Giờ phút này Tiêu Thần mơ hồ hiểu được, Vạn Ma Tông thu được quặng đá quỷ dị, không ngờ lại cất dấu một đoạn bản thể Tiểu Điếm, bởi vì Tiêu Thần đã đến, Tiểu Điếm trong lúc đó sinh ra cảm ứng khiến quặng kia nổi lên dị biến. Nhưng quỷ dị ở chỗ, kiếm ảnh kia như là đã nhận thấy được Tiểu Điếm xuất hiện, vì sao không có nửa điểm phản ứng, để tùy ý Tiểu Điếm cắn nuốt kiếm quang tăng cường thực lực bản thân.
Dù sao, theo ý niệm dao động xem ra một nửa khác đoạn kiếm hiện giờ đã sinh ra ý thức chính mình.
Chỉ sợ, việc này cũng không đơn giản.
Tiêu Thần trong lòng rộn lên, sắc mặt trở nên có chút âm trầm. Nhưng hôm nay nếu có cơ duyên khiến cho Tiểu Điếm gặp được một nửa khác của bản thể, cho dù phải đánh một trận, cũng tất nhiên phải trợ giúp nó đem nửa kia cắn nuốt, hoàn toàn dung hợp.
Nửa thanh kiếm thể, bản thân có chất liệu kiên cố không phá vỡ nổi, mỗi tháng một kích, có thể bộc phát uy lực đỉnh của Bất Trụy. Mặt khác nửa thanh, hòa tan quặng sinh ra kiếm quang, uy áp tràn ngập có thể uy hiếp Bất Trụy tu sĩ.
Nếu Tiểu Điếm đem cắn nuốt dung hợp, tạo thành kiếm thể hoàn chỉnh thì uy lực bảo vật này sẽ đạt tới tình trạng nào?
Đôi mắt Tiêu Thần hiện vẻ nóng bỏng nhìn vào bên trong.
Thời gian trôi qua từng chút, theo kiếm quang dung nhập, uy áp Tiểu Điếm phát ra càng mạnh mẽ, bản thể kiếm ảnh cũng ngày càng ngưng thật. Hai đạo cự kiếm vạn trượng cao lên tận trời, uy áp phô thiên cái địa bàng bạc phát ra quét ra bốn phía, kiếm ý lành lạnh đối kháng lẫn nhau, rồi lại mơ hồ dung hợp.
Tiêu Thần nhíu mày, kiếm ý này rất mạnh, lấy tu vi hắn, có cảm giác nguyên thần mơ hồ đau đớn.
Kiếm ý đã có uy lực như vậy, nếu là vật thực thì quả là đáng sợ.
Thoáng chần chờ, Tiêu Thần cất bước bước ra ngoài ngàn trượng mới dừng lại, nếu sự việc không ổn, với khoảng cách như vậy, hắn có thể nháy mắt vượt qua thi triển thủ đoạn lôi đình trợ giúp Tiểu Điểm một tay.
Đạo kiếm quang cuối cùng dung nhập, đoạn kiếm bản thể Tiểu Điếm ngưng tụ bóng kiếm dĩ nhiên so sánh với một nửa khác thân kiếm hoàn toàn giống nhau độc nhất vô nhị, hai bên đứng yên lặng, đều thản nhiên phóng ra uy áp, từ cảm ứng khí tức, hai bên uy lực so ra cũng không kém nhau.
Tiêu Thần nhíu mày, nếu hoàn thành dung hợp, nếu vậy sẽ lập tức sinh ra biến cố.
Sự tình đúng như hắn suy nghĩ, ngay sau đó, ý niệm biến mất kia dao động lần thứ hai truyền ra, một đạo kiếm khí tinh thuần ngưng tụ thành bóng người từ trong kiếm ảnh từng bước bước ra.
Người nay một thân trường bào, thân thể cao ngất, chắp hai tay sau lưng, rất có phong phạm khí độ. Nhưng diện mạo cũng một mảnh mơ hồ, giống như hơi nước không ngừng chấn động, nhìn vào một mảnh mơ hồ.
- Bổn vương đợi qua vô tận năm tháng, ngươi rốt cuộc đã trở lại.
Thanh âm lãnh đạm, không một chút cảm xúc, lạnh lùng tịch mịch, ầm trầm truyền khắp phiến không gian này.
Tiểu Điến ngưng tụ trong bóng kiếm, kiếm ý thu liễm ngưng tụ, một thanh sam tu sĩ cất bước bước ra, cũng một bộ không rõ, nhưng xem hình thể này, cũng giống thân thể Tiêu Thần mà ngưng tụ.
- Hôm nay chúng ra gặp lại, tất có bên tiêu vong, người còn lại có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong năm đó.
Nhưng cuối cùng, người đó tất nhiên là bản tôn!
Tiểu Điếm mở miệng, thanh âm thay đổi, bộc lộc uy áp vô tận cao quý trong khí tức, như hai người khác nhau.
Bóng người áo dài kia lặng im, một lát sau thản nhiên nói:
- Nguyên lai ngươi không phải hắn?
- Chẳng lẽ là do thương thế lúc trước, có thể nào làm hắn tiên tán, nếu là vậy thì thật đáng tiếc.
- Một khi đã vậy bổn vương không muốn cùng ngươi nhiều lời. Năng lượng thuộc về ngươi, đã trả lại toàn bộ cho ngươi, hiện tại chúng ta dung hợp, tất nhiên có thể khôi phúc đỉnh năm đó.
Lời nói ra, bóng người thanh sam bỗng nhiên, quay lại nhìn về phía Tiêu Thần, lộ ra khí tức lành lạnh.
- Cuộc chiên của chúng ta, làm sao có thể để tu sĩ nhân tộc đứng nhìn, đợi bổn vương ra tay giết chết, chúng ta sẽ chiến!
Nói xong, hình thể nháy mắt tan vỡ, hóa thành lợi kiếm, mũi kiếm ngưng thật, chuôi hướng tiến lên có vẻ hư ảo.
Kiếm ý kinh thiên, từ bên trong hư ảnh này ầm ầm bùng nổ.
Tiểu Điếm hừ lạnh, kiếm ý ngưng tụ thành thân ảnh đồng dạng hóa thành kiếm hình, cùng bóng người thanh sam biến ảo hoàn toàn bất đồng, chuôi hướng về phía trước hơi ngưng thật, mũi kiếm lại là hư ảo.
- Nhân tộc tu sĩ này chính là chủ nhân bổn tôn, há có thể để tùy ngươi chém giết!
- Hôm nay để hắn bình yên dời đi, nếu không cho dù bản tôn không phải địch thủ, tự bạo căn nguyên, ngươi cũng đừng hòng cắn nuốt thành công.
Hai đạo tàn kiếm đối địch, khí thế to lớn, như muốn chém tan thiên địa.
Trầm lặng.
Một lát sau, bóng kiếm biến ảo ra thân ảnh ngân bào kia thối lui.
Tiểu Điếm trong lòng khẽ buông lỏng, mở miệng nói:
- Tiêu Thần chủ nhân, mời người tạm thời rời đi kiếm thần không gian, đợi ta cắn nuốt hoàn thành sẽ đi tìm ngươi sau.
Tiêu Thần nghe vậy liền nhíu mày, trên mặt biểu lộ vẻ trầm ngâm.
- Dung hợp bản thể là trận chiến giữa ta và hắn, Tiểu Điếm hy vọng chủ nhân đừng nên nhúng tay vào.
- Điều này, mong chủ nhân hiểu cho.
Ngữ khí Tiểu Điếm tỏ ra ngưng trọng chưa bao giờ thấy.
Tiêu Thần im lặng không nói, sau đó gật đầu,
- Tiểu Điếm, nhất định phải tới tìm ta, đừng có nuốt lời.
Tiểu Điếm cười to,
- Yên tâm, bổn thần lợi hại vô cùng, dĩ nhiên sẽ không sảy ra chuyện gì.
- Đợi khi bản thể bổn thần dung hợp hoàn thành, Tiêu Thần chủ nhân sẽ biết sự lợi hại của Tiểu Điếm. Đến lúc đó, tại Nhân Gian giới, ta muốn khi dễ ai liền khi dễ người đó!
Tiêu Thần gật đầu, đồng thời cảm giác không gian trước mặt dần hư ảo. Sau một chớp mắt, hắn đã trở lại dưới hang đã, vẫn đứng chỗ cũ, cứ như chưa từng di chuyển.
Hiện tại, kiếm quang khi trước đã hoàn toàn biến mất, quặng đen kia rơi trên mặt đất, dường như chưa từng phát ra nửa điểm kỳ lạ, giống như vật chết vậy. Nếu không phải vừa rồi tự mình trông thấy, làm sao có thể biết được sự ảo diệu trong đó.
Ngay sau đó, không gian dao động, thân ảnh Thủy Mặc tử hiện lên, sắc mặt có chút tái nhợt, lộ vẻ kinh hãi.
- Tiêu Thần trưởng lão, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
Ánh mắt Thủy Mặc tử u tối, mới vừa rồi hắn bị hút vào một không gian thần bí, tiếp đó lại bị vô số kiếm quang tấn công. Nếu không phải hắn đã đạt tu vi Bất Trụy, chỉ sợ đã sớm chết trong đó.
Hiện giờ được đưa ra, trong lòng lão có trực giác, chuyện này có liên quan đến Tiêu Thần.
Tiêu Thần trầm mặc không nói, thoáng chần chờ rồi chắp tay nói:
- Thủy Mặc tử đạo hữu, thực không giám dấu giếm, trong quặng này che dấu một món bảo vật, nó đối với Tiêu Thần cực kỳ trọng yếu, hiện giờ tại hạ muốn đòi hỏi, mong đạo hữu nhận lời.
- Những việc vừa rồi, thật sự không tiện nói nhiều, xin đạo hữu hãy thứ lỗi.
Giọng nói cực kỳ thành khẩn.
Trên mặt Thủy Mặc tử không có vẻ ngạc nhiên, tu chân giả ai chẳng có bí mật, tự nhiên không thể giải thích rõ ràng cho người khác. Mặc dù hắn rất tò mò trong quặng lạ đó rốt cuộc che giấu cơ duyên gì, nhưng hắn vẫn không có mở miệng.
- Tiêu Thần trưởng lão khách khí rồi, ngươi vốn là thái thượng trưởng lão của Vạn Ma Tông ta, bảo vật này nếu hữu dụng với ngươi thì ngươi cứ trực tiếp cầm nó đi là được.
- Huống hồ khi trước lão phu còn đau đầu không biết nên giải quyết nó thế nào, nếu vậy thì cũng đã giải quyết được một chuyện phiền toái.
Thủy Mặc tử thoáng suy nghĩ, rồi cười lớn mở miệng nói. Tuy rằng biết rõ quặng này là bảo vật, nhưng nếu không biết cách sử dụng, lưu lại cũng chỉ mang lại tai hại lường trước, không bằng đem tặng cho Tiêu Thần, sau này còn có thể mượn sức. Nhưng mà, trong lòng Thủy Mặc tử vẫn cảm thán không thôi. Quặng này ở trong Vạn Ma Tông hắn nửa năm, nhưng không thể nhìn được bảo vật trong đó, Tiêu Thần vừa tới liền có thu hoạch, đây đúng là cơ duyên a.
- Tiêu Thần này quả nhiên là người mang đại vận khí, Vạn Ma Tông ta chỉ cần bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với hắn, tương lại nhất định sẽ nhận được ưu đãi vô cùng.
Nghĩ đến điều này, một tia khúc mắc trong lòng Thủy Mặc tử cuối cùng cũng được giải tỏa.
Tiêu Thần lộ vẻ vui mừng, ôm quyền thi lễ, cũng không nhiều lời.
Một cánh táy đưa ra nắm chặt hư không, hướng về quặng kia nắm tới.
Nhưng mà, mặt ngoài quặng kia chợt lóe lên kiếm quang, đem thần thông của Tiêu Thần phá vỡ ngay tức thì, bản thể nó chưa hề lung lay chút nào.
Tiêu Thần nhíu mày, thoáng suy nghĩ rồi lần nữa ra tay, nhưng vẫn như cũ không có kết quả.
Quặng này trước mắt, không di động, nhưng cũng không để tu sĩ cầm đi. Thần thông nào tới gần nó, tất cả đều bị phá hết.
Giây lát sau, Tiêu Thần khẽ lắc đầu. Cuộc chiến giữa Tiểu Điếm và gã ngân bào kia chẳng biết tới lúc nào mới kết thúc. Nhưng hiển nhiên là trước khi kết thúc thì không ai có thể thu lấy quặng sắt này.
- Thủy Mặc tử trưởng lão, Tiêu Thần muốn ở trong hang đá này tu luyện mấy ngày, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì trưởng lão cứ tới gọi ta là được.
Thủy Mặc tử khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời, chắp tay nói:
- Nếu vậy, lão phu đi trước.
Tiêu Thần chắp tay.
Thủy Mặc tử từng bước đi ra tới cửa hang đá, độn quang lóe lên liên biến mất.
Tiêu Thần phất ông tay áo đem cửa đá đóng lại, ánh mắt ngưng trọng rời đến bên quặng trên mặt đất. Thần thức hắn liền đảo qua, nhưng không hề có điều gì khác thường.
Nửa ngày không có phản ứng, Tiêu Thần lắc đầu khoanh chân ngồi xuống khoanh chân điều tức, khôi phục tổn hao lúc trước.
Im lặng không tiếng động.
…….
Mười ngày sau.
Trong hang đá âm u, một đạo thân ảnh cao lớn đang đứng im cau mày, ánh mắt lóe lên.
- Thời gian mười ngày, quặng này vẫn như trước không có chút biến hóa. Xem ra muốn dung hợp thành công bản thể cũng không phải dễ dàng. Chỉ là không biết phải cần bao nhiêu thời gian mới hoàn thành.
Tiêu Thần lo lắng, cũng không biết được tình trạng hiện tại của Tiểu Điếm như thế nào.
Sự tình đã như vậy, hắn đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ống tay áo vung lên đem cửa đá mở ra.