Cách bố trí cũng như các nhân vật lần này điều rất lạ. Tôi cũng sắp không hiểu chị Song Ngư có ý đồ gì rồi. Bởi lẽ, những tập tiểu thuyết trước sẽ có giới thiệu nhân vật và làm rõ gia thế... Nhưng lần này khi đọc xong chương đầu tiên tôi vẫn không biết ai là nam chính và đâu là nữ chính.
Cũng lấy bối cảnh là thanh xuân vườn trường, cũng là kể về chuyện tình đôi lứa, nhưng văn phong lần này của chị đọc lên là khác hoàn toàn, như thể biến thành người khác vậy!
Đến khi vào trang 7-8 tôi mới nhận định được vấn đề.... Nam chính - Dương Hạo Hiên là một học gương mẫu, là học sinh giỏi 11 năm liền, là người đại diện trường tham gia các cuộc thi lớn và luôn đạt giải trở về. Nói chung là nam thần của trường, là người con trai mà ai cũng muốn lấy làm chồng!
Nữ chính là Lưu Thảo Ly, cũng là một học sinh không kém cạnh, luôn là lớp phó ưu tú của đoàn trường. Cả hai điều là bạn học từ năm lớp 10, gia đình cũng không thua kém nhau.
Tôi đọc đến đây thì thầm nghĩ, nhân vật tuy không nổi bật thật nhưng cũng đâu có gì mà để cho Tuệ Mẫn phải buông lời chửi mắng đến thế.
Thế là tôi quyết định tắm rửa xong xuôi thì mới lên giường đắp chân, bật điều hòa, thêm đĩa trái cây bên cạnh rồi tiếp tục thả hồn vào thế giới tiểu thuyết.
Mặc dù hai người họ học cùng nhau nhưng đến năm 12 mới tiếp xúc nhiều và nảy sinh tình cảm. Trong một lần đi tham gia phỏng vấn, nữ chính còn dám thừa nhận đã yêu thầm một người mà không dám nói. Từ chuyện đó, ai ai cũng đẩy thuyền hai người vì trong rất đẹp đôi.
Thế nhưng tình cảm còn chưa rõ ràng, cả nam chính lẫn nữ chính chưa ai bày tỏ thì nhà Thảo Ly bắt cô phải du học nước ngoài và nhà cũng đã có mối hôn sự từ trước.
Thật ra, trước đây nhà cô rất khó khăn vì muốn cho cô ăn học đến nơi mà nhà đã hứa sau này lớn lên cô phải lấy con trai nhà người giúp đỡ. Và đó cũng là lí do bắt cô du học để sang bên ấy gặp mặt chồng chưa cưới.
"Cạch, cạch..." Đọc đến đây mà tôi thấy bất bình giùm nữ chính luôn. Mặc dù thời điểm đó là bất đắc dĩ nhưng mà lấy một người chưa gặp mặt, tên tuổi cũng chẳng biết thì hơi đáng thương rồi... Đã vậy trong lòng cô vốn đã có người mình thích nữa chứ....
Mà cũng may đó chỉ là trong tiểu thuyết chứ tôi mà vậy thì thà bỏ nhà đi còn hơn:))
Tiếp tục, tiếp tục nào....
Rồi ngày tổng kết cũng đến, đó cũng là ngày mà Thảo Ly phải đi sang nước khác. Dương Hạo Hiên là người đại diện trường để tiễn cô đi.... Cả hai nhìn nhau mà không biết nói gì,.... Một lời cảm ơn và xin lỗi được cất lên từ miệng của nam chính.
- Thảo Ly, thời gian vừa qua rất cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ rất nhiều. Cũng xin lỗi vì có những lúc tớ nóng giận làm cậu phiền muộn.
Nữ chính ngậm ngùi lắc đầu, rồi mỉm cười thật tươi bước đi. Đến khi lớp người dần đông hơn, cô mới cất tiếng hỏi Hạo Hiên.
- Cậu.... thích mình đúng không?
Chẳng cần đợi nam chính trả lời, cô đã vội vàng nói thêm một câu rồi dứt khoát bỏ đi: "Không cần vội, chờ đến khi hai năm sau tớ về, cậu hãy cho tớ đáp án, tạm biệt! "
Ờm.... Thì cũng buồn đó, mà biết bà còn về được không hay bị bắt ép lấy thằng bên kia luôn.
Không rõ ràng gì hết vậy ta. Trong lòng tôi bắt đầu cũng cồn cào, cái cảm giác con Tuệ Mẫn nói hình như tôi hiểu được 25% rồi đó.
Mãi cho đến hai năm sau, Dương Hạo Hiên vẫn giữ đúng lời hứa ra sân bay đón cô. Cô cũng như ước hẹn ban đầu mà về nước. Vẫn dáng đi nhẹ nhàng đó, Thảo Ly xuất hiện trong làn gió mát làm trái tim Hạo Hiên xôn xao.
- Cậu vẫn nhớ lời nói năm đó nhỉ?
- Vì cậu, tớ có thể chờ đợi!
- Xin lỗi.... Vì đã cậu chờ đợi như vậy. Ở bên đấy nhà họ bắt tớ đổi hết tất cả mọi thứ, tớ không thể liên lạc cho cậu.
- Không sao, cậu bình an là được....
Nam chính quốc dân đây rồi chứ đâu.... Cơ mà nét lạnh lùng kia đâu rồi, gặp gái cái vậy á hả anh ơi.
Lưu Thảo Ly nhẹ nhàng vuốt mái tóc, môi hồng hào mỉm cười khẽ nhắc lại chuyện năm xưa.
- Hạo Hiên,.... cậu có thích tớ không?
- Tớ nên trả lời cho bây giờ hay lúc trước đây.
- Hạo Hiên, dù là bây giờ hay là lúc trước.... tớ cũng mong cậu có thể hãy thích tớ như ngày đầu tiên.
- Thật ra, bấy lâu nay người tớ thích không phải là cậu mà là anh trai của cậu. Tớ làm thân với cậu cũng vì anh ấy, nhưng tớ không dám nói rõ vì tớ không chắc cậu nghĩ sao về tớ càng sợ khi nói ra rồi hai chúng ta sẽ không làm bạn được..... Tớ xin lỗi vì sự hèn nhát này!
???
Ba chấm luôn? Là sao nữa vậy? Sao lúc đầu hông nói vậy đó chị hai, kêu người ta đợi hai năm rồi nhận lấy cái kết vậy á hả?
Chưa từ từ, bả còn nói câu nữa nè.
- Nhưng bao năm sống bên nước ngoài không hiểu sao tớ luôn nhớ về mọi phút giây bên cậu. Nếu cậu sẵn sàng tha lỗi và vẫn còn yêu tớ thì xin cậu hãy chờ thêm một khoảng thời gian nữa. Khi mọi chuyện êm xuôi tớ sẽ về nước luôn, khi ấy chúng ta mới có thể bên nhau trọn vẹn.
- Tớ.... Đồng ý, tớ sẽ chờ cậu, dù bao lâu cũng được, chỉ cần cậu đồng ý làm bạn gái tớ.