Vu Hâm nói: “Anh muốn nói gì?”
Ngô Phong Hải im lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Vương Liên Na, cô gái ấyđã bỏ bạn trai bốn năm yêu đương của mình để sống chung với anh, chuẩnbị chờ đợi anh ly hôn một cái sẽ lập tức kết hôn với anh, kết cục cuốicùng đã khiến cô ta vừa mất đi bạn trai còn phải rời khỏi tập đoàn Triết Đông. Mãnh Lợi, cô gái mới tốt nghiệp này thật sự tưởng rằng anh đã lyhôn, qua lại với anh hai năm trời, sau khi có thai đã đòi anh phải cưới, lúc này anh mới nói với cô ta mình chưa ly hôn, vì công việc, vì concái nên không thể ly hôn được. Hàn Lạc Tư, một người kết hôn chưa lâu
Vu Hâm vội vàng cắt đứt lời Ngô Phong Hải, hoang mang nói: “Sao anh biết những chuyện này?”
“Nếu ngay cả những chuyện này còn không biết thì tôi nói chuyện với anh saođược? Điều khiến tôi khâm phục nhất là lần nào anh cũng tìm được lý dohoàn mỹ để xoa dịu bọn họ, thậm chí khiến cho khi họ rời xa anh vẫn còntưởng họ mới là tình yêu chân chính của anh!”
Vu Hâm đứng ngây ra rất lâu mới thốt lên lời: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Rất đơn giản: Thứ nhất, bắt đầu từ bây giờ, biến mất khỏi tầm mắt của TrầnDĩnh! Thứ hai: Nhanh chóng cuốn gói khỏi công ty, bởi vì nhìn thấy bộmặt của anh là tôi thấy buồn nôn!”
Ngô Phong Hải tiếp tục nói:“Ngoài ra còn một chuyện này anh phải thành thật trả lời tôi, làm saoanh biết được chỗ ở của Trần Dĩnh?”
“Tôi tự tìm!”
“Chỗ ởcủa Trần Dĩnh ngoài Trương Hoa và bạn thân của cô ấy là Lưu Huệ Anh biết ra thì chẳng ai biết hết, hơn nữa tôi biết anh cũng không có khả năngđiều tra này, vì vậy tôi hi vọng anh hãy thành thật trả lời tôi!”
Mấy hôm Trần Dĩnh về nhà bố mẹ Trương Hoa, Lưu Huệ Anh buồn chán hẳn. Kể từ lúc Ngô Phong Hải tỏ tình ở nhà hàng lần trước, anh không liên lạc vớicô nữa, chẳng lẽ thật sự anh chỉ đùa cợt trong lúc say rượu sao?
Mấy lần Lưu Huệ Anh định gọi cho Ngô Phong Hải, nhưng ngay sau đó lại tựmắng mình vô dụng. Hết giờ làm về nhà, Lưu Huệ Anh nằm lì trên giường,lười cả nấu nướng, đến tối đói lả rồi mới xuống ăn đồ ăn nhanh.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Lưu Huệ Anh nhìn vào màn hình, là Ngô Phong Hải gọi, trong lòng mừng lắm. Ngô Phong Hải nói: “Em có nhà không? Nếurảnh thì ra ngoài ăn cơm đi, anh có chuyện này muốn nói với em!”
Lưu Huệ
Anh nói: “Chuyện say rượu lần trước chứ gì? Nói xong rồi nên hối hận sao mình không nghĩ đã buột miệng nói ra
“Là chuyện của Trương Hoa và Trần Dĩnh kìa! Ban nãy anh gọi cho Trần Dĩnh,cô ấy đang ở nhà bố mẹ Trương Hoa, ngày mai anh đi công tác, vì vậy gọiem ra ngoài, kể cho em nghe những gì anh tìm hiểu được. Đợi khi nào Trần Dĩnh về, em hãy nói cho cô ấy biết!”
Lưu Huệ Anh nghe xong liềnthấy hơi hụt hẫng, nhưng lập tức an ủi bản thân: Hóa ra mấy hôm nay NgôPhong Hải không liên lạc với mình là bởi vì bận việc khác.
Lúc ăn cơm, Lưu Huệ Anh cứ liên tục hỏi Ngô Phong Hải đã biết được chuyện gì.Ngô Phong Hải nhìn thực khác xung quanh , nói: “Đông người thế này làmsao kể được? Đợi ăn xong chúng ta đi chỗ khác nói chuyện!”
Haingười ra ngoài, Ngô Phong Hải muốn đi chỗ khác ngồi, hỏi Lưu Huệ Anh làvào quán cà phê hay quán trà? Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Đến chỗtôi đi, không cần thiết phải tốn tiền thế đâu!”
Đến dưới lầu nhà Lưu Huệ Anh, Ngô Phong Hải đứng ngây ra, vẻ do dự, nói: “Anh lên có tiện không?”
Lưu Huệ Anh im lặng một lát rồi kéo Ngô Phong Hải lên: “Lên đi!”
Lưu Huệ Anh nói: “Tôi ở một mình, nhà hơi nhỏ, anh chỉ có thể ngồi trên giường thôi!”
Ngô Phong Hải vẫn rất giữ ý, chậm rãi ngồi xuống nói: “Chỗ anh ở cũng rất nhỏ!”
Lưu Huệ Anh nói: “Để tôi rót cho anh cốc trà nhé!”
Ngô Phong Hải vội đứng dậy nói: “Anh tự rót cũng được!”
Lưu Huệ Anh phì cười: “Anh biết trà để đâu không mà đòi tự rót”
Ngô Phong Hải kể cho Lưu Huệ Anh nghe chuyện của Vu Hâm xong, Lưu Huệ Anhngạc nhiên nói: “Mặc dù chưa từng gặp hắn ta, nhưng nghe Trần Dĩnh nóihành vi, lời nói của hắn đều rất có chừng mực, năng lực và tướng mạo,khí chất cũng không tồi, sao có thể là người như vậy chứ?”
NgôPhong Hải nói: “Chính vì những yếu tố ấy mới dễ dàng quyến rũ phụ nữ,mới dễ dàng ra tay, huống hồ hắn ta lại là một gã đàn ông đứng tuổi,hững chạc”.
“Loại người này thật khốn kiếp!”
“Em đoán xem, ai là người nói cho hắn biết địa chỉ của Trần Dĩnh?”
“Ai thế?”
“Ban đầu hắn không chịu nói, về sau anh buộc phải đe dọa, hắn mới nói thật, hóa ra chính là Cổ Vân Vân.”
Lưu Huệ Anh nói: “Cổ Vân Vân ư? Tại sao cô ta lại nói địa chỉ của Trần Dĩnh cho Vu Hâm biết? Còn nữa, làm sao cô ta biết được chỗ ở của Trần Dĩnh?”
“Anh không chắc lắm, chỉ là suy đoán Cổ Vân Vân đã biết nơi ở của Trần Dĩnhtừ lâu, bởi vì lần trước Trần Dĩnh bỏ đi, có người đã đến nhà chủ nhàhỏi thăm tình hình.
Ngô Phong Hải lại tiếp tục: “Còn về chuyện Cổ Vân Vân tại sao lại nói địa chỉ của Trần Dĩnh cho Vu Hâm biết, anhkhông rõ lắm, ngày mai anh đi công tác rồi, cũng không có thời gian đểtìm hiểu!”
Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng, Ngô Phong Hải đứng dậy nói: “Anh phải về sớm một chút, ngày mai phải đi công tác rồi!”
Lúc Lưu Huệ Anh ra cửa, Ngô Phong Hải có gọi cô. Lưu Huệ Anh ngoản đầu lạinhìn thấy hình như anh có chuyện muốn nói, liền hỏi: “Anh muốn nói gìthế?”
Ngô Phong Hải do dự một lát rồi nói: “Không sao, em cũng nghỉ sớm đi!”
Xuống lầu, Ngô Phong Hải tự mắng bản thân: Sao không dám nói ra, chẳng nhẽ phải có rượu vào mới dám nói ư?
Mới sáng ra Lưu Huệ Anh đã gọi điện bảo Trần Dĩnh về thành phố. Buổi chiềuTrần Dĩnh về đến thành phố liền đến thẳng công ty Lưu Huệ Anh đợi cô tan làm. Hết giờ làm, về đến nhà, Lưu Huệ Anh liền kể cho Trần Dĩnh nghemọi chuyện, Trần Dĩnh cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lưu Huệ Anh nói: “Sở dĩ Ngô Phong Hải muốn nói rõ tình hình của Vu Hâm cho cậu là vì sợ cậu nảy sinh thiện cảm với hắn ta!
Trần Dĩnh nói: “Sao tớ có thể có thiện cảm với hắn ta chứ?”
Nói xong rồi Trần Dĩnh mới phát hiện trong thâm tâm của cô không hề cảmgiác căm ghét những gì Vu Hâm đã làm với mình, chẳng nhẽ trong thâm tâmcô cũng có thiện cảm với hắn? Hay là vì có một vài yếu tố tình cảm phứctạp xen lẫn?
Lưu Huệ Anh nói: “Ngô Phong Hải trong lúc điều traphát hiện những người phụ nữ ấy đều nhận định Vu Hâm là một người đànông tốt, hơn nữa còn tin tưởng rằng Vu Hâm chia tay với mình là vì bấtđắc dĩ, có nỗi khổ riêng!”, Lưu Huệ Anh nói xong liền nhìn Trần Dĩnh,sau đó nói: “Chẳng phải cậu cũng từng nói thực ra Vu Hâm không tồi, cóthể coi là một người đàn ông tốt còn gì!”
“Chuyện ấy là khác, tớchỉ đứng từ góc độ của người ngoài cuộc để đánh giá mà thôi! Xem ra cáivẻ bề ngoài rất dễ dàng cám dỗ người khác!”
Lưu Huệ Anh do dự một lát rồi nói: “Theo như nội dung mà Ngô Phong Hải nói với tớ ngày hômqua, anh ấy không phải hoàn toàn tin rằng giữa cậu và Vu Hâm không cóquan hệ gì với nhau!”
Trần Dĩnh nhìn Lưu Huệ Anh, nói: “Thế là thế nào?”
“Anh ấy có nói câu này: Bởi vì do năng lực điều tra có hạn nên anh ấy khôngthể điều tra được tình hình trước khi cậu và Vu Hâm ra khỏi nhà cậu”.
Trần Dĩnh kinh ngạc nói: “Sao anh ấy biết Vu Hâm từng đến nhà tớ?”
“Tớ hỏi qua rồi, là Trương Hoa nói, xem ra những suy đoán của tớ lúc trướclà đúng, Trương Hoa đã nhìn thấy cậu cùng Vu Hâm đi ra khỏi nhà nên mớihiểu lầm.”
Trần Dĩnh lẩm bẩm: “Chẳng trách mà anh ấy đột nhiênlạnh lùng với tớ như thế!”, rồi ngoảnh đầu lại nói với Lưu Huệ Anh:“Chuyện hôm ấy tớ đã nói với cậu rồi mà, giữa bọn tớ không xảy ra bất cứ chuyện gì hết, tớ thậm chí còn không thể biết Vu Hâm làm sao biết đượcchỗ này mà!”
Lưu Huệ Anh nói: “Tớ đương nhiên là tin cậu rồi, tớcũng nói chuyện này với Ngô Phong Hải. Nhưng Ngô Phong Hải chỉ tin vàosự thật khách quan thôi, phán đoán chủ quan cá nhânkhi có thể đúng nhưng cũng có thể nảy sinh những sai sót”.
Trong lúc Lưu Huệ Anh vàTrần Dĩnh nói chuyện thì Trương Hoa làm xong việc và trở về khách sạn,thấy Ngô Phong Hải đang ngồi trong đại sảnh khách sạn chờ mình, TrươngHoa liền nói: “Chắc đợi lâu lắm rồi hả? Đi thôi, lên lầu, cất đồ rồi rangoài ăn!”
Vào phòng, Ngô Phong Hải nói: “Tôi chưa đói, đợi látnữa hãy đi ăn!”, sau đó liền kể cho Trương Hoa nghe chuyện của Vu Hâm.Trương Hoa nói: “Chẳng trách mà tôi nhìn người này là thấy khó chịu!”
Ngô Phong Hải lại nói: “Xét từ góc độ khách quan, tôi không thể nói chitiết mối quan hệ giữa Vu Hâm và chị dâu, thứ nhất, tôi không thể nhìnthấu được nội tâm của người khác; thứ hai, tôi không thể điều tra rõràng một số chuyện!”
Trương Hoa ném cho Ngô Phong Hải một điếuthuốc, tự châm thuốc lên, không nói gì. Ngô Phong Hải tiếp tục: “Giờ tôi chỉ có thể cho anh biết phán đoán của bản thân tôi thôi, cá nhân tôicảm thấy chị dâu đáng tin. Anh nhìn thấy Vu Hâm và chị dâu đi từ trongchỗ chị ấy ở ra, chuyện này Lưu Huệ Anh cũng biết, mặc dù tôi nói vớiLưu Huệ Anh rằng tôi chỉ tin vào sự thực khách quan, nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng những lời chị dâu và Lưu Huệ Anh nói.”
Ngô Phong Hảilại nói: “Còn nữa, chị dâu luôn tìm cách né tránh Vu Hâm, thậm chí đãtắt máy để tránh hắn. Đợt trước chị ấy về nhà anh ở mấy ngày, từ đấy cóthể thấy Vu Hâm đang đeo bám chị ấy!”
Trương Hoa nhìn Ngô PhongHải, vẫn không nói gì. Ngô Phong Hải cười nói: “Tôi tin trong lòng anhcũng tin tưởng chị ấy, chỉ có điều không chịu thừa nhận mà thôi!”
Trương Hoa nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm!”
Ngô Phong Hải cùng Trương Hoa ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Còn có chuyện nàynữa, người nói địa chỉ nơi ở của chị dâu cho Vu Hâm biết chính là Cổ Vân Vân. Tôi vốn cứ sợ là chị dâu nói cho hắn biết!”
Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Ngô Phong Hải, nói: “Sao Cổ Vân Vân lại biết địa chỉ của Trần Dĩnh?”
“Anh quên rồi à, lúc chị dâu mang cháu bỏ đi, từng có người tìm đến nhà chủ nhà do thám tình hình mà!”
Trương Hoa nghe vậy bắt đầu trầm ngâm.
Hai ngày nay Trần Dĩnh lại bắt đầu cảm thấy bất an, cô đang mong ngóngTrương Hoa trở về. Bởi vì Lưu Huệ Anh nói với cô địa chỉ nơi cô ở hiệnnay là do Cổ Vân Vân nói cho Vu Hâm biết. Chẳng lẽ cô ta vẫn chưa chịutừ bỏ Trương Hoa? Chẳng lẽ cô ta bảo Vu Hâm cố ý tiếp cận cô?
Thế thì tại sao trong thời gian ở công ty không thấy Cổ Vân Vân có bất cứhành động bất thường nào? Ngoài việc chăm chỉ làm việc ra, ngoài việckhả năng làm việc tiến bộ lên, chưa thấy cô ta có hành động thể hiệntình cảm với Trương Hoa. Chẳng lẽ địa chỉ nơi ở của mình là do TrươngHoa nói với Cổ Vân Vân biết, sau đó cô ta vô tình nói cho Vu Hâm biết ư? Tuy nhiên, có một điểm khiến Trần Dĩnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn là, Vu Hâm không đến tìm cô nữa, cũng không gọi điện cho cô.
Thực ra ngayhôm sau khi Ngô Phong Hải đến tìm Vu Hâm, hắn đã đến tìm Cổ Vân Vân, nói với cô xin đổi địa điểm công tác. Cổ Vân Vân trầm ngâm một lát rồi nói: “Bên này anh mới vừa làm quen, sao đột nhiên muốn chuyển đi?”
Vu Hâm nói: “Bởi vì chút chuyện riêng tư, tôi hi vọng cô có thể thông cảm!”
“Có phải gặp phải chuyện gì khó khăn không?”
“Không có, chỉ đơn thuần là việc riêng thôi!”
Cổ Vân Vân nhìn Vu Hâm, đột nhiên hỏi: “Có phải anh đang theo đuổi Trần Dĩnh không?”
Vu Hâm ngẩng đầu nhìn Cổ Vân Vân, vội nói: “ Đâu có!”
“Phải là phải, phủ nhận làm cái gì, những chuyện riêng tư này chẳng liên quan gì đến công việc hết, tôi sẽ không can thiệp đâu!”
“Chuyện riêng tư tôi không muốn bàn bạc nhiều, hi vọng cô hiểu cho! Còn về công việc, tôi vẫn hi vọng cô có thể giúp tôi điều chuyển, tôi biết cô cókhả năng này, hồi đầu chỉ nhờ một câu của cô là tôi đã bị điều qua bênnày rồi mà!”
Cổ Vân Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Chuyện này để tôi cân nhắc thêm, cho dù có điều anh đi cũng cần phải có thời gian, dù gì đâylà công ty hợp tác, chuyện tài vụ hết sức nhạy cảm!”