Tiêu Thần hơi trầm ngâm, môt lát sau, trên tay phóng đến đạo pháp quyết, pháp quyết dừng trên vách đá, nhất thời dung nhập vào đó, nhưng chỗ đó không xuất hiện gì cả.
- Chẳng lẽ Lý Thanh Liễu lại lừa mình?
Tiêu Thần nhíu mày, lập tức chậm rãi lắc đầu:
- Không đúng, trước khi nàng chết, không cần phải lấy chuyện này ra để lừa mình, chẳng lẽ mình đã dùng sai phương phap?
Sau nửa canh giờ, trong lúc Tiêu Thần vô tình đánh ra một bí pháp quyết phá cấm thì trên bề mặt thạch bích bóng loáng nhất thời sinh ra gợn sóng, như là một mặt hồ yên tĩnh đột nhiên rớt vào vài cục đá vậy.
- Ân?
Tiêu Thần ngây ngốc, trong mắt lập tức hiện vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vốn tùy tay thử một lần, không nghĩ đến lại chó ngáp phải ruồi! Một lát sau, theo đạo pháp quyết cuối cùng rơi vào, trên thạch bích xuất hiện một cửa đá chặn lại.
Tiêu Thần đứng bên cửa đá, hơi trầm ngâm, phất tay đánh mấy đạo pháp quyết thí nghiệm, cũng không nhận thấy có nguy hiểm gì, lúc này mới đưa tay chậm rãi đẩy cửa ra.
Sau cánh cửa đá là một mật thất lớn mấy trượng, bốn phía vách tường được khảm pháp châu chiếu sáng, dưới ánh sáng dịu dàng đó có thể nhìn thấy hết thảy. ở trong thạch thất có một bàn đá vuông, trên mặt bàn có năm túi trữ vật, bãi đá đàng sau được cắt thành giá để vũ khí, bên trên bày đầy các bảo vật lóng lánh.
Xem ra chỗ này đúng lời Lý Thanh Liễu nói, đây là nơi giấu bảo vật của hai dâm thi.
Tiêu Thần đi đến trước bàn, thần thức đảo qua thấy cấm chế trên các túi trữ vật đều bị phá vỡ, như vậy cũng đỡ cho hắn một phen phiền toái.
Trong năm túi trữ vật, hai cái bề ngoài giống như cái mà Tu Chân Giới hiện nay sử dụng, hẳn là của Tử Tinh Nguyệt và Lý Thanh Liễu, còn lại ba túi có phong cách cổ xưa, hiển nhiên là lúc trước đã tồn tại ở chỗ này.
Trong mắt Tiêu Thần hiện lên vẻ nóng bỏng, cầm lấy hai túi của hai người Lý Thanh Liễu, thần thức thăm dò vào trong đó một lần. Sau một lát, hắn mở hai mắt ra, đưa tay ra sau lấy một mảnh vỡ của Ngọc Điệp màu xanh, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng. Đem túi trữ vật này đặt trên bàn đá, Tiêu Thần tiếp tục thăm dò vào túi tiếp theo, tìm được mãnh vỡ Ngọc Điệp cuối cùng.
Đưa tay bên hông lấy hộp trữ vật lớn, đem mảnh Ngọc Điệp trong túi trữ vật của Dương Vĩ đặt ở trên bàn đá.
Ba mãnh vỡ của Ngọc Điệp ở gần với nhau một lúc, đột nhiên bắt đầu có chấn động, hình như trong đó có tồn tại lực tương tác đặc thù nào đó, làm cho bọn chúng hấp dẫn với nhau.
Ba!
Giống như nam châm, ba mảnh đó đột nhiên tụ lại một chỗ, khép kín chỗ nứt tạo thành một Thanh Sắc Ngọc Điệp đầy đủ, hiện lên từng hoa văn huyền ảo.
Trong lòng Tiêu Thần vui vẻ, cầm lấy Thanh Sắc Ngọc Điệp, thần thức chậm rãi thăm dò, một lát sau mới buông xuống, trong mắt lóe lên tia ra là vậy, hơi trầm ngâm. Đem Ngọc Điệp này thu hồi, để vào trong túi trữ vật.
- Còn ba túi trữ vật không biết có thu hoạch được gì hay không?
Tiêu Thần mỉm cười, trong lòng cũng không có quá hồi hộp, dù sao lấy được Thanh Sắc Ngọc Điệp với hắn mà nói đó chính là thu hoạch lớn nhất rồi.
Tùy tay cầm lấy một cái, thần thức thăm dò vào trong đó, quả nhiên không ngoài dự liệu của Tiêu Thần, cái túi trữ vật này cực nhỏ, ngoại trừ ba, năm linh khí trung phẩm còn có hơn ngàn hạ phẩm linh thạch, còn lại không còn gì.
- Di?
Ngay lúc hắn chuẩn bị buông túi trữ vật xuống, đột nhiên phát hiện bên dưới có một hộp ngọc nho nhỏ, không có bất kỳ ngăn cản nào. Tiêu Thần lấy hộp ngọc này ra, sau khi mở ra nhìn thấy trong đó có một khối ngọc phiến trơn nhẵn dày chừng nửa tấc, hoa văn kỳ dị hiện lên trên, tổng công hai mươi miếng. Tuy không biết rõ vật ấy cuối cùng là vật gì, nhưng Tiêu Thần vẫn đem cất kỳ đi, dù sao được ai đó cẩn thận cất kỹ trong hộp ngọc, chắc chắn không phải là một vật tầm thường rồi.
Túi trữ vật thứ tư thì cực nhỏ, bất quá trong đó chỉ có một ngọc giản, ghi lại một loại bí pháp nguyên thần, đúng là có chút bất chi bất giác, mạng mẽ xâm nhập vào trong cơ thể dị chủng tiến hành đồng hóa nguyên thần, khiến bản thể dung nhập vào trong, trái lại sẽ bị bản thể khống chế.
Đang lúc đọc chữ trên phiến pháp quyết này, Tiêu Thần liền hiểu được, e rằng kia hai hủ thi Kim Đan kỳ đúng là bằng vào thiên công pháp này mới có thể thấy và tiến vào trong cơ thể Khống Thi Trùng khống chế ngược lại, do đó bảo trì được thần trí thanh tỉnh. Thiên pháp quyết này hẳn là truyền từ thượng cổ, tuy rằng cực kỳ tà môn, nhưng nếu sử dụng ổn thỏa, ở một vài thời điểm nào đó có lẽ có thể phát huy được công hiệu không tưởng được. Cho nên thần thức Tiêu Thần thăm dò ngọc giản, sau khi nhớ kỹ pháp quyết, bàn tay linh lực nhẹ xuất ra, liền chấn nát túi đó đi.
Loại pháp quyết quỷ dị này nắm giữ trong tay mình là đủ rồi, không cần để lại trong ngọc giản, để tránh người ngoài lưu truyền ra ngoài.
- Có thể sáng tạo ra loại pháp quyết quỷ dị này, không hổ là thượng cổ Tu Chân vô cùng cao thâm.
Tiêu Thần tinh tế thưởng thức pháp quyết kia, thì hắn lại càng thấy thượng cổ tu sĩ cao thâm không lường được, chậm rãi lắc đầu, vất đi ý niệm trong đầu, hắn đem túir trữ vật cuối cùng cầm trong tay.
Nhưng ngay lúc Tiêu Thần phóng thần thức vào, Tiêu Thần đã không nhịn được mỉm cười, mắt lộ ra vẻ không thể tin được. Thần thức thăm dò vào trong đó, đưa tay lấy ra một thứ rộng , dài chừng một thước, cả vật thể là chiếc hộp màu lục đặt lên trên mặt bàn.
Hộp màu lục chất liệu bằng gỗ nhẹ vô cùng, là gỗ mà không phải là kim loại, nhưng nó lại cực kỳ rắn chắc. Thần thức Tiêu Thần đảo qua, ở chính giữa hộp, có một lực nhẹ nhàng phát ra, hắn có cố gắng như thế nào, cũng không thể đem thần thức vào trong đó thăm dò.
Ba!
Ngón tay hơi hơi dùng sức, khóa móc bên trên hộp nhất thời mở ra, đem nắp hộp nhấc ra, có một vật thể xanh biếc mềm mại - tiểu kiếm dài chừng một thước nhất thời xuất hiện trước mặt Tiêu Thần.
- Thanh Ngọc Kiếm!
Tiêu Thần nháy mắt trở nên lóa mắt, tiểu kiếm nằm trong hộp đó, đúng là Thanh Ngọc Kiếm được Thí Luyện Giới làm tín vật tranh đoạt.
- Làm sao có thể được, nơi cổ mộ này không có phương pháp đặc thù thì tuyệt đối không thể tiến vào, ta giết chết yêu thú Thanh Đằng ở dưới đáy hồ lấy được một khối Thanh Sắc Ngọc Điệp được truyền vào địa mộ tầng thứ hai. Đúng là trùng hợp, chẳng lẽ lại có tu sĩ nào cũng như vậy tiến vào trong cổ mộ này. Nhưng túi trữ vật này không giống túi sự dụng ở Tu Chân Giới hiện giờ, tuyệt đối không phải là tu sũ tiến vào lần này. Nói như vật cái Thanh… Thanh Ngọc Kiếm này…..
Trong lòng Tiêu Thần tràn ngập kích động, thần thức thăm dò vào túi trữ vật lần nữa, sau một phen tìm tòi, đem một ngọc giản lấy ra dán lên chán, trong đầu nhất thời hiện lên thiên văn tự.
- Ta tên Thưởng Nguyệt, đệ tử thứ ba của chưởng môn Nghê Thường cung….
- Thưởng Nguyệt, Nghê Thường cung!
Tiêu Thần bỗng nhiên nắm chặt bàn tay, từ ngàn năm trước đệ tử của Nghê Thường cung lấy đi Thanh Mộc Kiếm khiến Mộc gia giận tím mặt, Nghê Thường cung bị hủy trong một đêm, trên dưới đều không một ai chạy thoát. Người này lại xưng là tu sĩ Nghê Thường cung, tất nhiên chính là người lấy đi Thanh Ngọc Kiếm!
Cái Thanh Ngọc Kiếm này, đúng là đã bị mất hơn ngàn năm, Mộc gia ra lực toàn tộc tìm kiếm cũng không tìm về được!