Thời Nhiễm ngẩn người nằm trên sô pha xem phim.
Vừa xem xong nửa phần sau của bộ hôm qua, nhìn thời gian đã mười một giờ rưỡi, chỉ liếc mắt một cái rồi dự định tìm bộ khác để xem tiếp.
Chuông cửa đúng thời điểm này vang lên.
Ngón tay cô hơi khựng lại.
Ngẩng đầu lẳng lặng nhìn vài giây, cô buông điện thoại xuống đứng dậy.
Mở cửa ra, khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, là Sầm Diễn.
Người trước mặt thần sắc thản nhiên, trầm giọng nói: “Vừa lúc có việc phải xử lý.”
Đúng hơn là một lời giải thích.
Nhưng Thời Nhiễm không phản ứng, thái độ như cảm thấy việc này rất vô nghĩa.
Tầm mắt chưa từng dời khỏi mặt cô, ánh mắt Sầm Diễn lặng lẽ tối sầm lại, nói tiếp: “Đến…”
Mùi hương thoang thoảng phút chốc quanh quẩn nơi chóp mũi, cô đến gần anh.
Một bàn tay nắm lấy cổ áo khoác kề sát vào người anh ngửi ngửi rồi buông ra hời hợt nói: “Có mùi thuốc khử trùng.”
Theo động tác rời đi của cô, hơi thở quen thuộc ấm áp cũng nhạt đi, nhưng các giác quan của anh đều đã bị cô xấm chiếm.
Đôi mắt sâu tĩnh mịch, khẽ nói: “Anh tắm.”
“Được.” Thời Nhiễm lười biếng qua loa đáp lại rồi xoay người về sô pha thoải mái nằm lên tiếp tục chuyên tâm xem phim của cô.
Thu hồi tầm mắt trên người cô, Sầm Diễn bước chân dài đi vào phòng tắm, giống như tối qua, không chút chần chừ liền tự giác chọn tắm nước lạnh.
Tắm xong trên người toàn khí lạnh, anh cố ý ở bên trong ngây người thêm một lát để phần lạnh này gần như tiêu tan hẳn đi rồi mới ra ngoài.
Thời Nhiễm còn đang xem phim.
Anh nhìn, không hỏi lời dư thừa trực tiếp đi thẳng đến phòng ngủ ôm chăn của cô ra ngoài.
“Chăn.” Thấp giọng nói một từ, thấy cô không phản đối thì đem tấm thảm mỏng tùy ý để trên người cô để sang một bên rồi mở chăn ra thay cô đắp thật cẩn thận.
Sau khi làm xong, anh gấp tấm thảm lại gọn gàng.
Toàn bộ hành động, Thời Nhiễm đều không nhấc mắt lên nhìn anh một cái.
Sầm Diễn đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không ngoài ý muốn, anh ngồi xuống sô pha bên cạnh xử lý công việc như tối qua.
Không ai nói chuyện hoặc làm gì phát ra tiếng động.
Cô xem phim của cô, anh xử lý công việc của anh, yên lặng bình thản ở chung một phòng, ai cũng không quấy rầy ai, nhưng lại cho người ta loại ảo giác khó tách rời, trong không khí như quanh quẩn sự ăn ý kỳ diệu khó hiểu.
Bộ phim điện ảnh Thời Nhiễm đang xem chủ yếu là hành động nhiệt huyết, tình tiết căng thẳng nên cô cũng không phân tâm để ý những chuyện khác thẳng đến khi bộ phim kết thúc thì mới phát hiện thời gian đã khuya, mà cô cũng bắt đầu buồn ngủ.
Trở mình đưa lưng về phía người đàn ông giống hệt hôm qua rồi nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Cho rằng bộ phim điện ảnh kích động kia sẽ khiến cô nhất thời khó có thể bình tĩnh lại không thể nhanh chóng ngủ, nhưng chẳng ngờ mới nhắm mắt lại một lát mí mắt đã mỗi lúc một nặng, đến cuối cùng không chống đỡ được nữa.
Trong lúc mơ màng cô chỉ mơ hồ cảm giác mình được người khác nhẹ nhàng ôm lên, sau đó có một cỗ nhiệt nóng rực kề sát, dường như sợ lạnh, lại dường như phản ứng theo bản năng áp sát vào nơi tản ra nhiệt nóng kia.
Buồn ngủ càng dữ dội, cô căn bản không nhấc mắt lên được, chỉ muốn cứ như vậy mà ngủ.
Cô chủ động vòng tay ôm lấy mình.
Sầm Diễn rất rõ ràng, chỉ bởi vì thân nhiệt của anh nóng mà cô lại lạnh mới làm vậy, không liên quan gì đến những thứ khác, càng không xen lẫn chút tình cảm nào.
Nhưng đổi với anh như vậy là đủ.
“Ngủ ngon.” Anh cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên trán cô, thấp giọng nói.
Người trong ngực tất nhiên không trả lời.
Đáy mắt lạnh lẽo vốn có của Sầm Diễn nổi lên chút tình cảm dịu dàng ấm áp, kìm lòng không được càng dùng sức ôm chặt cô hơn.
“Ngủ ngon.”
Hôm sau Thời Nhiễm tỉnh dậy, vẫn như ngày trước, cô ngủ trên giường, trong căn hộ chỉ còn mỗi mình cô, trên bàn ăn để sẵn bữa sáng và tờ giấy do người đàn ông chuẩn bị trước khi rời đi.
Thời Nhiễm không để tâm.
Đến giữa trưa, tài xế đến đón cô về nhà ăn cơm, buổi chiều thì được bác gái Tống Thanh kéo đi mua sắm, sau đó lại là spa chăm sóc da, cuối cùng còn ở bên ngoài ăn một ‘bữa tối lãng mạn dưới ánh nến’ chỉ thuộc về hai mẹ con.
Thời Bách Lợi đã đồng ý cô trở thành con thừa kế của bác cả, Thời lão phu nhân và bác gái Tống Thanh đã sớm nhất định chọn một ngày hoàng đạo để tổ chức tiệc rượu thật náo nhiệt thông báo cho tất cả mọi người trong giới thượng lưu.
Hai người cả ngày đều nhìn bát tự sau cùng chọn được ngày tốt nhất là vào cuối tháng Giêng, vì thế liền quyết định ngày đó rồi lập tức chia ra phân phó những chuyện lặt vặt khác.
Tuy rằng bây giờ đến ngày chính thức tuyên bố vẫn còn sớm nhưng hôm qua Thời Nhiễm đã muốn bắt đầu đổi giọng gọi cha mẹ, lúc gọi một tiếng kia, không chỉ có cô mà hốc mắt mọi người đều đỏ lên.
Loại tâm tình này kéo dài đến tận hôm nay, Tống Thanh luôn nhịn không được đỏ mắt, mỗi lần như vậy Thời Nhiễm đều mềm mại dỗ dành bà lại còn làm nũng, hai người ở cùng nhau thật sự chính là mẹ con thân mật.
Buổi tối sau khi dùng cơm xong Thời Nhiễm trở về căn hộ của mình.
Đọc sách, tập thể dục, tắm, cũng như mọi khi.
Mà đúng 11 giờ chuông cửa vang lên.
Sầm Diễn xuất hiện.
Giống như hai ngày trước, việc đầu tiên anh tiến vào chính là đi tắm sạch mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện, sau đó đi ra cùng cô bận rộn.
Theo thường lệ cô nằm xem phim còn anh thì xử lý công việc.
Không có trao đổi.
Chờ công việc kết thúc lúc đó cô cũng đã ngủ thiếp đi, Sầm Diễn lại nhẹ nhàng ôm cô trở lại giường rồi hôn lên trán hay khóe môi cô, cuối cùng lại ôm cô vào lòng chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Hôm sau đúng giờ sinh học Sầm Diễn liền bị đánh thức dậy, anh lại nhẹ nhàng buông cô ra đi chuẩn bị bữa sáng, sau đó cùng Từ Tùy và Tịch Thần đến công ty hoặc bệnh viện.
Ban ngày, bọn họ không có bất kỳ liên lạc nào đến tối cũng sẽ không nói chuyện trao đổi, vẫn luôn im lặng mỗi người một việc.
Năm ngày liên tiếp đều là như vậy.
Cứ như vậy đã đến thứ sáu, ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm.
Thời Nhiễm được Thời Ngộ Hàn đến đón chở về nhà ăn cơm.
Đã cách bốn năm, rốt cục cô lại cùng người thân yêu thương mình đón giao thừa, Thời Nhiễm đã sớm từ chối tất cả lời mời cũng cự tuyệt chuyện Thời Ngộ Hàn muốn dẫn cô ra ngoài chơi, ngoan ngoãn ở nhà.
Tống Thanh thấy Thời Ngộ Hàn ngồi chốc lát liền muốn đi không khỏi ghét bỏ trừng mắt nhìn anh: “Chỉ biết nghĩ chuyện chơi, có bản lĩnh thì đi gặp bạn gái cùng đón giao thừa đi.”
Thời Ngộ Hàn: “…”
Thấy anh ngớ người, Thời Nhiễm cười không chút khách khí, thậm chí còn chạy đến phía sau anh làm vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa thở dài: “Anh, cô nương người ta thích anh sao? Anh à, anh thật đáng thương.”
Thời Ngộ Hàn thẳng tay búng vào trán cô.
“Thời Ngộ Hàn!” Thời Nhiễm giả vờ giận, la thật lớn.
Thời Ngộ Hàn: “Không biết lớn nhỏ.”
Thời Nhiễm vội vàng quay đầu làm nũng: “Mẹ, bà nội, hai người nhìn đi, anh trai ức hiếp con!”
“Thời Ngộ Hàn!”
“Tiểu tử thối!”
Thời Ngộ Hàn: “…”
Thời Nhiễm nhất thời cười đến vui vẻ không thở nổi.
Thời lão phu nhân cùng Tống Thanh nhìn thấy, liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự vui mừng, đối với hai người mà nói, Nhiễm Nhiễm vui vẻ mới là quan trọng nhất, họ chỉ muốn nhìn thấy cô vui cười là thỏa mãn.
Nhưng mà…..
Tống Thanh không khỏi nghĩ tới Sầm Diễn.
Thời Bách Lợi có thể buông tay, bọn họ biết rõ là Sầm Diễn đã giúp đỡ nhưng Nhiễm Nhiễm thì sao? Con bé biết không?
Nếu không thì làm trái lời hứa với Sầm Diễn nói cho con bé biết được không?
Thời gia cũng có phòng tập thể dục, Thời Nhiễm theo thói quen tập thể dục trước sau đó đi tắm rồi đọc sách.
Điện thoại di động đổ chuông, là chuỗi số của thành phố này.
Nhìn thời gian cũng vừa vặn 11 giờ.
Thời Nhiễm bỗng nhiên nghĩ tới gương mặt của Sầm Diễn, cô cũng không nói cho anh biết tối nay mình sẽ về nhà đón năm mới, mà đúng hơn là họ chưa từng nói chuyện với nhau.
Cô có linh cảm rằng cuộc gọi chính là của anh.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua kết nối.
“Là anh.”
Đúng thật, giọng nói của anh.
Thời Nhiễm tùy ý nói: “Tôi không ở nhà, đêm nay không cần Tứ ca…”
“Anh ở bên ngoài Thời gia.”
Động tác lật trang sách của Thời Nhiễm ngừng lại.
“Ra ngoài không?” Sầm Diễn đứng bên ngoài xe nhìn về phía phòng cô, giọng nói trầm thấp nhiễm vài phần mong đợi và tình cảm khó nhận ra, “Mua pháo hoa.”
Biệt thự Thời gia cách xa nội thành nên nằm trong phạm vi được phép bắn pháo hoa, bây giờ đã hơn 11 giờ, nếu bên ngoài biệt thự yên tĩnh lại lần lượt vang lên tiếng pháo hoa không dứt bên tai chắc hẳn sẽ làm cho người nghe không nhịn được muốn ra xem.
Thời Nhiễm nghe được, môi khẽ cong lên vài phần ý cười nhưng vẫn lạnh nhạt trả lời: “Không muốn.”
Sầm Diễn đã sớm dự đoán trước cô sẽ từ chối.
“Ừm.” Anh cúi đầu đáp lại, lúc nhận ra cô sắp cúp máy lại nói, “Vậy mặc quần áo ấm vào, ra ban công, không cần ra ngoài, anh sẽ bắn pháo cho em xem.”
Nghe vậy, từ ý cười nhàn nhạt dần trở thành nụ cười vui vẻ.
“Xem ra Tứ ca nhất định bắt tôi phải xem rồi, vậy được thôi, một phút.” Tuy rằng nói như vậy nhưng cô vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, càng không có ý định mặc quần áo đi ra.
Không nghe thấy động tĩnh gì, cô nhếch môi: “Đã xong chưa? Tôi muốn…”
Chữ ngủ còn chưa phát ra khỏi miệng “ba” một tiếng, âm thanh nổ vang, còn có ánh sáng lóe lên từ phía ban công.
Thời Nhiễm im lặng lắng nghe nhưng vẫn không phản ứng gì.
“Rất đẹp.” Cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông thông qua điện thoại đi vào tai mình, nghe kỹ còn lộ ra chút gợi cảm mê hoặc.
Thời Nhiễm vẫn cười: “Thật không?”
“Ừm.”
Trên ban công trước sau vẫn không có bóng người, Sầm Diễn luôn nhìn về phía đó, cúi đầu hỏi: “Muốn nghe nữa không?”
Anh biết rõ cô sẽ không đi ra.
“Được.” Anh nghe cô nói.
Vì thế, anh cũng giống như vừa rồi tạm thời đưa điện thoại cho Từ Tùy tự mình đến gần cúi người châm lửa.
Lại một tiếng vang.
Bầu trời đêm được thắp sáng bởi pháo hoa rực rỡ.
“Nghe thấy không?” Sầm Diễn cầm lấy điện thoại hỏi.
Thời Nhiễm không trả lời, chỉ nhắc nhở: “Một phút rồi.”
Đáy mắt sâu không thấy đáy chậm rãi tràn ra một chút ý cười ấm áp, Sầm Diễn gật đầu, giọng nói bất giác mềm mại vài phần: “Được, anh giúp em, chờ em ngủ sẽ đi.”
Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên trang giấy, Thời Nhiễm bật cười, giọng nói có vẻ khiêu khích: “Giúp thế nào?”
Dứt lời, điện thoại di động “ong” rung lên.
Thời Nhiễm cầm điện thoại xuống xem, là WeChat nhắc nhở có người muốn thêm bạn, tên không thể đơn giản hơn chỉ có hai chữ cái ‘xs’, số điện thoại hiển thị là số đang nói chuyện cùng cô ngay lúc này đây.
Cô đoán được đây là điện thoại di động của Từ Tùy.
Ngón tay chạm vào khung xác định.
Chẳng bao lâu sau liền có yêu cầu gọi video.
Vốn định không chút do dự từ chối lại không nghĩ tới bị trượt tay tay ấn nhầm phím kết nối, mà một giây sau trên màn hình hiện lên một góc độ kỳ quái.
“Ba —”
Lại một tiếng vang, pháo hoa nở rộ ngay trước mắt Thời Nhiễm, thật sự rất đẹp.
“Xong rồi.” Cô nghe thấy người đàn ông bên kia nói, “Anh xử lý công việc, em ngủ đi.”
Thời Nhiễm cong môi.
“Được.” Cô tùy ý trả lời.
“Chúc mừng năm mới.” Giọng nói nặng nề chui vào trong tai.
Thời Nhiễm cũng không chúc lại anh.
Chốc lát sau, góc độ video lại thay đổi thành máy tính xách tay, theo sau là ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ rệt của người đàn ông gõ phím cực nhanh.
Tiếp đó, cô nghe thấy anh nói tiếng Đức với ai đó.
Thời Nhiễm rãnh rỗi nghe một lát liền ném điện thoại sang một bên lấy máy tính bảng cắm tai nghe vào tìm phim xem.
Yên tĩnh không tiếng động, ngoại trừ thỉnh thoảng âm thanh nhỏ giọng của anh vang lên thì chẳng có gì khác.
Cô không nhìn thấy khuôn mặt anh chỉ có thể quan sát bàn tay của anh, mà anh cũng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì của cô, ngoại trừ đèn chùm trên trần nhà.
Họp trực tuyến với chi nhánh nước ngoài cuối cùng cũng kết thúc, Sầm Diễn cầm điện thoại lên xem thì chỉ thấy đèn chùm.
“Thời Nhiễm.” Anh nhẹ nhàng gọi cô.
Không có phản hồi.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của cô.
Chắc hẳn là cô đã ngủ quên.
Anh lẳng lặng nghe thật lâu, cho dù không nhìn thấy mặt cô vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Anh dùng một tư thế ngồi thật lâu, dựa vào phương thức này để được ở cạnh cô, đến hơn 4 giờ sáng điện thoại cô có lẽ do hết pin nên đột nhiên tối đi.
“Sầm tổng, đã đến lúc trở về.” Từ Tùy nhỏ giọng nhắc nhở.
Sầm Diễn ừ một tiếng, gật đầu: “Tạm thời mượn điện thoại.”
Số điện thoại của anh vẫn nằm trong danh sách đen của cô, hiện giờ kết bạn WeChat với cô cũng bằng tài khoản của Từ Tùy.
“Không thành vấn đề.” Nhận thấy tâm tình của ông chủ có tiến triển tốt, Từ Tùy cũng cười.
“Trở về đi.”
“Được, Sầm tổng.”
Xe chậm rãi rời đi, mà Thời Nhiễm bên trong biệt thự ngủ vô cùng an ổn.
Không biết do không phải đang ở căn hộ hay do vấn đề gì mà ngày hôm sau Thời Nhiễm thức dậy từ sáng sớm, điện thoại di động đã hết pin tắt máy từ lâu nên cô liền đi cắm sạc.
Đợi một lát mới mở máy thì có một tin nhắn WeChat hiện ra.
“Chi nhánh nước ngoài có một vụ thu mua và tái cấu trúc công ty cần anh xử lý, sẽ mau chóng trở về.”
Thời Nhiễm xem xong, thoát khỏi khung trò chuyện, chẳng muốn trả lời.
Cô không quan tâm.
Nhưng mà, đêm đầu tiên người đàn ông kia không ở cạnh cô lại bắt đầu mất ngủ, dù cố gắng để thiếp đi cũng sẽ như trước kia qua vài giờ liền tỉnh lại rồi mở tròn mắt đến bình minh.
Cô không tìm anh, cũng sẽ không tìm anh, huống chi còn trái múi giờ.
Đêm thứ hai, vẫn không thể ngủ được.
Thời Nhiễm vẫn như cũ không tìm anh, hai người cũng tiếp tục không có liên lạc.
Ngày thứ ba, vẫn như vậy.
Trên mặt Thời Nhiễm vẫn giống như trước kia nhìn không ra vẻ mệt mỏi.
Đến đêm thứ tư, người đàn ông chủ động gọi video cho cô, tính toán thời gian, bên kia hẳn là buổi trưa.
Thời Nhiễm trực tiếp từ chối.
Nhưng giây sau người đàn ông liền gọi lại lần nữa.
Thời Nhiễm im lặng nhìn vài giây, cuối cùng kết nối.
Cùng lúc đó, bên kia truyền đến âm thanh ồn ào toàn tiếng Anh, hình như là hội nghị.
Thời Nhiễm muốn cúp máy nhưng nhận được một câu ——
[Rất nhanh sẽ kết thúc.]
Trên màn hình là góc nghiêng của anh.
Thời Nhiễm cuối cùng cũng không tắt máy, để đó đi tìm phim xem.
Đêm nay, kỳ diệu là cô đã ngủ say trong tiếng thảo luận của hội nghị mà cũng không giật mình giữa chừng.
Mà sáng sớm ngày thứ năm, cô nhận được WeChat của anh …
[Đặt vé máy bay cho em, đến đây không?]