Đồng tử Lý Huyền Nhất kịch liệt co rút lại, ánh mắt nhìn lên người Tiêu Thần, trong mắt tràn đầy cảm kích và kính sợ. Tuy rằng bộ dáng chỉ đáng hai mươi tuổi, nhưng hắn cũng không dám có chút càn rỡ nào. Vốn ở Tu Chân giới thì cường giả vi tôn, đến nỗi vấn đề tuổi tác không còn là thứ quan trọng nữa.
- Lý Huyền Nhất của Lý gia thuộc Trường Phong thành, tạ ơn tiền bối đã cứu mạng. Nếu tiền bối đã giúp thì Lý gia chúng ta sẽ dốc hết sức để hồi báo cái ơn hôm nay của tiền bối.
Lý Huyền Nhất vung tay dẫn năm tiểu bối kính cẩn thi lễ, ngữ khí thành khẩn noi.
Trên mặt Tiêu Thần lộ ra vẻ ôn hòa, phất ông tay áo, lập tức có một cỗ lực mạnh mẽ nâng sáu người đó lên, ôn hòa nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lấy địa vị của Lý gia ở Trường Phong thành, sao lại rơi vào trạng thái thê thảm như thế này?
Lý Huyền Nhất vừa nghe nói đến đó, tựa hồ nhận ra được tiền bối trước mặt này có giao tình với Lý gia. Nghĩ đến đây trong long hắn nhất thời kích động, quỳ ráp xuống đất, âm thanh bi thảm nói:
- Nếu tiền bối có giao tình với Lý gia ta, xin tiền bối hãy xem giao tình trước đây mà ra tay cứu giúp Lý gia ta.
Tiêu Thần nhíu mày, trầm giọng nói:
- Tại hạ quả thật cùng Lý gia có chút quan hệ sâu xa, hôm nay cốt là đến Trương Phong thành bái phỏng. Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, người hãy nói cho ta biết, bất cứ là chuyện gì, tại hạ tuyệt đối sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
Lý Huyền Nhất mừng như điên, năm tiểu bối phía sau lại càng lộ rõ vẻ vui mừng lên mặt.
- Tiền bối, chúng ta vừa đi vừa nói được không. Vãn bối bị vây hãm ở đây đã lâu, sợ rằng nếu tới muộn sẽ không thể xoay chuyển được tình thế mất.
Tiêu Thần nghe vậy gật đầu, vung ống tay áo lên kéo mấy người kia tới gần mình, chân bước từng bước tới thẳng Trường Phong thành.
Độn quan gào thét, khoảng cách trăm ngàn trượng nhanh chóng bay qua.
Độn tốc như vậy, nhất thời khiến trong lòng Lý Huyền Nhất sinh ra chấn động mãnh liệt, sau đó trên mặt trở nên vui mừng vô tận. Quả nhiên trời không diệt Lý gia ta, lại có thể gặp quý nhân trong lúc nguy nan này! Xem ra khi tiền bối này thi triển thần thông, có lẽ sẽ có cơ hội bảo vệ được Lý gia.
Lập tức đám người này không dám tri hoãn gì nữa, không đợi Tiêu Thần thúc dục liền đem sự tình nói ra.
Trường Phong thành do ba đại thị tộc nắm trong tay, theo thứ tự là Lý gia, Cẩm gia và cuối cùng là Dương gia.
Cứ ba mươi năm, tam tộc sẽ thông qua việc giao đấu giữa các tu sĩ để quyết định vị trí gia tộc. Mỗi lần thay đổi xếp hạng gia tộc, thì gia tộc đứng đàu sẽ được nhiều khu vực nhất, còn lại sẽ phân chia cho hai đại gia tộc kia.
Mà gần ba trăm năm nay, nhân tài Lý gia suy tàn, chưa từng xuất hiện một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nào, tự nhiên sẽ đứng cuối bảng xếp hạng. Cuối cùng dần dần sẽ bị tuột khỏi tam đại gia tộc của Trường Phong thành, rơi xuống vị trí thứ tư, để rồi phải chịu để Cẩm gia và Dương gia chế giễu.
Mà hôm nay là ngày tu sĩ tam tộc giao đấu.
Lý gia không có lực lượng chống đỡ, rơi vào đường cùng đành không tiếc lễ lớn, âm thầm bí mật mời một tán tu tên là Băng Thiềm lão tổ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ về bảo vệ chút căn cơ cuối cùng của Lý gia, hơn nữa trong gia tộc rốt cuộc cũng xuất hiện vài đệ tử có thiên tư thượng đẳng, chỉ qua ba mươi năm là sẽ có thể thay đổi cục diện. Chỉ là không ngờ tin tức kia lại bị lộ ra, do Băng Thiềm lão tổ phản bội đem chuyên đó tiết lộ ra ngoài. Nên bây giờ mới khiến cho tu sĩ Dương gia chặn giết, nếu không có Tiêu Thần ra tay, chỉ sợ đám người Lý Huyền Nhất đã đoản mệnh ở trong rừng.
- Khởi bẩm tiền bối, sự tình đại khái là như vậy.
Lý Huyền Nhất nói lời này, trong mặt lộ ra vẻ thê thảm:
- Nhớ năm đó Lý Vũ Hiễn ở Lý gia chúng ta là một đại tu sĩ đạt Nguyên Anh hậu kỳ, có một người trung kỳ, đào tạo lên hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thanh thế ngập trời, thành một gia tộc có thế lực nổi danh nhất xung quanh khu vực Trường Phong thành, gần như nắm cả Trường Phong thành trong tay! Đáng tiếc rằng năm đó Vũ Hiên tổ tiên một đi không trở về, e rằng đã sớm thăng thiên. Vũ Thành lạo tổ tiến nhập Nguyên Anh hậu kỳ bị tẩu hỏa nhập ma nên đạp đầu vào đá mà chết. Sau hi hai đại cung phụng ra đi, từ đó mấy trăm năm sau Lý gia cứ từ từ sa sút, thất bại hoàn toàn, để rồi đã lâm vào cục diện như hôm nay.
Phía sau hai người, sắc mặt năm đệ tử đều buồn bã, hai nữ tử thậm chí còn đỏ cả mắt lên.
Lúc này, một giọng nói của nữ tử nhẹ nhàng vang lên:
- Với sự tình như vậy để tử Lý gia chúng ta từ khi sinh ra đã bị nghiêm lệnh nhớ kỹ, cả đời không được quên, tất cả đều lấy việc giúp đỡ Lý gia hưng thịnh làm nhiệm vụ chính của mình.
Tiêu Thần nghe vậy im lặng không nói gì.
Trong đầu truyền đến tiếng Lý Vũ Hiên thở dài:
- Là tại ta làm tổ tiên không tốt, lúc trước chỉ vì mình tìm kiếm cơ duyên trên đại đạo tu chân, không màng gia tộc, tự mình rời đi, nên mới khiến Lý gia rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Chuyện này, đều là lỗi của ta a.
Âm thanh đầy cô đơn đang có ý tự trách mình.
- Sư tôn, năm đó Lý gia có thế lực cao nhất, ngài lựa chọn rời đi cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến tình huống như thế này xuất hiện, vậy nên ngài đừng tự trách mình. Hơn nữa tuy rằng hiện giờ Lý gia suy thoái, nhưng vãn còn ở Trương Phong thành, lần này đệ tử tuyệt đối sẽ làm chủ được. Lý gia vẫn là Lý gia như trước, bất cứ kẻ nào cũng không thể có chút coi thường nào, nếu không sẽ phải trả một cái giá thật đắt vì điều đó. Đệ tử cam đoan rằng, Lý gia sẽ thịnh vượng thêm lần nữa.
Tiêu Thần trầm giọng nói.
Lý Vũ Hiên khẽ gật đầu, trong long sinh ra vui mừng, thu Tiêu Thần làm đệ tử, e rằng đó là việc hắn làm dễ dàng mà chính xác nhất cuộc đời này.
- Tiêu Thần đồ nhi, việc hôm nay đã phiền ngươi rồi.
Tiêu Thần kính cẩn nói:
- Sư tôn quá lời rồi, đương nhiên đệ tử sẽ dóc hết sức ứng phó.
Mà cùng lúc đó, phía xa trên mặt đất, một tòa đại thành nguy nga có diện tích mấy ngàn dặm xuất hiện trước tầm mắt mọi người, đó chính là Trường Phong thành!
. . . . .
- Nhanh chóng tiến tới lôi đài sinh tử, hôm nay tam tộc lại mở ra tương đấu.
- Hắc hắc, hiện tại tam tộc tương đấu không có náo nhiệt như lúc trước, Lý gia yếu đuối quá, mấy lần liên tục xếp cuối, theo tại hạ được biết, nếu Lý gia bị thua them lần nữa, e rằng sẽ hoàn toàn bị đuổi ra khỏi Trường Phong thành.
- Ai, nhớ năm đó Lý gia mạnh mẽ lắm mà, trên có đại tu sĩ Nguyên Anh hạu kỳ trấn thủ, dưới nuôi dưỡng mấy người Nguyên Anh kỳ, có thể nói là gia tộc đệ nhất trong Trương Phong thành này, vậy mà hiện tại cũng rơi vào kết cục ảm đạm như thế.
- Được rồi, việc này không phải là việc chúng ta cần nghị luận nhiều, cẩn thận không rước họa vào than, chúng ta nhanh chóng đi đến lôi đài sinh tử, coi náo nhiệt đê.
Hôm nay ở Trường Phong thành, chắc chắn náo nhiệt hơn ngày thường nhiều, vô sỗ tu sĩ tuôn vào thành, đi thẳng đến bên trong thành.
Sinh tử lôi đài bên trong Trương Phong thành, là nới để cho tu sĩ giải quyết ân oán báo thù, bởi vì thành trì không cho phép giao đáu, khiến cho các tu sĩ không thể hóa giải được huyết cừu ngay luc đó, đánh phải đến đây giải quyết.
Lôi đài chừng hơn ba trăm trượng, nền lôi đài được lát bởi hắc thạch biến dị, tính chất vô cùng chắc chắn. Nhưng trải qua năm tháng dài đằng đẵng nó đã bị phá hư ăn mòn, hiện giờ xuất hiện chi chit những cái hố, hầm. Bên ngoài lôi đài hiện lên hắc hồng sắc, chính là do vô số tu sĩ bỏ mạng ở đây, huyết nhục trong cơ thể nhiễm vào đây mà thành, còn chưa tới gần đó, sẽ có một cỗ hung sát khí từ giữa đó truyền ra, nếu là hạng người tâm trí không kiên định, e rằng sau khi lên đài gặp sát khí sẽ kinh sợ, sau đó thực lực cũng giảm theo.
Lúc này đây trên lôi đài sinh tử, ba đội ngũ phân ra đứng xung quanh đó, cách đó không xa, quanh đó tập trung không dưới mấy vạn tu sĩ, hơn nữa số lượng không ngừng tăng lên một cách khủng khiếp.
- Gia chủ Cẩm gia – Cẩm Tàu Lâm, người này đã sớm luyến đến cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, chính là cao thủ nổi danh hiển hách ở Trường Phong thành ta. Người đứng bên cạnh đó chính là cao thủ trẻ tuổi đệ nhất của Cẩm gia – Cẩm Ngự Trần, nghe nói từ khi người này bái nhập tông phái, tính ra chỉ đến hai mươi chin tuổi mà đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, là cao thủ đệ nhất Cẩm gia, chắc chắn lần này hắn sẽ là người ra tay rồi.
- Bên trái đó là gia chủ của Dương gia – Dương Nhược Hải, tuy rằng tu vi người này không cao, nhưng thủ đoạn kết giao lại rất mạnh, không biết kéo từ đâu đén một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ làm cung phụng. Nghe đâu vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ này tên là Huyết Nhãn ma quân, uy lực mạnh mẽ, thần thông quỷ dị, là hạng người không khéo léo.
- Này, bên kia chính là Lý gia. Hiện tại Lý gia so với mấy trăm năm trước quả thực là một trời một vực. Lúc trước hùng bá gần như cả Trường Phong thành, hai đại gia tộc kia đều phải ngấp ngoải tồn tại, cái gọi là tam tộc tương đấu đã bị hủy bỏ gần hai trăm năm. Ai! đáng tiếc, Lý gia hiện giờ chính là nhật mộ tây sơn (1), chỉ sợ lần này tam tộc tương đấu, Lý gia sẽ hoàn toàn bị đuổi khỏi Trường Phong thành.
Trên lôi đài.
Cẩm Tàu Lâm của Cẩm gia nhíu mày, khụ một tiếng nhàn nhạt nói:
- Huyền Đức đạo hữu, không biết cung phụng Lý gia của ngươi đã tới chưa, ta ngồi khô cả canh giờ, cuộc so tài cũng nên bắt đầu đi.
Gia chủ Lý gia Lý Huyền Đức nghe vậy biến sắc, đáy mắt hiện vẻ kinh hoàng, tuy nhiên sau đó bị mạnh mẽ đè nén xuống.
- Cung phụng Lý gia ta hiện giờ đang trên đường đến rồi, xin hai vị gia chủ tạm thời chờ một chút, chắc chắn bọn họ sẽ tới rất nhanh thôi.
Tuy rằng sắc mặt đã miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nhưng trong long hắn lại lo lắng đến cực điểm.
Trong mắt Dương Nhược Hải hiện lên chút dị sắc, luc này như chế giễu liếc mắt nhìn Lý Huyền Đức một cái, nhàn nhạt nói:
- Nếu cung phung Lý gia còn chưa tới, như vậy tại hạ đành mượn cơ hội này tuyên bố một chuyện, Dương gia ta lại thêm một cung phụng nữa, hôm nay giới thiệu cho tất cả mọi người biết.
- Xin mời nhị cung phụng!
Âm thanh người này vừa dứt, xa xa phía chân trời có một đạo độn quang gào thét mà tới, chốc lát đã dừng trên lôi đài. Độn quang thu liễm, lộ ra một người có sắc mặt trắng bệch, ánh mắt u ám, cả người tu sĩ trung niên phát ra khí tức rét lạnh vô tận.
Dương Nhược Hải đứng dậy thi lễ, lúc này mới chắp tay xung quanh nói:
- Đay là nhị cung phung đại nhân, đạo hiệu là Băng Thiềm lão tổ, chắc hẳn không ít đạo hữu đã nghe qua đại danh của tiền bối rồi.
Nói đến đây, hắn xoay người lại, ánh mắt ẩn chứa dị sắc nhìn Lý Huyền Đức nói:
- Huyền Đức đạo hữu, không biết lời tại hạ nói có đúng hay không?
Sauk hi Lý Huyền Đức thấy rõ người này, sắc mặt hoàn toàn âm trầm, nhìn đám người trưởng lão Lý gia, lúc này sắc mặt cũng đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ lo sợ vô tận.
Một lát sau, hắn mới nhìn thật sâu Dương Nhược Hải một cái, lạnh giọng nói:
- Thủ đoạn của Dương đạo hữu quả thật rất cao minh, một chiêu rút củi đáy nồi này, xem ra ngươi thật sự muốn diệt sạch Lý gia ta. Băng Thiềm đạo hữu, lão phu làm lễ trọng mời, đạo hữu lại làm việc như vậy, không khỏi có chút quá đáng!
Băng Thiềm lão tổ nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt loe lên một lát, lập tức chắp tay nói:
- Trong việc này lão tổ cũng có nỗi khổ riêng, xin Lý đạo hữu thứ lỗi, còn lễ vật Lý gia cấp cho lão tổ, tại hạ xin trả lại.
Nói xong lấy một túi trữ vật, vứt về phía trước.