Bên cạnh mấy người nghe vậy, liền đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút kinh nghi, chẳng lẽ Thuận Phong Tử này nói thật.
Mấy người đang muốn truy vấn, thân thể đột nhiên cứng lại, không gian trước mắt gợn sóng, một thân ảnh thanh sam bước ra, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên thân mấy người.
Đám người Thuận Phong Tử cảm giác, bị ánh mắt này tỏa định, thật giống như thiên tháp địa hãm (trời sập đất sụt), cả phiến không gian dường như sắp sụp đổ.
- Bổn tọa có việc cần hỏi, ngươi chỉ cần mở miệng, chớ có giấu diếm, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Tiêu Thần mở miệng, giọng điệu lạnh lùng.
Thuận Phong Tử toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh, miễn cưỡng gật đầu, không dám có nửa điểm chần chờ,
Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, khí thế cũng khẽ buông lỏng, Ma Tam nhất thời cảm thấy không khí áp bức cực độ biến mất, há miệng thở dốc, sắc mặt lại càng lộ vẻ kính sợ.
- Bổn tọa hỏi ngươi, lúc trước ngươi nói Tử Tiêu tông có Bất Trụy tu sĩ tọa trấn, tin tức này là sự thực?
Ma Tam cẩn thận nuốt nước bọt, kính cẩn thi lễ:
- Không dám giấu diếm tiền bối, việc này quả thực thiên chân vạn xác, vãn bối có thể lấy đầu mình để đảm bảo.
Tiêu Thần gật đầu, Ma Tam này vừa rồi mới bị hắn chấn nhiếp, hẳn là không dám nói dối.
Bất Trụy tu sĩ?
Tiêu Thần nhíu mày, xem ra vũng nước đục lần này, thực không đơn giản.
Thoáng cau mày, lại hỏi tiếp:
- Vừa rồi ngươi nói hai tông giao chiến tại sơn môn Vạn Ma tông, sao lại như vậy?
- Hồi bẩm tiền bối, Tử Tiêu tông vây khốn sơn môn Vạn Ma tông hơn mười ngày nhưng không có kết quả, lại do Cực Ma điện ra mặt điều đình, cuối cùng song phương đạt thành hiệp nghị, lưỡng tông tỷ đấu giao chiến, một trận quyết thắng bại! Kẻ thua phải đáp ứng vô điều kiện người thắng một điều kiện, đồng thời đem một nửa lãnh địa tông môn nhập vào tông môn đối phương.
Thuận Phong Tử cẩn thận mở miệng, không nhận thấy sát ý của Tiêu Thần, giọng điệu vững vàng hơn rất nhiều.
Tiêu Thần khẽ nhăn mày, xem ra trong hai ngày vội vàng chạy tới, đã phát sinh thêm rất nhiều biến cố.
Cực Ma điện âm thầm cùng Tử Tiêu tông liên thủ, tu sĩ Vạn Ma tông không hề hay biết, sợ rằng sẽ phải nếm chút đau khổ rồi.
Việc này không thể chậm trễ, trước mắt chỉ có lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, có lẽ còn có thể ngăn trở một vài sự tình phát sinh.
Tiêu Thần đáy mắt lãnh mang lóe lên, xoay người một bước bước ra, thân ảnh nhát mắt biến mất.
. . . . .
Vạn Ma tông, sơn môn Vạn Ma sơn, ngọn núi này cao tới vạn trượng, dù ngoài ngàn dặm cũng có thể trông thấy, cả ngọn núi một màu đen thui, rất có bộ dáng hung sát chi khí, tu sĩ bình thường chưa tới gần, dĩ nhiên đã bị khí thế ngọn núi khuất phục, tâm sinh kính sợ.
Vạn Ma tông truyền thừa gần vạn năm, thực lực hùng hậu, sâu không lường được. Vạn Ma sơn trải qua vô số đời môn nhân tế luyện, cả ngọn núi dĩ nhiên đã trở thành một kiện pháp bảo cự đại, ở trên có bố trí cấm chế cực kỳ nghiêm mật, một khi toàn lực thôi động, uy lực vô biên vô hạn.
Trước mắt Tử Tiêu tông vây khốn Vạn Ma tông, cũng chính bởi đại trận phòng hộ này, khiến cho Tử Tiêu tông ném chuột sợ vỡ bình, không dám cứng rắn công kích, mới có thể kiên trì hơn mười ngày vô ngại.
Hôm nay, trước Vạn Ma sơn, không dưới mấy vạn tu sĩ đã tập kết.
Vạn Ma tông, Tử Tiêu tông, tất cả đều là thế lực đứng đầu Bắc Châu, hai phương giao chiến, tất sẽ có một tổn thương, người thắng nhất định sẽ trở thành bá chủ chân chính của Bắc Châu.
Việc trọng đại như vậy, tự nhiên hấp dẫn vô số tu sĩ đến, chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Nơi đóng quân của Tử Tiêu tông, lều trại khắp nơi, một cái liếc mắt cũng thấy được có hơn mấy ngàn người, có thể nói đã dốc toàn bộ lực lượng, toàn lực đánh một trận.
Ở trong đám trướng bồng kia, có một cái trướng bồng cự đại hoa mỹ nhất, chính là nơi ở của Tử Tiêu tông tông chủ cùng chư vị trưởng lão cao tầng.
Giờ phút này, Tử Tiêu tông tông chủ Văn Đạo Tử ngồi trên thủ vị, ngồi ngang hàng với hắn còn có một tên hắc bào tu sĩ, khí tức thu liễm không hiện chút nào, nhưng ánh mắt chúng nhân đảo qua, tràn ngập vẻ kính sợ, hiển nhiên kẻ này cực kì không đơn giản.
Dưới tay hai bên, mười hai tên Tử Tiêu tông trưởng lão ngồi xuống, sắc mặt vô cùng cẩn thận, ẩn chứa vẻ trang nghiêm.
Văn Đạo tử ánh mắt chớp lên, kính cẩn nói:
- Mục tiền bối, thực lực Vạn Ma tông sâu không lường được, bình tĩnh mà xem xét thì Tử Tiêu tông ta cùng với nó còn có chút chênh lệch, nếu không có tiền bối trấn thủ, vãn bối tuyệt không dám khơi mào tranh chấp hôm nay. Ngày hôm nay, hết thảy xin kính nhờ tiền bối, nhất định phải giúp chúng ta thắng lợi, Tử Tiêu tông ta trên dưới vô cùng cảm kích.
Nói xong kính cẩn thi lễ, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
Bên cạnh hắn, hắc bào tu sĩ kia "Hắc hắc" cười nhẹ:
- Văn tông chủ không cần buông lời dò xét, lão phu nếu đã lựa chọn ra tay, tự nhiên có thể nắm chắc thủ thắng. Nếu không phải thế lực Trung Châu ta không thể tùy ý ra tay, cũng không cần phiền toái như vậy, trực tiếp mở miệng đòi hỏi là được rồi. Sau khi thắng lợi, chúng ta cứ theo nhu cầu mà phân chia, lão phu chỉ cần vật kia, còn lại một nửa lãnh địa tự nhiên thuộc sở hữu của Tử Tiêu tông ngươi.
Văn Đạo Tử trong lòng an tâm hơn một chút, một lão hồ ly như hắn, cho dù có bị người ta vạch trần, tất nhiên cũng không có lấy nửa điểm xấu hổ.
Lập tức cười khẽ, không nhiều lời nữa.
- Tông chủ, khoảng cách đến thời hạn đã không còn nhiều lắm, chúng ta có hay không nên khởi hành xuất phát?
Một tu sĩ từ ngoài trướng đi vào, quỳ gối, kính cẩn thi lễ.
Văn Đạo Tử ánh mắt sáng ngời, xẹt qua vài tia nóng bỏng.
- Chư vị trưởng lão, Tử Tiêu tông ta ẩn nhẫn nhiều năm, hiện giờ rốt cục đã có cơ hội đánh đổ Vạn Ma tông! Sau ngày hôm nay, toàn Bắc Châu sẽ lấy Tử Tiêu tông ta làm chủ, hết thảy sỉ nhục năm đó, lão phu phải đòi lại toàn bộ!
Âm thanh trầm thấp, giống như đang rít gào.
- Xuất phát!
Văn Đạo Tử đứng dậy, y sam tung bay, đái lĩnh chúng trưởng lão phía sau xuất trướng, ánh mắt bễ nghễ, cước đạp hư không hướng thẳng tới Vạn Ma sơn.
Về phần hắc bào lão giả kia, thân ảnh lại không thấy xuất hiện.
Quanh thân Vạn Ma sơn vốn san sát những ngọn quái phong, giờ phút này đã đứng đầy tu sĩ, phát hiện dị biến của Tử Tiêu tông, tất cả sắc mặt đều khẽ động, từ trong tĩnh tu bừng tỉnh, đứng dậy nhìn chăm chú, trong mắt ẩn chứa đầy vẻ kính sợ.
Lấy Văn Đạo Tử cầm đầu, Tử Tiêu tông mười ba Nguyên Anh tu sĩ cước đạp hư không, y sam tung bay, khí tức hắc ám trong cơ thể tỏa ra, dẫn tới hư không chấn động, cuồng phong nổi lên, sắc trời âm trầm, trông có vẻ như muốn mưa.
Cùng lúc đó, mấy ngàn tu sĩ Tử Tiêu tông trên mặt đất cũng trầm mặc tiến về phía trước, ngưng tụ thành một cỗ đại thế, xông thẳng lên trời.
Nếu là mãnh hổ, tất sẽ có khí thế khí thôn sơn hà.
Vạn Ma sơn, cấm chế khai mở, ngọn núi vốn ngăm đen chợt lóe linh quang, ma khí bốc lên. Tuy trầm lặng nhưng vững vàng như cột trụ, tán phát khí tức trầm trọng, phảng phất như không gì có thể hủy diệt.
Trong cấm chế, Vạn Ma tông tu sĩ san sát nhau, tất cả đều hắc y, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt chuyển động, sát khí bùng lên.
Giờ phút này theo động tĩnh của Tử Tiêu tông, hai cỗ khí tức chợt tương liên với nhau, một hơi thở lạnh lẽo bỗng nhiên hội tụ trên Vạn Ma sơn.
Từng tia tinh thuần ma khí từ cơ thể mỗi tên đệ tử Vạn Ma tông tán phát ra, dây dưa lẫn nhau rồi dung hợp, hình thành ma vân cuồn cuộn, như muốn ngưng hình , hóa thành hung sát ma vật thôn phệ chúng sinh.
Hai cỗ đại thế ngưng tụ, tại hư không hung hãn đối chọi.
Đây chính là tinh thần ý niệm của vô số tu sĩ lưỡng tông hội tụ thành đại thế, mặc dù vô hình vô chất, nhưng uy lực không thể khinh thường.
Cuồng phong nổi lên, phong vân khuấy động.
Vạn Ma tông tông chủ, Lý Sất Thiên mặt không chút thay đổi, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt kiên định, không có nửa điểm né tránh bất an.
Dù chưa nói lời nào, nhưng một cỗ đại thế bễ nghễ tung hoành từ cơ thể người này tán phán ra, tràn ngập quanh thân, khiến kẻ khác không tự chủ được mà tâm sinh kính sợ.
- Chư vị trưởng lão, một trận chiến hôm nay, chỉ có thể thắng không được phép bại, Vạn Ma tông ta cho dù chiến đấu tới người cuối cùng cũng không được phép nhận thua. Lần này các người theo ta, chém đầu tất cả bọn chúng!
Ngữ khí trầm ổn nhưng rất có khí phách hào hùng, làm người ta tâm huyết sôi trào.
- Thề theo tông chủ, trảm sát ngoại địch!
Mười lăm trưởng lão nhất tề quát lên, sát khí phá thể, xông tận trời xanh.
Cỗ đại thế trên Vạn Ma sơn kia, giờ phút này sôi trào, đã đạt tới đỉnh phong.
Lý Quát Thiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, từng bước bước ra, mười lăm trưởng lão theo sau, bước ra khỏi cấm chế.
Hôm nay, song phương đã lập huyết thệ, lấy đỉnh núi là chiến trường, lưỡng tông huyết chiến.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.