Đối mặt với câu hỏi của Giang Húc, Hạ Tuy đưa ra đáp án khẳng định, "Hơn nữa so với những người qua đường khác, ông ấy còn có một khí tức đặc biệt. Có người đang thông qua nhân vật của ông ấy để theo dõi cô."
Lời này vừa nói ra, Giang Húc lúc này thay đổi sắc mặt.
Mặc dù nhân vật đó là ông nội của mình, nhưng tưởng tượng rằng có một thực thể không biết tên ở bên cạnh mình hơn một tháng trời, Giang Húc khó tránh khỏi liên tưởng đến những loại yêu ma quỷ quái trong phim kinh dị.
Hạ Tuy cho rằng Giang Húc đang ghê tởm dụng ý của người cầm bút, dù sao đó là cố ý theo dõi, giống như đội trưởng Dương đã nói, "Nhân vật chính" muốn mở rộng hậu cung.
Nhờ có đội trưởng Dương hằng ngày phổ cập kiến thức, Hạ Tuy bây giờ cũng có chút hiểu biết nhất định rồi, hậu cung của nam chính nhất định sẽ có đủ loại mỹ nữ.
Hoặc là xinh đẹp khả ái hoặc ôn nhu thanh tú hoặc nhiệt tình như lửa, dù sao nhất định sẽ tập hợp đủ loại phong cách khác nhau, giống như sưu tập tem vậy, mặc kệ có thích hay không toàn bộ đều phải thu vào tay.
Hạ Tuy không tưởng tượng, nhưng nghiêm túc phân tích các điều kiện của Giang Húc, sắc đẹp? Khẳng định là có, hơn nữa còn là loại xinh đẹp vô cùng phong tình kia nữa, nói theo tên tiểu tử Chu Khải thì, tính tình phóng khoáng ham thích sự nghiệp, xinh đẹp sắc sảo nhưng lại đối với nhân vật chính vô cùng dịu dàng, đây chính là tiêu chuẩn của chính cung nương nương của hậu cung rồi.
Dáng người thì...
Hạ Tuy vô cùng khách quan đánh giá Giang Húc một chút, chắc chắn là hình mẫu mà đại đa số đàn ông đều mơ ước.
Hạ Tuy có thể hiểu được tâm trạng của Giang Húc lúc này, dù sao vị Giang tiểu thư này vô cùng cao ngạo, "Cô, đừng lo lắng, bây giờ tôi đã thu khí tức đó lại rồi, sau khi chuẩn bị là có thể từ đó tìm được điểm đột phá, nếu cô muốn rời khỏi đây sớm một chút thì có thể lựa chọn tự sát. Bây giờ thần trí trong mơ của cô đã tỉnh táo, sau khi tỉnh dậy cũng sẽ không xuất hiện tình trạng không phân biệt giữa hiện thực và cảnh trong mơ đâu."
Giang Húc được an ủi mà ấn đường giật giật, nhìn Hạ Tuy, có cảm giác một lời khó nói hết.
Hạ Tuy cảm thấy mình đã nói rõ ràng lắm rồi, xoay người chuẩn bị trở về, nhìn vẻ mặt cổ quái của Giang Húc, nghĩ nghĩ, sau đó thử thăm dò, "Sợ đau? Hay là để tôi giúp cô?"
Giúp cái gì? Giúp tôi tự giết tôi hay sao?
Giang Húc quay đầu đi trở về, khoát tay với Hạ Tuy, "Không cần, tôi lại muốn nhìn xem là thần tiên nơi nào muốn theo dõi tôi."
Nếu như không làm rõ ràng, Giang Húc tin rằng bản thân có thể bị chân tướng chưa được vạch trần này dọa cả đời.
Hạ Tuy giật giật môi, muốn nói không phải là thần tiên, bất quá ngẫm lại năng lực của bút thần, hình như có thể miễn cưỡng liên quan đến chữ “thần” rồi.
Đội trưởng Dương và Tiểu Uông đã trà trộn vào những người khác, Giang lão gia lớn tuổi, ăn qua loa một chút rồi được Ngô quản gia đỡ lên xe đi ngủ.
Những chiếc xe trong đoàn xe của Giang Húc đều là loại có dung lượng lớn, có hai chiếc xe chở những vật tư không tiêu hao, như quần áo, nồi, và bếp, bát đũa, lều trại, áo mưa các kiểu, dựa theo tiểu thuyết tận thế, còn có cả chăn bông.
Bốn chiếc xe khác chở nước, thức ăn, còn dư lại một chiếc thì không để gì cả, ban ngày là xe của Giang Húc và Giang lão gia, buổi tối thì có thể xếp ghế sau lại thành một chiếc giường nhỏ để Giang lão gia ngủ, Giang Húc và những người khác thì tùy tiện nằm trên mui xe hoặc dựa vào ghế ngồi tùy tiện chợp mắt hai ba giờ là được.
Mặc dù mọi người đều vội vã muốn nhanh chóng đến được căn cứ an toàn, nhưng cũng sẽ không gấp rút đến độ ngày đêm không nghỉ.
Buổi tối bởi vì ánh sáng không đủ, mặc dù tầm nhìn có trống trải thì cũng không thể nhìn rõ phía xa có xác sống hay không, nếu không thể kịp thời phát hiện ra, cuối cùng lại bị xác sống bao vậy, lúc đó mới chính là kêu trời trời không thấu, chỉ có thể quyết định tự sát sau khi bị cắn, hoặc là để bị cắn rồi bị ăn thịt luôn mà thôi.
Cho dù may mắn chạy thoát, cũng có xác xuất bị lây nhiễm rất lớn, kết quả này càng thêm đáng sợ.
Giang Húc nghĩ đến có thứ quỷ quái gì đó đang theo dõi mình, nên cảm giác sau lưng lúc nào cũng lành lạnh, bây giờ cô ấy mới biết, nếu thật sự có thể trực tiếp nhìn thấy quỷ cũng còn khá tốt, cảm giác mình nhìn không thấy đối phương mà đối phương cứ nhìn chằm chằm mình mới là đáng sợ nhất .
Vì để ngăn ngừa bản thân suy nghĩ miên man, Giang Húc căn dặn hai người tuần tra ban đêm ở khu vực chung quanh, nhìn thấy Hạ Tuy, đội trưởng Dương và Tiểu Uông đang ngồi cạnh nhau, bản thân cũng nghiêm mặt giả vờ vô tình đi qua đó, đúng lý hợp tình ngang nhiên ngồi vào giữa bọn họ.
Đội trưởng Dương còn đang nói chuyện đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn Tiểu Uông, có chút xấu hổ vuốt mũi cười cười, thuận tay lấy thuốc ra cúi đầu châm thuốc.
Vừa rồi đội trưởng Dương còn đang suy nghĩ có cần dùng Giang Húc để dẫn dụ người cầm bút hay không, dù sao người này rất có thể là một người được chọn trong hậu cung, kết quả chánh chủ đã tới rồi, thật xấu hổ, cũng không biết người ta có nghe thấy hay không.
Hạ Tuy trước sau vẫn im lặng, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy những đồ vật trong túi vải ra.
Mặt đất có vài cọng cỏ dại, bởi vì là mùa hè, nên mặt đất rất khô ráo, cứ tùy tiện giẫm bẹp những cọng cỏ đó, ngồi xuống cũng khá thoải mái.
Giang Húc cũng theo Hạ Tuy ngồi xuống, cảm nhận được trên người Hạ Tuy tỏa ra khí lạnh, chính là cảm giác ngồi máy lạnh trước kia.
"Đồ vật tôi mang đến không nhiều lắm, tuy rằng ở đây cũng có thể tìm được đồ vật giống như vậy, nhưng là tốt nhất là đừng ỷ lại vào những thứ đó, dù sao cũng là thế giới của người khác."
Hạ Tuy nhìn những tấm giấy vàng để vẽ bùa và hai hộp chu sa, còn có một vài chuỗi hạt gỗ đào đã được khắc trận văn.
Suy nghĩ, Hạ Tuy quay đầu nhìn Giang Húc, vươn tay lấy một chuỗi hạt gỗ đào, tháo dây ra lấy ra mấy hạt, trên sợi dây chỉ còn lại hai hạt, đưa cho Giang Húc, "Cái này cô đeo vào, cô có tính thuần âm, bây giờ có năng lực nhìn thấy quỷ, theo quy luật âm dương tương hỗ thì nên lấy hạt gỗ đào chí dương để trấn định thần hồn."
Bây giờ bọn họ đang dùng ý thức để tồn tại trong thế giới này, mà ý thức lại chính là một sợi lấy ra từ ba hồn sáu phách trong thần hồn.
Tuy rằng tổn thương cũng không đến mức ảnh hưởng quá lớn, nhiều lắm chính là thân thể suy yếu một chút, nhưng có thể để thần hồn không bị tổn thương đương nhiên sẽ tốt hơn.
Hơn nữa vị Giang tổng này còn bị người ta thèm muốn sắc đẹp mà theo dõi, Hạ Tuy cảm thấy bọn họ là đàn ông, có thể bảo vệ thì nên bảo vệ thôi.
Cho nên những lời vừa rồi đội trưởng Dương nói, Hạ Tuy có nghe những không nghĩ tới.
Giang Húc vươn tay lấy, cúi đầu đeo lên tay mình rồi đột nhiên hỏi Hạ Tuy, "Cái này có thể trừ tà tránh quỷ sao?"
Hạ Tuy gật gật đầu, tiếp tục kiểm kê đồ vật.
Đội trưởng Dương ngậm điếu thuốc lén lút nhìn Hạ Tuy, nhìn rồi quay qua nhìn Giang Húc một chút, cũng không nói đến chuyện dụ rắn ra khỏi hang nữa, thậm chí còn vỗ vỗ lên trán của mình, "Ngủ không ngon, đau đầu quá."
Nếu không phải bị teo não, thì sao vừa rồi lại có thể ở trước mặt Hạ đại sư mà nói những lời kia? Nói thế nào thì Giang Húc này cũng là vợ của Hạ đại sư trước khi nhập đạo, làm sao có thể quên mất điều này?
Tiểu Uông giả vờ bản thân chỉ là cái phông nền, yên tĩnh như một ngọn núi giả.
Đồ vật cũng không nhiều lắm, chính yếu vẫn là lúc kiểm kê tính xem nên dùng thế nào.
Chờ đêm đã khuya, những người gác đêm ở cách đó không xa đã bắt đầu gà gật, lúc này Hạ Tuy mới lấy ra lá bùa lúc trước vỗ vào vai trái của Giang lão gia, gọi Hạ Dạ tỉnh lại, đem lá bùa nhét vào trong miệng của Hạ Dạ.
Hạ Dạ bẩm sinh có khả năng luyện hóa, kỳ thật nói là luyện hóa, nói là tiêu hóa thì càng hợp lí hơn, bất cứ thứ gì vào bụng nó đều có thể trở thành dạng khí nguyên thủy ban đầu.
Có thể nói có Hạ Dạ, thật sự giúp Hạ Tuy bớt được rất nhiều việc, nếu để Hạ Tuy tự mình làm cũng có thể, nhưng mà cần tốn nhiều thời gian, tinh lực và nguyên liệu nữa, còn không ít đâu.
Giống như là thời gian, thời gian đi tới thì dễ, nhưng rất khó để nó quay ngược lại, luyện hóa ra dạng khí nguyên thủy không phải chỉ đơn giản giống như phản ứng hóa học thuận nghịch đâu.
Lúc Hạ Dạ bay ra Giang Húc dịch người sang bên cạnh một chút, thoạt nhìn giống như đang chừa ra cho Hạ Tuy thêm không gian làm việc, thực tế chính là đang sợ hãi Hạ Dạ, chỉ cần nghĩ đến đây là một con quỷ, Giang Húc không nổi da gà cũng là do công lực giả bình tĩnh quá thâm hậu mà thôi.
Lần này sau khi luyện hóa xong Hạ Tuy không để nó vào la bàn, mà lại để vào một lá bùa trống.
Bây giờ bọn họ đang ở thế giới trong mơ, cho dù có dạng khí nguyên thủy, nhưng nếu muốn dựa vào cái này tìm ra người cầm bút là không thể nào, bởi vì nguồn gốc của dạng khí nguyên thủy hẳn là bút thần, chứ không phải là người cầm bút đằng sau thao túng.
Hơn nữa thế giới trong mơ này là do bút thần xây dựng, có khí nguyên thủy thì khắp nơi đều có, có mang vào la bàn thì la bàn cũng sẽ bị xoay vòng tròn mà thôi.
Cầm bút chấm chu sa, ở trên giấy vẽ những ký tự nghoằn nghoèo như con giun, từ đầu tới cuối chỉ có một nét duy nhất, không giống như các loại bùa khác chia làm ba bộ phận: đầu – đảm – chân.
Bọn người đội trưởng Dương xem không hiểu, nhưng bởi vì tiếp xúc nhiều nên cảm thấy có chút không bình thường, nhưng cũng không nói thêm lời vô ích, dù sao do Hạ đại sư tạo ra thì không thể có sai lầm. Hạ Tuy gấp bùa lại hình tam giác, tổng cộng có bốn lá, Hạ Tuy cầm một lá, dạy bọn họ sử dụng để đề phòng bất trắc, dặn dò rất nghiêm túc, "Một lát nữa cho dù nhìn thấy cái gì, cũng không được nhả ra, một khi nhả ra bùa sẽ không còn tác dụng, bây giờ vật liệu khan hiếm, không thể lãng phí."
Nói xong, Hạ Tuy hướng dẫn ngậm lá bùa vào miệng để ở dưới lưỡi, mở mắt ra, toàn bộ thế giới trở nên loang lổ như một bức tranh, có nơi vẫn có màu sắc như trước, có nơi màu sắc bong ra từng mảng biến thành màu xám trắng.
Giang Húc, đội trưởng Dương và Tiểu Uông nhìn Hạ Tuy làm mẫu, cũng ngậm lá bùa để dưới lưỡi, lại nhìn chung quanh, sợ tới mức mặt mày biến sắc.
Đặc biệt là đội trưởng Dương, dầu gì ông cũng từng trải qua đại chiến với Dưỡng thi quỷ, còn nhìn thấy quỷ không da, nói thế nào cũng là người có kinh nghiệm, nhưng hôm nay sợ tới mức oa một tiếng, thiếu chút nữa đã theo bản năng nhả lá bùa trong miệng ra.
Vẫn là Tiểu Uông nhanh tay bịt miệng của ông lại, lúc này đội trưởng Dương mới đổ mồ hôi trán lấy lại tinh thần, nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, lấy lại bình tĩnh, lại nhìn Hạ Tuy, Giang Húc và Tiểu Uông.
Xác định ba người bên cạnh vẫn bình thường, ít nhiều trong lòng đội trưởng Dương cũng cảm thấy an ủi.
Trên lá bùa có vẽ ký tự đặt biệt để xem được khí, áp dưới lưỡi để quan sát được căn nguyên.
Trong đạo giáo, đầu lưỡi là một bộ phận đặc biệt, giống như trong tu luyện, có phương pháp dùng đầu lưỡi để cảm nhận, chính là để càng tăng thêm độ mẫn cảm cho lưỡi.
Bây giờ thế giới trước mặt bọn họ giống như một bức tranh sơn dầu, có vài người vẫn là màu xám trắng, nghiêm túc quan sát thì mọi cử chỉ hành vi cứng ngắc như một con rối vậy.
Có vài người thì đã có sắc thái sinh động hơn, từ ánh mắt tới suy nghĩ hay hành động đều không khác gì người thật.
Hạ Tuy chú ý đến A Phi và những người đã được xác định là “người trùng sinh” ở cách đó không xa, mấy người đó ở trong một đám người mờ mịt xám trắng, có vẻ vô cùng bắt mắt.
Cho nên nói, chỉ có những nhân vật đã được con người “xuyên” vào mới có màu sắc sinh động, còn những người màu sắc xám trắng là những nhân vật đang chờ được hoàn thiện. Nói thật, dùng hình thức quan sát khí để nhìn thế giới này, tình trạng quỷ dị thật sự làm người ta kinh hãi.
Lại ngẩng đầu nhìn trời, màu sắc trên bầu trời mông lung u ám, nhưng mơ hồ lại có chút ánh sáng vàng nhạt, Hạ Tuy cũng nhịn không được âm thầm khiếp sợ, chỉ có mấy ngày mà đã muốn xây dựng cả thiên đạo hay sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Giang tổng: Vì sao lấy lại hạt gỗ đào chỉ đưa tôi có hai viên? Là có ý gì sao?
Đạo trưởng: không phải, vật liệu khan hiếm, cho cô hai viên đã rất lãng phí [nghiêm trang chững chạc]
Giang tổng trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn thiên đạo: ông vẫn nên an bày cho anh ta đạo lữ khác đi, thứ cho tôi bất lực, cáo từ [chắp tay]