồi.
Cổ Vân Vân lườm Trương Hoa, sau đó nói:“Tôi chẳng biết đi làm thế này thì có gì thú vị, sau này tôi phải bảovới bố tôi là tôi không đi làm nữa!”
2.
Đặt túi xáchxuống, Cổ Vân Vân nói: “Chẳng phải cậu được nghỉ hay sao? Hay chúng tatìm chỗ nào ăn trưa đi, đến chiều ngồi đâu đó, không về công ty nữa!”
“Cậu có thể không cần đến công ty, nhưng tôi thì không được. Ở đây còn cảđống tài liệu cần tôi phải “tiêu hóa” hết trong mấy ngày đây này! À màtrưa nay tôi không đi ăn với cậu được rồi, tôi có bạn hẹn rồi!”
Trương Hoa thu dọn tài liệu xong liền nói: “Tôi đi đây, cậu ấy đang đợi tôi!”Thực ra chẳng có bạn nào hẹn Trương Hoa cả, anh chỉ muốn một mình đếnnhà ăn lần trước.
Anh ngồi đúng chỗ lần trước đi cùng với Cổ Vân Vân, ăn thật chậm, liên tục nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấycô gái nọ bê đĩa thức ăn ngồi vào cái bàn lần trước.
Cô gái vẫnnhư vậy, vẫn vừa ăn vừa đọc báo. Trương Hoa do dự hồi lâu, cuối cùng bêđĩa thức ăn rồi chậm rãi bước đến. Vừa đến bên cạnh, cô gái đã ngẩng đầu nhìn anh. Trương Hoa hỏi: “Tôi có thể ngồi đây>Cô gái mỉm cười nói:“Ok!” Trương Hoa liền ngồi xuống, nói: “Thực ra chúng ta trước đây cógặp mặt thường xuyên đấy!”
Cô gái chẳng chút kinh ngạc, chỉ ừ một tiếng rồi bảo: “Đúng thế, lúc buổi sáng trên xe buýt”.
Giờ thì chính Trương Hoa là người ngạc nhiên, anh cứ tưởng cô gái này chẳng để tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh, chắc chắn cũng sẽ không nhớ mình.Trương Hoa nói: “Không ngờ bạn cũng nhớ”, cô gái cười đáp: “Những ngườicó chỗ mà không ngồi thường không nhiều!”
Trương Hoa ngẫm nghĩrồi gật đầu nói: “Cũng phải!” rồi lại hỏi: “Sao sáng nay tôi không nhìnthấy bạn nhỉ?” Cô gái đáp: “Chắc anh vẫn đi vào giờ lúc trước nhỉ, tôiđã đi sớm hơn nửa tiếng đồng hồ, thứ hai thường tắc đường dữ lắm!”
3.
Cô gái nói xong liền tiếp tục đọc báo. Trương Hoa hỏi: “Sao báo cô đọc từ sáng đến trưa mà không hết thế?”
Cô gái ngẩng đầu, bật cười thành tiếng nói: “Đâu phải cùng một tờ, buổi sáng là tôi tự mua, đây là của công ty mua”.
Trương Hoa ngượng nghịu cười: “Tôi còn tưởng là cùng một tờ chứ!” Cô gái lạitiếp tục vừa ăn vừa xem. Trương Hoa cũng không biết nói gì nữa, haingười cứ yên lặng ăn cơm như thế.
Cô gái ăn xong liền bê đĩađứng dậy, nói: “Tôi đi trước đây!” Trương Hoa gật đầu: “Ừ!” Đợi cô gáiđi rồi, Trương Hoa liền châm một điếu thuốc hút, hút hết mới quay lạicông ty.
Buổi chiều, Cổ Vân Vân nói: “Tối nay có Lí Dương Uy và Kỉ Oanh cùng ăn cơm đấy!”
“Ok, cũng lâu lắm rồi không đi ăn cùng Dương Uy!”
Cổ Vân Vân đột nhiên cười bí ẩn: “Quan hệ giữa Lí Dương Uy và Kỉ Oanh ngày càng thân mật đấy!”
“Chẳng phải Kỉ Oanh có bạn trai rồi sao?”>“Thực ra họ đã chia tay nửa năm nay rồi, chỉ có điều Kỉ Oanh vẫn giấu mà thôi”.
“Hóa ra là vậy, thế chẳng phải Dương Uy sẽ thiệt thòi lắm sao, Kỉ Oanh với bạn trai đã bên nhau mấy năm rồi!”
Cổ Vân Vân khẽ hừ nói: “Lí Dương Uy làm giám đốc ở những nơi như khách sạn mà cậu nghĩ cậu ta còn trong trắng lắm chắc?”
Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Như thế cũng tốt, ít nhất Dương Uy sẽ khôngthấy cô đơn, mặc dù không biết có thể kết hôn với nhau không, nhưng xét ở hiện tại, cứ cho như thế là họ thành một đôi đi!”
Cổ Vân Vân nói vẻ không vui: “Cậu nói gì thế, Kỉ Oanh nghiên túc đấy!”
4.
Về chuyện Trương Hoa ly hôn, các bạn học của anh đều đã biết, nhưng lúc ăn cơm, Kỉ Oanh luôn cố gắng né tránh không nói đến vấn đề này. Lí DươngUy với Trương Hoa uống rượu liên tục. Lí Dương Uy nói: “Cái thằng ranhnày, kể từ dạo sang công ty của Cổ Vân Vân, cậu rất ít khi đi uống rượuvới tôi đấy!”
Lí Dương Uy lại nói tiếp: “Hay là từ chức đi, bận rộn như thế khiến cho thời gian tụ tập với anh em cũng ít!”
Cổ Vân Vân trừng mắt: “Đừng có xúi giục bậy bạ nhé, hiện giờ cậu ta đanglàm tốt lắm, tại sao phải từ chức? Hơn nữa cậu hiện nay đã có Kỉ Oanh ởbên cạnh rồi còn gì!”
Kỉ Oanh ngồi cạnh liền giật giật áo Cổ Vân Vân, nói: “Đừng nói bừa!”
Lí Dương Uy vui vẻ nói: “Cho dù có Kỉ Oanh ở bên cạnh nhưng đàn ông ngoài phụ nữ ra vẫn cần phải có anh em!”
Trương Hoa liền nói: “Tôi cũng đang cân nhắc vấn đề này!”
Cổ Vân Vân thấy thế liền vội hỏi: “Cân nhắc cái gì mà cân nhắc, cậu đến rồi thì đừng mong đi, bố tôi đang trọng dụng cậu mà!”
Kỉ Oanh cười bảo: “Không thì Trương Hoa vào thẳng “phủ” nhà họ Cổ đi, nhưthế có thể danh chính ngôn thuận quản lý công ty của bố Vân Vân”.
Cổ Vân Vân liếc Trương Hoa, không nói gì.
Trương Hoa cười nói: “Cửa nhà quyền quý sâu tựa biển, tôi sợ vào rồi sẽ chìmmất!” Lí Dương Uy liền chêm vào: “Thế thì cậu học bơi trước đi!” nói rồi nâng cốc lên: “Chúng ta phải bắt đầu luyện từ khả năng uống rượu đã!”
Ăn cơm xong, Lí Dương Uy và Kỉ Oanh không để Cổ Vân Vân lái xe đưa về mànói tự bắt xe về. Trương Hoa ngồi trên xe, hỏi: “Có phải hai người sốngchung rồi không?”
Cổ Vân Vân đáp: “Câu hỏi đấy mà cũng phải hỏi à? Nếu không tại sao lại không để chúng ta đưa về chứ?”
5.
Buổi sáng Trương Hoa lại gặp cô gái đó trên xe buýt. Anh đến gần chào côgái. Cô chỉ mỉm cười chào đáp lại. Sau khi lên xe, cô gái nói: “Vẫnkhông ngồi à?” Trương Hoa đáp: “Đã thành thói quen rồi, bạn ngồi đi!”
Cô gái vẫn vừa ăn sáng vừa đọc báo và chẳng để ý gì đến xung quanh. Trương Hoa cảm thấy cô gái này mặc dù khi nói chuyện thường mỉm cười, cư xửvới mọi người rất lịch sự nhưng vẻ mặt luôn toát lên vẻ thờ ơ với mọithứ xung quanh, khiến cho Trương Hoa có cảm giác người ngoài khó mà đặtchân vào thế giới nội tâm của cô.
Buổi trưa, Trương Hoa vốn định đến nhà ăn đó, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại thôi. Anh cùng Cổ Vân Vânđến một nhà hàng đồ ăn tây. Lúc ăn, Trương Hoa nói: “Tối, tôi muốn vềnhà một chuyến, nếu cậu không có việc gì thì cho tôi mượn xe nhé, tốiquay lại đây cho tiện!”
“Hay là tôi đi với cậu về nhà nhé, tôi muốn học làm món ăn mẹ cậu làm!”
“Sau này có cơ hội rồi đến cũng được, giờ đi không tiện lắm, Trần Dĩnh đang ở đó. Hơn nữa bởi vì cô ấy đang ở nhà nên tôi mới lái xe về, tối còn quay lại đây!”
Cổ Vân Vân vội vàng nói: “Trần Dĩnh lại ở trong nhàbố mẹ cậu rồi à?” đáp: “Ừ, bố mẹ tôi đón cô ấy về, cô ấy nói khi nào gần sinh thì về quê, sau này sẽ không trở lại nữa!”
Cổ Vân Vân trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Thế đứa bé sau này ra sao?” Trương Hoa đáp: “Giờ tôi chưa nghĩ được nhiều như thế, cô ấy bảo sau này không quay lại nữa, đứa bé chắc chắn là ở bên cô ấy rồi!”
6.
Lúc Trần Dĩnhhết giờ làm, Trương Hoa đứng ở cổng chờ cô. Trần Dĩnh lên xe liền hỏi:“Anh đi công tác về rồi à?” Trương Hoa bảo về từ mấy hôm trước rồi.
Đi được nửa đường, Trương Hoa dừng xe lại bên đường nói: “Chúng ta vàosiêu thị đi!” Trần Dĩnh ngạc nhiên hỏi sao lại đi siêu thị thì TrươngHoa nói: “Mua ít đồ mang về, hôm nay anh về mà không báo trước với bốmẹ, sợ mẹ không chuẩn bị thức ăn!”
Trần Dĩnh liền nói: “Anh không phải lo đâu, dạo này tối nào mẹ cũng làm rất nhiều món!”
“Cũng phải, thêm một người ăn mà!”
Trần Dĩnh ngại ngùng nói: “Không phải thêm một người, mà là hai người! Gần đây em ăn hơi nhiều!”
“Vậy chúng ta cứ mua thêm đồ đi”.
Ra khỏi siêu thị, Trần Dĩnh liền nói: “Anh mua nhiều thế làm gì?”
“Anh cũng không biết cái nào cần dùng đến, mua nhiều một chút, ăn được thì ăn, không ăn được thì để đấy!”
Trên xe, Trần Dĩnh hỏi: “Đi công tác chắc là mệt lắm nhỉ, anh có quen không?”
“Cũng bình thường, chỉ tội phải uống hơi nhiều!”
Vừa nói Trương Hoa vừa rút điếu thuốc ra, vừa lái xe vừa châm lửa. TrầnDĩnh nhìn anh, đột nhiên cảm thấy bộ dạng Trương Hoa lúc vừa lái xe vừahút thuốc rất đẹp trai!
Trương Hoa bất ngờ về nhà, mẹ anh vuilắm. Thấy con trai xách túi lớn túi bé từ trong cốp xe ra liền nói: “Hóa ra con cũng còn chút lương tâm đấy, biết cái Dĩnh nó có bầu nên cần tẩm bổ!”
Lúc ăn cơm, Trương Hoa nói: “Một vài ngày nữa con lại đicông tác, cuối tuần không về nhà được. Bố mẹ bảo với Nhã Vận, đợi con về con sẽ qua trường thăm nó!”
7.
Mẹ Trương Hoa muốn giữcon trai ngủ lại nhà nhưng Trương Hoa nói phải về có việc, dù sao đi xecũng tiện. Lúc Trương Hoa đi, Trần Dĩnh cũng đi theo tiễn. Nhìn TrươngHoa lên xe, Trần Dĩnh định nói gì đó nhưng lại thôi.
Trên đườngvề, Trương Hoa đột nhiên phát hiện ra tình cảm của anh dành cho TrầnDĩnh đã từ từ lắng xuống. Sự lắng xuống ấy khiến giữa anh và Trần Dĩnhkhông còn hận thù nhưng dần dần cũng mất đi tình yêu trước đây.
Hiện nay tình cảm anh dành cho Trần Dĩnh đa phần là sự quan tâm kiểu bạn bè, hơn nữa anh cũng là cha của đứa bé trong bụng cô. Trương Hoa lại nghĩđến Cổ Vân Vân, anh cảm thấy rất kì lạ, ở Cổ Vân Vân, anh không thể nàotìm thấy một chút tình cảm gì đặc biệt, anh thậm chí còn nghĩ, giả sửsau này anh và Cổ Vân Vân kết hôn, có lẽ anh cũng không có cảm giác rung động trước cô.
Trương Hoa vừa lái xe vừa nghĩ, sau này mình cótìm người khác chắc cũng sẽ tìm một người giống như Trần Dĩnh. Lúc nàytrong đầu anh hiện lên hình ảnh cô gái thích đọc báo trên xe buýt.
Đột nhiên anh cảm thấy mình vô cùng tò mò về cô gái ấy. Trương Hoa luônđoán xem cô gái này mỗi ngày nghĩ cái gì, thế giới tình cảm của cô ấynhư thế nào... Rồi lại nghĩ, cô ấy có bạn trai chưa? Hàng ngày thấy côđi làm một mình như thế chắc là chưa có.
Cuối cùng anh nghĩ đếncông việc hiện nay. Trương Hoa vô cùng lưỡng lự trước công việc này. Một mặt anh không muốn đắm chìm vào những buổi tiệc rượu, giải trí và những mối quan hệ xã hội phức tạp. Mặt khác dù ở trong thành phố hay ngoại ôđều là cạnh tranh với Kinh Thao, phải thường xuyên tiếp xúc với cái tên“Lục Đào”.
Đây đều là những chuyện mà Trương Hoa không mongmuốn. Nhưng bên cạnh đó, quyền lực ngày một cao với viễn cảnh được người khác coi trọng khiến Trương Hoa dần dần quen với một thỏa mãn tiềm ẩntrong lòng.
8.
Buổi trưa, Trương Hoa vẫn một mình đếnnhà ăn đó, khi thấy cô gái ấy. Trương Hoa lại gần, cô gái nhìn anh, khẽmỉm cười. Trương Hoa ngồi xuống nói: “Trưa nào bạn cũng ăn ở đây à?” côgái khẽ cười: “Chỗ này sạch sẽ, cũng không tồi!”
“Sao hôm nay không mang báo theo thế?”
Cô gái mỉm cười: “Tôi đọc hết lúc ở văn phòng rồi”, sau đó hai người yên lặng ăn cơm.
Ăn xong, cô gái đứng dậy nói: “Tôi đi trước đây!” Trương Hoa đột nhiênhỏi: “Mấy giờ bạn hết giờ làm?” Cô gái khựng lại, sau đó khẽ cười: “Chắc cũng như nhau thôi, khoảng năm rưỡi!”
Buổi chiều, Trương Hoachuẩn bị một ít tài liệu ở văn phòng, nói với Cổ Vân Vân: “Ngày mai tôiđi công tác, chắc lại ở đó vài ngày”. Cổ Vân Vân liền hỏi: “Vẫn là khuvực lần trước à?”
“Không, là khu vực khác!”
“Vậy tối nay cùng ăn cơm đi!”
“Tối nay tôi có việc phải đi trước, không thể ăn với cậu được! Đợi khi nào về tôi mời cậu ăn cơm!”
Cổ Vân Vân có vẻ không vui, nói: “Dạo này tối nào cậu cũng có việc, bậnthế cơ à?” Trương Hoa cười cười: “Không phải là chuyện công, chuyệnriêng thôi!”
Trương Hoa về trước giờ, sau đó đi bộ đến bến xe mà cô gái kia hay xuống. Anh không biết công ty cô ở đâu, nhưng nghĩ chắcchắn hết giờ làm cô sẽ ra đây bắt xe về.
Phán đoán của TrươngHoa rất đúng. Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô gáiấy. Cô gái nhìn thấy anh mỉm cười: “Anh đợi có lâu không?”
Trương Hoa hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao bạn biết tôi đang đợi bạn?”
“Nếu phải đợi tôi, sao anh lại hỏi mấy giờ tôi hết giờ làm?”
Lúc này Trương Hoa mới hiểu cô gái này thông minh hơn anh tưởng rất nhiều.