Tuy đan bảo kia uy lực không nhỏ, nhưng tu vi Dương Vĩ lại thấp hơn nữ thi rất nhiều, vẫn bị phản chấn kịch liệt, hắn nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.
Lý Thanh Liễu thấy thế, trong lòng cả kinh, đưa tay vào túi trữ vật lấy ra một vật mình đầy lôi quang trông giống như một hạt đào.
Vật ấy chính là Thiên Lôi Hạch Đào.
Ngày đó nàng vì đảm bảo chắc chắn Thanh Hỏa có thể toàn diệt Tiêu Thần, từng đem một quả Thiên Lôi hạch đào giao cho hắn sử dụng, sau đó lại ngoài ý muốn Thanh Hỏa bị Tiêu Thần diệt sát, Thiên Lôi hạch đào liền rơi vào tay người. Nhưng người ngoài tuyệt không thể nghĩ được trong tay nàng vẫn còn một quả.
Thiên Lôi hạch đào, hạch đào thụ vương ngàn năm bị thiên lôi oanh kích không chết, đem sức mạnh thiên lôi ngưng kết thai nghén thành quả bên trong, trời sinh là pháp bảo dùng một lần, uy lực đủ khiến tu sĩ Kim Đan kiêng kị không thôi.
Trong mắt Lý Thanh Liễu hiện vẻ tàn nhẫn, hiểu được trước mắt không liên thủ đem nữ thi Kim Đan trước mắt này giết chết, ba người bọn họ hôm nay sẽ chết không có chỗ chon. Cho nên cho dù đòn sát thủ bảo mệnh cuối cùng cũng không do dự lấy ra.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Trải qua pháp lực kích thích, hạch đào hiện lôi quang, ẩn bên trong có tiếng thiên lôi ầm vang. Vật này chứa sức mạnh thiên lôi, có tích chất của thiên lôi chí cương chí dương, uy lực vượt xa ngọc điệp lôi điện của Dương Vĩ.
Cảm ứng được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong Thiên Lôi hạch đào, con ngươi mờ địc rốt cục cũng lộ ra ý sợ hãi, sinh mệnh tồn tại như nàng đối với tu sĩ tu luyện lôi điện dĩ nhiên sợ hãi cực điểm, huống chi cái này là căn nguyên của thiên lôi trong trời đất.
Tại nơi Thiên Lôi hạch đào kích phát, nữ thi há mồm phát ra một tiếng rít gào, nội đan ngăm đen lần thứ hai phun ra dùng trên đầu chống đỡ. Từng luồng hắc khí đặc dính đen xì toát ra , đem nữ thi vây bên trong hình thành một đám mây hình tròn lớn mấy trượng.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Xung quanh hạt đào là lôi quang, dừng trên đám mây đen xì kia rồi nháy mắt nổ tung. Một luồng sức mạnh tinh thuần ngăn cản thiên lôi ầm ầm bộc phát từ trong, đem đám mây đen xì hình tròn bao vây.
Thiên lôi cùng hắc khí đối đầu kịch liệt. Lôi quang không ngừng giảm, tuy thiên lôi không đủ khiến nữ thi bị thương nặng nhưng cũng đủ để hai người Dương Vĩ và Lý Thanh Liễu mừng rỡ.
Bởi vì phía sau hai người không xa, Tử Tinh Nguyệt đang trôi nổi giữa không trung, áo bào phất phới, mái tóc đen tung bay. Canh kim phá diệt tiễn đã được thúc động hoàn toàn.
Canh kim phá diệt biến, pháp bảo thượng cổ có thể tàn sát hang loạt, chọn hơn mười loại canh kim liên hợp luyện chế mà thành, sắc bén vô cùng, hơn nữa còn bố trí trận pháp phá cấm, coi thường mọi bảo hộ dưới Nguyên Anh, nếu sử dụng thích đáng, hoàn toàn có thể đem một gã Kim Đan nháy mắt giết chết.
Lợi khí như thế, cùng thiên lôi hạch đào kết hợp sử dụng, đủ để giết nữ thi Kim Đan này.
Ba người vẫn chưa nhìn thấy điều mong đợi, trong đám mây kia nữ thi chẳng có nửa điểm kinh hoàng, ngược lại khóe miệng còn nhếch nhẹ, cười mỉa mai.
Đúng thời khắc này, canh kim phá diệt tiễn sau khi được Tử Tinh Nguyệt thúc động, một hắc ảnh chậm rãi hiện ra, năm ngón tay mở ra, hung hăng chụp tới.
Phốc!
Sắc mặt Tử Tinh đại biến, chưa kịp quay đầu, sau lưng đã nhận một kích, miệng phun tiên huyết, thân ảnh rơi xuống đất, hơi thở uể oải. Tiễn kia bị cắt đứt, quang trạch dần ảm đạm xuống.
Hưu!
Thân ảnh thần bí hiện lên, tốc độ cực nhanh, xuất hiện bên người Tử Tinh Nguyệt, trong ánh mắt kinh hãi, một đạo ô quang trên ngón tay bạo phát, dung nhập vào trán tiêu thất.
Ô quang nhập thể, pháp lực trên người Tử Tinh Nguyệt biến mất, giống như bị phong ấn, bị bóng đen kia nắm trong tay ném xuống chỗ nữ thi cách đó không xa.
- Tử Quỷ, ngàn vạn lần không nên nặng tay, đừng làm hắn trọng thương
Lôi quang tiêu tán, nữ thi kia xuất hiện, hơi thở có chút uể oải, nhưng nhìn Tử Tinh Nguyệt rơi vào tay, vẫn không nhịn được lộ ra một trận kinh hỉ.
- Hắc, sư muội yên tâm, ta xuống tay có chừng mực, tạm thời phong ấn tiểu tử này thôi, không làm hỏng chuyện tốt của ngươi.
Bóng đen thần bí là một hủ thi khác. Khi nói chuyện, ánh mắt rơi trên người Lý Thanh Liễu, trong mắt hiện vẻ tham lam, phần bên dưới nháy mắt dựng lên, cười nói:
- Mùi vị nữ tu trẻ tuổi, đã lâu không có nếm qua, hắc hắc.
Dưới ánh mắt hủ thi, Lý Thanh Liêu biến sắc, thét lớn:
- Kim Đan trung kỳ.
Sắc mắt Dương Vĩ không còn chút máu, đối mặt hai hủ thi Kim Đan, bọn hắn không còn nửa điểm sinh cơ.
Chớp mắt, hắn há mồm quát:
- Sư muội tạm thời một phần, chờ huynh thúc động bí bảo để hai chúng ta thoát đi.
Lý Thanh Liễu nghe thế lộ ra vẻ kinh hỉ, đưa tay vỗ túi trữ vật xuất ra một pháp bảo hình ô, vung tay ném ra hóa thành một vòng bảo hộ bằng lửa sáng ngời, đồng thời khẽ nói:
- Sư huynh nhanh chóng ra tay Phần Thiên tán chỉ là phỏng chế, uy lực có hạn, chỉ có thể ngăn được mười tức thời gian.
Phần Thiên tán, linh bảo đại năng thời thượng cổ, uy lực vô cùng tận, mở ô phát ngọn lửa di thiên, có thể đốt cháy một giới.
Oanh!
Ngọn lửa đem hai hủ thi bao phủ, từng đoàn lửa cực nóng bạo phát ra, đem bên trong hóa thành một biển lửa vô tân, dù hai hủ thi gào thét liên tục nhưng không cách nào thoát ra được.
Lý Thanh Liễu thấy bảo vật ngăn được hai hủ thi, mặt vui mừng quay người lại, bắt gặp Dương Vĩ lây một ngọc điệp cổ xưa bóp nát, thân ảnh lập tức tiêu thất.
- Không! Sư huynh, làm sao ngươi có thể…
Lý Thanh Liễu ngây người, thất thanh kêu lên.
Thân ảnh Dương Vĩ đã biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt nàng nháy mắt hóa thành một mảng trắng bạch, nhìn hai hủ thi nhe răng cười trong Phần Thiên tán, run run lấy ra đá thí luyện, dùng pháp lực chấn vỡ, nhưng pháp trận niêm phong trong đá thí luyện vừa mới mở ra liền bị một lực lượng mãnh mẽ đánh tan, nháy mắt mai một không thấy.
Lý Thanh Liễu tuyệt vọng, gào thét:
- Không!