Đợi ông Hoa xem xong bản phương án của Ngô Tĩnh, Cổ Triết Đông liền hỏi: “Ông Hoa thấy bản phương án này thế nào?”
Ông Hoa đặt bản phương án xuống, châm một điếu thuốc, rít vài hơi rồi nói:“Bản thân bản phương án này quả thực không tồi, có thể coi là khuôn mẫucủa phương án hợp tác! Xét từ điều kiện hợp tác cũng không có vấn đề gì, thậm chí đã giúp chúng ta loại bỏ những nỗi lo khi hợp tác, nhưng tôicứ cảm thấy liệu họ giữ lại công ty hiện nay có phải vì có mục đích khác không?”
Cổ Triết Đông cười cười: “Tôi có thể hiểu được tâm lýcủa thanh niên, luôn có tình cảm đặc biệt với sự nghiệp đầu tiên mìnhtạo ra”.
Ông Hoa nói: “Xét từ nội dung hợp tác; bọn họ giữ lạicông ty hiện nay quả thực không có quá nhiều mục đích, nhưng không thểkhông đề phòng, huống hồ Từ Cường đã nói cô Ngô Tĩnh này vô cùng thôngminh!”
Mặc dù ông Hoa đã nói ra nổi lo lắng của mình nhưng CổTriết Đông vẫn cho rằng đó là chuyện hết sức bình thường, nói: “Lần đầutiên gặp Ngô Tĩnh tôi đã có cảm giác thân thiện rồi, cảm thấy cô ta đáng tin cậy!” Cuối cùng Cổ Triết Đông nói: “Cho dù có xảy ra chuyện gì thật thì cùng không cần quá lo lắng, đến lúc ấy họ đã mở ra thị trường mớicho chúng ta rồi!”
“Nếu ngài đã nói vậy thì chắc không có vấn đề gì, vậy tôi cũng không có ý kiến gì khác!”
“Ông Hoa cảm thấy nên đưa ai qua quản lý công ty mới thì thích hợp?”
“Vị trí tổng giám đốc và giám đốc tài vụ này đều quan trọng, nhưng lựa chọn tổng giám đốc khôn không thể chủ yếu căn cứ vào năng lực, điều quantrọng là có thể quản lý và giám sát công việc ở công ty mới, không thểtừ từ trở thành con rối của họ được! Nhất định phải là người mình có thể tin tưởng được!”
“Để Thiên Phàm đảm đương vị trí này thì sao?”
“Không thích hợp! Thiên Phàm qua bên đó chắc chắn sẽ can thiệp quá nhiều vàocông việc của bọn Trương Hoa, đấy không phải là mục đích của chúng ta.Mục đích chính của ta là giám sát, đừng để xảy ra quá nhiều màu thuẫnvới họ trong quá trình hợp tác. Hơn nữa hiện giờ Thiên Phàm đang phụtrách việc đào tạo toàn bộ nhân viên trong nội bộ tập đoàn, muốn rờikhỏi vị trí này cũng không được”.
Trương Hoa và Trần Dĩnh vừa mới đưa con gái về đến nhà không lâu thì Cổ Triết Đông gọi điện đến. Trương Hoa đưa con gái cho Trần Dĩnh, nói: “Anh ra nghe điện của Cổ Triết Đông đã!”
Mẹ Trương Hoa liền nói: “Sao về đến nhà rồi mà còn bận thế?”
Trần Dĩnh không dám nói Trương Hoa chuẩn bị hợp tác với tập đoàn Triết Đôngnên đành nói với mẹ Trương Hoa là điện thoại của một nhân viên trongcông ty gọi đến. Mẹ Trương Hoa nói: “Tối nay không về thành phố chứ?”
Trần Dĩnh nói: “Ban nãy anh ấy nói là không mẹ ạ!”
“Thế để mẹ đi chuẩn bị bữa tối!”
“Để con giúp mẹ một tay!”
“Không cần đâu, con trông Tỉnh Tỉnh đi!”
Trương Hoa vào phòng khách, Trần Dĩnh nhìn thấy mẹ đang lúi húi trong bếp liền khẽ hỏi: “Cổ Triết Đông nói
“Đúng như Ngô Tĩnh dự đoán, Cổ Triết Đông đã chấp nhận bản phương án này rồi, chỉ cần sửa chữa vài phần nhỏ nữa là hoàn thiện, hẹn anh tối mai rangoài gặp mặt để xác định phương án cuối cùng. Đôi bên kí tên là bắt đầu thôi!”
“Nói thực lòng hiện nay em vẫn không hi vọng hợp tác cholắm, em vẫn thích tình hình hiện tại hơn, sau này thời gian anh có mặt ở thành phố chắc chắn càng ít!”
“Đây không phải là những vấn đềanh lo lắng, hiện nay chuyện đau đầu nhất là việc phân chia nhân viên,giữ ai ở lại quản lý công ty hiện nay đúng là một vấn đề khó!”
“Nếu em đoán không nhầm thì chắc chắn Ngô Tĩnh đã giúp anh giải quyết chuyện này rồi!”
“Có lẽ thế! Anh cứ băn khoăn không hiểu tại sao một cô gái như thế mà trước đây chẳng hề nổi bật gì trong công ty.”
Trần Dĩnh cười nói: “Có phải anh bắt đầu có tình cảm với cô ấy rồi không?”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh rồi nói: “Anh từng có tình cảm với cô ấy, nhưng giờ thì không!”
“Tại sao?”
“Trước đây có tình cảm bởi nghĩ rằng cô ấy là một cô gái bình thường, dịu dàng và hướng nội”.
Ăn cơm xong, Ngô Tĩnh gọi điện đến hỏi Cổ Triết Đông đã trả lời chưa.Trương Hoa nói: “Ngại quá, anh quên không nói với em, ông ta đã gọi điện đồng ý rồi, hẹn anh tối mai gặp mặt bàn bạc cụ thể, đôi bên kí kết xong là bắt đầu thực hiện!”
Trương Hoa đặt điện thoại xuống, TrầnDĩnh liền nói: “Hình như Ngô Tĩnh rất hăng hái chuyện hợp tác với tậpđoàn Triết Đông, thái độ cũng rất tích cực!”
“Nắm chắc trong lòng nên mới như vậy, em đừng nghĩ nhiều!”
Mẹ Trương Hoa ôm cháu gái nói: “Chăn ga giường Nhã Vận hôm nay mẹ giặt vẫn chưa khô, hai đứa tự sắp xếp chuyện ngủ nghỉ nhé! Mẹ bế Tỉnh Tỉnh đingủ trước đây!”. Bố Trương Hoa cũng theo mẹ anh vào phòng.
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh rồi nói: “Thời tiết không lạnh, anh cầm một cái chăn để đắp l được rồi!”
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa vào phòng Nhã Vận, khẽ thở dài.
Ngày hôm sau, Trần Dĩnh và Trương Hoa cũng về thành phố. Trương Hoa hỏi: “Em có đến công ty với anh không?”
“Em qua cửa hàng, anh chuẩn bị hợp tác với Cổ Triết Đông rồi, công ty hiệnnay cũng không quan trọng nữa, sau này em sẽ dồn tâm huyết cho cửahàng!”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả!”
Trần Dĩnh nói rồi liền giơ tay vẫy taxi và bỏ đi. Trương Hoa nhìn theo chiếc xe chởTrần Dĩnh một hồi rồi cũng lên taxi đến công ty.
Trương Hoa đếncông ty liền gọi Ngô Tĩnh vào văn phòng, hỏi cô có ý kiến gì trongchuyện phân chia nhân viên. Ngô Tĩnh cười nói: “Vậy em sẽ đưa ra kiếnnghị của em nhé, anh cứ tham khảo một chút. Em cùng anh, cả Ngô PhongHải và Trần Dĩnh sẽ sang công ty mới, bên này giữ lại Nghiêm Lộ và mấynhân viên mới, ngoài ra bảo Lí Dương Uy qua đây đảm nhiệm chức vụ giámđốc, mặc dù anh ấy không hiểu gì về nghiệp vụ, nhưng em và anh vẫn cóthể âm thầm quản lý công ty hiện nay, để Lí Dương Uy chấp hành là được”.
“Trần Dĩnh cũng sang bên công ty mới ư? Chẳng phải Cổ Triết Đông sẽ cử một giám đốc tài vụ sang ư?”
“Giám đốc là người của họ, nhưng chúng ta buộc phải có người làm trong bộ phận tài vụ!”
“Anh hiểu ý của em rồi!”
Ngô Tĩnh lại nói: “Trong thời gian xây dựng công ty mới, nhiệm vụ của anhvà Ngô Phong Hải là mỗi người đào tạo một hai người để giữ lại ở công ty này! Anh chủ yếu đào tạo người có khả năng độc lập đứng giảng. NghiêmLộ không đáng tin cậy, chính vì điểm này nên không thể để anh ta vàocông ty mới! Ngô Phong Hải phải đào tạo người khai thác nghiệp vụ”.
Trương Hoa cười cười: “Quả nhiên rất chu đáo!”
“Trong thời gian tới, em và Trần Dĩnh sẽ qua đó. Anh và Ngô Phong Hải chắcchắn cũng phải tham gia vào, nhưng không được đổ quá nhiều tâm huyết,trọng tâm vẫn lnhững người vừa có thể yên tâm lại vừa có thể giữ lạiđây”.
“Khi nào thì bảo Lí Dương Uy qua đây?”
“Càng nhanhcàng tốt! À phải rồi, sau khi bảo anh ấy đến đây, Ngô Phong Hải phảinhanh chóng để Lí Dương Uy làm quen với quá trình làm việc ở đây. Vớikinh nghiệm bao nhiêu năm đi làm của anh ấy, chắc không phài việc quákhó!”
“Vẫn còn một vấn đề khó, Trần Dĩnh liệu có chịu đến công ty mới không?”
“Chắc chắn chị ấy sẽ đồng ý”.
“Tại sao em dám chắc thế?”
Ngô Tĩnh cười nói, hỏi ngược lại Trương Hoa: “Tại sao Trần Dĩnh không đòianh phải trả lương mà vẫn đến giúp anh? Hơn nữa lại dành rất nhiều thờigian ở bên này chứ không qua cửa hàng hoa?”
Trương Hoa đương nhiên hiểu rõ tâm lý của Trần Dĩnh.
Ngô Tĩnh thấy Trương Hoa không nói gì liền cười bảo: “Có thể tâm lý chị ấyhiện giờ cũng rất mâu thuẫn, một mặt muốn giúp anh nhưng lại không muốncông ty phát triển quá lớn, mặt khác chị ấy vừa muốn ở bên anh lại vừamuốn giữ khoảng cách với anh”.
“Ban nãy cô ấy nói với anh, sau này sẽ dồn tâm huyết cho cửa hàng!”
“Anh tìm chị ấy nói chuyện đi, em thấy chị ấy sẽ đồng ý sang đây thôi! Nóithật lòng nếu chị ấy không sang bên này, em cũng không tự tin lắm”.
Lưu Huệ Anh đứng bên ngoài nhìn Trần Dĩnh bận rộn, nói: “Không có Tỉnh Tỉnh ở nhà nên yên tĩnh hẳn!”
“Đúng thế, nhưng thế cũng tốt, cậu thu dọn bàn đi, cơm canh xong rồi đây!”
Trần Dĩnh xới xong cơm liền ngồi xuống nói: “Sao dạo này không qua công ty Trương Hoa chơi thế?”
“Tớ đâu phải đến đó đi làm, không đến cũng là bình thường mà!”
“Tớ thấy cậu cố ý tránh một người thì có!”
“Tớ đâu có nợ tiền ai mà phải trốn tránh chứ?”
Trần Dĩnh cười nói: “Mau nói thật với tớ đi! Có phải Ngô Phong Hải biểu lộchút tâm ý rồi nhưng cậu thấy anh ta không hợp nên cố ý né tránh phảikhông?”
“Hồi trước ngay cả loại người như Hoàng Lực Hàng tớ cònchuẩn bị sẽ cân nhắc nữa là, Ngô Phong Hải dù gì cũng trẻ hơn một chút,diện mạo cũng khá hơn một chút, hơn nữa nhân phẩm của anh ta cũng tốthơn nhiều, sao lại thấy không thích hợp chứ?”
“Thế cậu lo lắng cái gì chứ?”
Lưu Huệ Anh chỉ cười không nói gì. Trần Dĩnh nói: “Chuyện tình cảm chớ cónghĩ ngợi nhiều, cảm thấy hợp thì đừng tính toán thiệt hơn nữa, gặp được người thích hợp đâu có dễ dàng gì!”
Lưu Huệ Anh ngẩng đầu nhìn Trần Dĩnh, nói: “Thế cậu thì sao?”
“Tớ khác cậu, tớ đã có Tỉnh Tỉnh rồi, cho dù cả đời này có không tái hôn cũng không sao!”
“Con cái sớm muộn gì cùng rời xa mình, ở bên cậu cả đời không phải là congái đâu. Thế nào là ‘bạn già’? Đến lúc ‘già’ rồi mới thấy từ ‘bạn’ nàyquan trọng thế nào!”
Trần Dĩnh nói: “Thế thì để đến già hãy hay!”
“Cậu với Trương Hoa đều không chủ động, cứ lằng nhằng như thế này à?”
“Có thể trong mắt Trương Hoa bây giờ tớ chỉ là một người bạn làm ăn, gần hơn chút nữa thì giữa hai đứa có một đứa con”.
Trương Hoa, Ngô Tĩnh và CổTriết Đông gặp gỡ bàn bạc chỉ là hình thức, Cổ Triết Đông đã sửa lại đôi chút bản phương án của Ngô Tĩnh, nhưng không hề ảnh hưởng đến điều kiện lớn. Lúc kí kết, Trương Hoa bảo Ngô Tĩnh kí đạidiện, nói đã bàn bạc với mấy vị cổ đông rồi, sau này tất cả văn kiện sẽđược ủy quyền cho Ngô Tĩnh kí k
Cổ Triết Đông nói: “Tôi vẫn chưachọn được tổng giám đốc và giám đốc tài vụ cho công ty mới. Thời gian dự bị ban đầu cứ tạm thời để trợ lý của tôi giúp các cậu. Về mặt tài vụ sẽ do tài vụ của tập đoàn hỗ trợ các cậu!”
Trương Hoa nói: “Khôngthành vấn đề! Các thành viên chủ yếu của công ty chúng tôi đều tham giavào công ty mới, thời gian đầu công việc sẽ do Ngô Tĩnh làm chủ. TrầnDĩnh sẽ qua hỗ trợ cô ấy trong việc tài vụ!”
Cổ Triết Đông nói:“Nhìn các cậu khiến người ta thấy thời gian trôi qua quá nhanh, vốn đầutư cho công ty mới không nhiều, theo lý mà nói tôi không cần thiết phảicoi trọng như vậy. Nhưng tôi coi trọng đội ngũ thanh niên của các cậu,chi cần hợp tác thành công, tương lai sau này sẽ có nhiều hạng mục và cơ hội!”
Trương Hoa do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Vân Vân dạo này thế nào rồi?”
Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa rồi nói: “Cậu có thể hỏi thăm Vân Vân trướcmặt tôi chứng tỏ cậu đã trưởng thành hơn nhiều! Không cần lo lắng chocon bé, tôi tin nó sẽ điều chỉnh được tâm lý của mình!”
“Vậy thì tốt, tôi hi vọng cô ấy có thể vui vẻ như trước đây!”
“Muốn trưởng thành về tâm lý cần phải có một quá trình, nó từ bé đến giờ ítgặp trắc trở, hi vọng sau chuyện này sẽ trưởng thành hơn, lý trí hơn một chút!”
“Cho dù thế nào tôi vẫn phải nói một tiếng xin lỗi!”
Cổ Triết Đông nhìn Trương Hoa một lát rồi thở dài: “Thật mong sớm được gặp cậu vài năm, nếu biết cậu sớm vài năm có thể bây giờ cậu đã là con rểcủa nhà họ Cổ rồi!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Chủ tịch Cổ không phải lo lắng, con gái của ngài chắc chắn sẽ tìm được một thanh niên xuất sắchơn cả Trương Hoa!”
Cổ Triết Đông cười nói: “Trước đây cứ muốnsắp đặt chuyện hôn nhân cho nó, giờ nghĩ thông suốt rồi, để nó tự chọn,tính cách của nó như vậy cũng là do vợ chồng tôi chiều quá mà ra!”