Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 100: Bưu kiện chết chóc 1



Hạ Phong và Hạ lão thái thái sau này như thế nào, Hạ Tuy cũng không chú ý tới, trực tiếp giao đạo nhân cho đội trưởng Dương.

Đạo nhân đã sống hơn trăm năm, đặc biệt từ sau lúc Kiến Quốc chưa bao giờ ngừng hại người, kết quả cuối cùng đương nhiên là bị Bố Thoát Nội mang đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất, sau khi xác định không có giá trị nghiên cứu đã bí mật xử quyết.

Loại phạm nhân này, đương nhiên không thể công khai thẩm tra rồi.

Đạo nhân cả đời tự cho mình thanh cao, cuồng vọng đến mức không để địa phủ vào mắt, cuối cùng mạng sống của mình lại bị kết liễu bởi một người phàm mà trước giờ mình vẫn chỉ coi như dược liệu, cảm giác khuất nhục thống hận không cần phải nói.

Như vậy cũng chưa tính là xong, sau khi chết còn phải chịu sự trừng phạt dưới địa phủ, e là thần hồn hơn một ngàn năm cũng không được giải thoát.

Sự thật đúng là như vậy, Hạ Tuy tranh thủ đưa Sổ sinh tử và Bút thần về địa phủ, Tiểu Hắc cũng đi xuống một chuyến, ngày hôm sau quay về nói với Hạ Tuy, người kia tên thật là Giản Chung đạo nhân, đến cả sông Vong Xuyên cũng không vượt qua được mà trực tiếp bị chìm xuống.

Đi đò ngang sông Vong Xuyên là một quá trình giống như “Sơ tuyển” vậy, những linh hồn tội ác tày trời không thể qua sông, rớt xuống giữa sông Vong Xuyên cũng sẽ không quên gì cả, mà sẽ một lần nữa bị đắm chìm trong ký ức đau khổ nhất lúc còn sống, cho đến khi ba hồn bảy phách bị tra tấn trở nên “Nhẹ” thì mới nổi lên mặt nước, lúc này mới có cơ hội được vớt qua sông.

"Đây là do luật lệ ở địa phủ cũng không muốn thẩm vấn lão ta?"

Hạ Tuy lúc ấy đang vẽ bùa để bổ sung hàng dự trữ, lần này trên cơ bản là vật gì cũng bị xài hết sạch rồi.

Tiểu Hắc nghe vậy dừng bước rầm rì hai tiếng, nhảy lên bàn ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, lặng yên không tiếng động dùng mông đẩy Thanh Tuyền kiếm của Hạ Tuy ra xa một chút, “Đó là tất nhiên, lão ta phạm tội ác tày trời, nếu không phải hồn phi phách tán quá hời cho lão, thì không biết hồn đã bị đánh tan biết bao nhiêu lần.”

Hạ Tuy giả vờ không nhìn thấy động tác nhỏ của Tiểu Hắc, xoay người để Thanh Tuyền kiếm lên giá.

Giá kiếm là sáng này Giang Húc phái trợ lý mang đến, đặt trong phòng ngủ của Hạ Tuy, Hạ Tuy từng nghĩ phải mời Giang Húc đi ăn bữa cơm rau dưa xem như cảm tạ, đáng tiếc Giang Húc lại nói gần đây bận việc công ty, không có thời gian hẹn hò với hắn.

Hẹn hò gì gì đó, Hạ Tuy chỉ cho là Giang Húc nói giỡn, cũng không để trong lòng, sau khi quen biết Giang Húc thì phát hiện cô ấy thật sự là một người rất có sức hấp dẫn, không liên quan đến vẻ đẹp bên ngoài.

Hạ Tuy cũng có thể hiểu được vì sao Giang Húc ở trên thương trường như cá gặp nước, coi như là người bị cô ấy lấn lướt, lần sau có hợp đồng lợi ích tương đương thì đối phương cũng sẽ tìm cô ấy để hợp tác.

Hạ Tuy chỉ cho rằng Giang Húc ân cần khéo léo với hắn là bởi vì tính tình vốn đã vậy, nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ cùng Giang Húc tham gia tiệc cuối năm của công ty cô ấy, tạm thời dừng bút, đến phòng làm việc tìm xem có thể chuẩn bị gì trước thì được.

Nếu Giang Húc nói là có rất nhiều tiểu quỷ, Hạ Tuy muốn tìm vài khối ngọc âm, Tiểu Uông thấy Hạ Tuy tìm ở phòng công tác nửa ngày mà không được gì, nhanh chóng đi vào hỏi hắn cần gì.

Tiền lương của Hạ Tuy đều để dưới danh nghĩa của Lý Hải Sinh, bình thường Hạ Tuy cần mua vật liệu gì, Tiểu Uông sẽ trực tiếp dùng tiền của quốc gia, Hạ Tuy có sử dụng cũng sẽ không cảm thấy thiếu nhân tình của ai.

Cho dù quốc gia có đột nhiên phải chi một khoảng tiền lớn vì mục đích này, Hạ Tuy cũng vẫn cảm thấy yên tâm, dù sao hắn cũng đâu có ý đồ phản quốc.

Buổi tối hôm trước Tiểu Uông về nhà hỏi kỹ bà xã Khâu Diệp của hắn thời gian trước có gặp chuyện gì kì lạ hay không, lúc này khiến Khâu Diệp nhớ tới máy vi tính bị virus.

Tuy rằng ngày hôm sau máy vi tính đã khôi phục bình thường, có điều nếu ông xã mình đã hỏi thì Khâu Diệp cũng thuận miệng nói vài câu, bảo Tiểu Uông có rảnh thì mang máy tính đến tìm người bạn nào rành công nghệ để diệt virus.

Tiểu Uông biết những người bị mang đi điều tra đều đã từng trải qua những sự kiện kì quái, trong có có một người cũng từng đáp ứng yêu cầu gì đó trên internet mới bị thứ trong gương thay thế, do đó không cần hỏi Hạ Tuy, Tiểu Uông cũng biết ấn ký trên người bà xã mình là chuyện gì xảy ra.

Nhưng bà xã mình một mực cho rằng đó là do máy tính bị virus, Tiểu Uông cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có cảm giác bất đắc dĩ, bà xã có thể tin tưởng khoa học kỹ thuật vững chắc như vậy, không hề mêm tín, cũng không thể nói rõ đó là tốt hay không tốt được.

Hạ Tuy nói với hắn ngọc âm có hình dạng như thế nào, Tiểu Uông liền nhanh nhẹn ra ngoài mua.

Còn việc Tiểu Uông có thể bị gian thương lừa gạt mua nhầm hàng giả hay không? Việc này thật ra khả năng không cao, bởi vì Tiểu Uông ngoại trừ làm giám điệp, kỹ năng ngụy trang cao thâm, còn được đào tạo tâm lý và trinh sát, những chuyện quan sát phá án này nọ cũng rất rành, nếu đi mua sắm cần tìm hàng thật thì cũng dễ dàng thôi.

Bình thường không có nhiệm vụ, Hạ Tuy trên cơ bản sẽ ở nhà, hoặc là nói ngoại trừ Lý Hải Sinh phải đi học và già Lý ra ngoài mua thức ăn, còn lại ở văn phòng đều là những người thích ở nhà, đến cả Hạ Đông buổi sáng đến đây đi làm, trước kia còn sẽ sắp xếp hồ sơ này nọ, bây giờ phòng hồ sơ giao lại cho Ô huynh, Hạ Đông chỉ cần phụ trách nhận điện thoại, không có điện thoại thì bắt chéo chân ngồi chễnh chệ trên ghế chơi game hoặc tám chuyện với Chu Khải.

Kiếm gỗ Hạ Tuy làm cho Hạ Dạ đã hoàn thành, đứng dưới lầu gọi một tiếng, Hạ Dạ liền trực tiếp từ trên lầu bò cửa sổ nhảy xuống.

Tuy rằng biết Hạ Dạ sẽ không bị ngã, Hạ Tuy vẫn cười vươn tay đỡ, "Thử xem có thuận không, lát nữa tập luyện buổi chiều tôi sẽ dạy cậu một bộ kiếm pháp."

Bình thường Hạ Tuy dạy Lý Hải Sinh kiếm pháp quyền pháp, Hạ Dạ sẽ đi theo luyện, nhưng không thích hợp lắm.

Trong khoảng thời gian này Hạ Tuy đã nghiêm túc suy nghĩ, sửa đổi một kiếm pháp hắn từng học khi còn bé, thêm vào một ít chiêu thức thuộc tính âm.

Hạ Dạ được Hạ Tuy xốc nách giơ lên cao, đôi mắt sáng lấp lánh như sao nhìn Hạ Tuy, vừa nhìn đã biết nó rất vui vẻ.

Lần này Hạ Dạ giúp đỡ Hạ Tuy diệt trừ đạo nhân, thiên đạo hào phóng giáng xuống không ít công đức, tối hôm qua Hạ Dạ ngủ một đêm đã lớn thêm một chút, nhìn bộ dáng ít nhất đã hơn một tuổi rồi, cũng có thể thảng nhiên phơi nắng không sợ mặt trời nữa, đó cũng là một loại ban thưởng của Thiên đạo đối với Hạ Dạ, đứng dưới mặt trời Hạ Dạ cũng có bóng, Chu Khải và Ô huynh nhìn thấy vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

Đương nhiên, nếu để cho bọn họ đến đó liều mạng, Chu Khải chắc chắn sẽ không bỏ rơi lão đại Hạ Tuy một mình chạy trốn, nhưng rất có khả năng gặp nguy hiểm sẽ sợ tới mức khóc huhu biến thành con cá chuối treo trên áo, cơ bản không thể trông cậy được.

Còn Ô huynh thì càng tốt hơn, “Quân tử không xông pha chỗ nguy hiểm", kiên quyết sẽ không bước ra một bước nào.

Hạ Tuy đặt nó trên mặt đất, đưa kiếm gỗ nhỏ làm bằng gỗ hòe cho nó, kiếm gỗ được làm phù hợp với thân hình Hạ Dạ, bên trên còn có những hoa văn rất đẹp.

Đương nhiên, hoa văn đẹp mà có hữu dụng, đều là những trận văn ngưng tụ âm khí.

Hạ Dạ cười đến mắt cũng cong lên như vầng trăng, ôm kiếm gỗ vung trái vung phải, lúc này mới ngửa đầu mong ngóng nhìn Hạ Tuy, “Ông chịu dạy tôi, vậy có phải tôi cũng là đệ tử của ông không?”

Hạ Tuy lại không nghĩ tới Hạ Dạ có suy nghĩ này, nghĩ lại đạo môn sợ là chưa từng có đệ tử là anh linh, tuy là Tự nhiên đạo nhưng cũng có nhiều ràng buộc, nhất thời do dự.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Tuy, làm sao Hạ Dạ còn không rõ, gương mặt hiếm thấy lộ ra vẻ tươi cười ngây thơ lúc này cũng biến mất, cụp mắt ôm kiếm gỗ, vội vàng nói muốn trở về luyện kiếm, nhấc chân muốn chạy về phòng..

Hạ Tuy xoay người khom lưng nắm Hạ Dạ lại, để nó đối diện với mặt mình, “Tự nhiên đạo của tôi không thích hợp với cậu, cậu sẽ có con đường riêng của mình. Có điều tình nghĩa của tôi với cậu đương nhiên không cần nhiều lời, nếu cậu không chê, có thể xưng hô là chú cháu.”

Câu nói sau cùng quanh quẩn trong đầu Hạ Dạ một lúc lâu, cuối cùng “A” một tiếng lạnh nhạt, gương mặt phún phính trắng nõn trở nên đỏ bừng, rõ ràng đang thẹn thùng lắm.
Hạ Tuy cười véo véo khuôn mặt của Hạ Dạ, lúc này mới đặt nó xuống, vỗ vỗ mông nó, "Đi vào đi, chú làm cho cháu một cái tua kiếm, cháu thích màu gì? Đến phòng làm việc tự mình chọn đi..."

"Xin hỏi đây là Văn phòng hỗ trợ xã hội và nhân văn phải không? Có chuyển phát nhanh của Chu Khải tiên sinh!"

Bên ngoài sân có một nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng, trời nóng đến mức phải cởi mũ quạt gió, nhìn thấy Hạ Tuy và một đứa bé, vội vàng ngước cổ hỏi.

Cái gì gọi là hỗ trợ xã hội và nhân văn, sao trước kia chưa từng để ý có nơi như vậy nhỉ?

Chu Khải trong nhà đã nghe thấy được, vui vẻ che một chiếc ô đen chạy ra ký nhận chuyển phát nhanh.

Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn Chu Khải vài lần, một người đàng ông cao lớn, chỉ đi có chút xíu còn che ô? Hèn chi người trắng như vậy, trắng như bạch tạng luôn rồi.
Nhân viên chuyển phát nhanh tươi cười nhờ Chu Khải đánh giá năm sao cho dịch vụ của mình, sau đó lấy bản ký tên rồi xoay người trở về xe ba bánh chở bàng của mình, phát hiện thời tiết sao lại đột nhiên nóng thêm vài độ rồi.

Nhân viên chuyển phát nhanh cũng không nghĩ nhiều, có vài người ở Tứ hợp viện vốn là xuân ấm hạ mát, phỏng chừng vừa rồi đứng ở cửa lớn nên có cảm giác mát mẻ hơn.

"Chậc, kẻ có tiền hủ bại!"

Nhân viên chuyển phát nhanh ai thán một tiếng, híp mắt nhìn mặt trời, thầm than mùa thu năm nay không biết khi nào mới tới.

Nhân viên chuyển phát nhanh tên là Trương Thuận, là người từ nơi khác đến làm công, năm nay hơn hai mươi tuổi, đúng là lúc đang phấn đấu vì sự nghiệp, tuy rằng chỉ là đưa hàng chuyển phát nhanh, tiền kiếm được rất vất vả, nhưng mỗi ngày cố gắng đưa thêm một ít bưu kiện, vẫn có thể kiếm được không ít tiền.

Trương Thuận nhìn danh sách giao hàng, hôm nay hơi nhiều, có điều nhiều cũng tốt, tháng sau kết hôn rồi, bây giờ cố gắng hơn một chút, sau khi kết hôn hai người sống qua ngày mới càng thoải mái, đã cưới vợ rồi, cũng không thể nào đến việc ăn ở chi tiêu cũng phải cậy nhờ cha mẹ hai bên giúp đỡ chứ?

Trương Thuận nghĩ vu vơ chuyện trong nhà, vừa điều khiển xe đạp điện nhanh hơn, lúc đi ngang qua một quán đồ ăn vặt thuận tiện mua một phần mì lạnh, chuẩn bị lát nữa có rảnh tìm chỗ ăn trưa, buổi chiều tranh thủ giao hàng nhanh hơn, có thể đón bạn gái tan tầm về nhà.

Chu Khải ký nhận bưu kiện, mắt thấy anh Shipper đi khỏi, cũng không giả vờ nữa, đóng cửa rồi liền che dù bay trở về phòng, vui vẻ khui hàng.
Đã từng là Trạch nam cấp kim cương, đương nhiên Chu Khải rất thích đập hộp rồi.

"Lão đại, Tiểu Dạ! Mọi người cùng vào đây, quà tôi mua cho mọi người đến rồi!"

Lí tưởng viết tiểu thuyết mạng kiếm tiền của Chu Khải cuối cùng cũng thành công, vài ngày trước đã nhận tiền lời của tháng rồi, nên đã lên mạng mua đồ.

Đây là tiền lần đầu tiên sau khi mình thành quỷ kiếm được, đương nhiên là phải mua quà cho bạn bè chúc mừng một phen.

Tuy rằng lúc mới đầu từng hùng tâm tráng chí nói muốn viết tiểu thuyết kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng thực tế trong nhà hắn là người kiếm ít tiền nhất, không thấy già Lý mỗi tháng tiền lương còn có thể đến mười vạn hay sao?

Ngược lại là hắn, lần này bởi vì tiểu tuyết mấy tháng trước mới bắt đầu thu phí, nhìn số liệu cũng rất khả quan, có thể nổi lên nhờ một tác phẩm được rồi, nhưng tính đi tính lại cũng chỉ có hơn bảy ngàn.

Trong văn phòng, Hạ Đông, Ô huynh, Hạ Tuy, già Lý, Lý Hải Sinh, Tiểu Hắc, Hạ Dạ đều có quà, hơn nữa Chu Khải còn cố ý mua quà cho hai đứa trẻ nhà Tiểu Uông, xem như trẻ em thì được ưu tiên đặc biệt.

Quà đương nhiên không có gì quý giá, nhưng Chu Khải có được tấm lòng như vậy, còn có thể một hơi xài hết tiền lương, Tiểu Uông đi mua đồ về nhận được quà thì rất vui mừng, buổi trưa lúc ăn cơm còn uống hai ly rượu chúc Chu Khải sau này ký được hợp đồng chuyển thể phim điện ảnh và truyền hình, một bước thành đại thần.

"Hức, thành, thành thần cũng là, là nhờ lão đại giúp tôi đi nhận thường, tôi ký hợp đồng đều là dùng căn cước của lão đại!”

Chu Khải nghĩ đến đây, nhưng cũng không có chút nào không vui, ngược lại bắt đầu phát triển theo tình tiết sảng văn, uống vài ly rượu cơn say bốc lên đầu, bắt đầu điên điên trên bàn rượu, tưởng tượng sau này lão đại làm nam chính trong truyện sản văn làm sao đánh pháo hôi đi lên đỉnh cao nhân sinh, cưới được bạch phú mỹ, tự biên cũng rất là có cấu tứ chặt chẽ.

Cũng may Hạ Tuy tốt tình không so đo với hắn, nếu không con ma men này đã bị Hạ đại sư đánh một chưởng xuống địa phủ làm lao động miễn phí rồi.

Ăn cơm trưa xong thu dọn tàn cục, Hạ Đông và Tiểu Uông thì không uống nhiều, ngược lại hai con quỷ lại uống tới say mèm, Hạ Tuy bảo Tiểu Hắc và Hạ Dạ mang hai con quỷ lên lầu nghỉ ngơi.

Trên lầu vốn có một phòng để dành cho Hạ Đông làm phòng ngủ, sau này lại có Ô huynh, Hạ Tuy cũng không thể để Ô huynh cũng giúp như Chu Khải chen chút ngủ trong phòng mình, cho nên gian phòng kia liền để cho Chu Khải và Ô huynh.

Dưới lầu trong góc văn phòng cũng có bàn trà và sô pha, lại để một bồn hoa làm vách ngăn, nơi đó có thể tiếp khách lại có thể làm một phòng nghỉ nho nhỏ.

Hạ Tuy ăn cơm xong ra ngoài sân tản bộ cùng Hạ Dạ cho tiêu cơm, vốn dĩ muốn về phòng làm việc xử lí ngọc âm buổi sáng nhờ Tiểu Uông mua về, ai ngờ trước cửa có xe ngừng lại, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.

"Xin chào Hạ trưởng phòng, tôi là thư ký của Hạ tổng – Thái Ái Quốc, Hạ tổng bảo tôi đến đưa một hộp quà tặng cho cậu nhỏ Hạ Dạ."

Lúc Thái Ái Quốc nói chuyện tầm mắt không tự chủ liếc nhìn xuống đứa trẻ bụ bẫm đang duỗi cánh tay tròn vo túm lấy ống quần của Hạ nhị thiếu.

Mặc quần yếm, áo sơ mi trắng mang giày da, nhìn rất bụ bẫm dễ dương, ừ, có thể đoán được đây chính là cậu nhỏ mà ông chủ nói.

Có điều nhìn vóc dáng thế nào cũng đã hơn một tuổi rồi nhỉ? Ông chủ nói chỉ khoảng mười tháng thôi? Quả nhiên là người chưa kết hôn chưa từng làm bố, ước lượng tuổi của trẻ con cũng không chính xác.

Hạ Dạ dù sao vẻ ngoài cũng không lớn lắm, tự mình bước đi thì cũng thôi, nếu còn đi vững vàng, sợ rằng người ngoài nhìn thấy sẽ cảm thấy kì lạ, cho nên vừa thấy có người lạ tới thì Hạ Dạ đã ôm lấy chân của Hạ Tuy.

Hạ Tuy nhướng mày nhìn thoáng qua Hạ Dạ, có chút đoán không được Hạ Phong tại sao lại đột nhiên tặng quà cho Hạ Dạ?

Hạ Dạ cũng nghĩ tới tối hôm qua ở viện dưỡng lão Hạ Phong thừa dịp Hạ Tuy đi tắm đã trò chuyện cùng bọn họ, suy nghĩ một chút đã hiểu rõ, mặt dù có lòng muốn từ chối, nhưng Hạ Tuy lại không hỏi nó, nó chỉ là một đứa trẻ mới hơn một tuổi, làm thế nào để từ chối bây giờ?

Hạ Tuy chỉ cho rằng Hạ Phong đưa quà đáp lễ bọn họ, giống như trước đó sau khi từ đảo Tạp về đã nhận được quà tạ lễ của Bùi Bội và Tằng Khả, cũng không nói thêm gì, cứ nhận vậy, dù sao cũng là đồ chơi cho trẻ con.

Thái Ái Quốc ôm đến chừng sáu cái thùng giấy lớn, vừa mở ra quả thật tất cả đều là đồ chơi cho trẻ con, nhưng nhìn có vẻ đã hơi cũ, bên trong thậm chí còn có một chiếc xe đạp ba bánh mà mười mấy năm trước rất thịnh hành, cũng không biết Hạ Phong tìm ở đâu về, giống như nhặt ve chai về vậy.

Tiệc mừng cuối năm của công ty Giang Húc thật ra chủ yếu là làm cho Tiêu ảnh hậu, mặt khác coi như tụ hợp giao lưu tất cả mọi người trong công ty, để cho những nghệ sĩ trong công ty càng có nhiều cơ hội hơn.

Vì thế, nghệ sĩ ở những công ty con của Giải trí Húc Dương cũng đến, sáng sớm một ngày trước buổi tiệc Giang Húc đã cố ý đến tìm Hạ Tuy, “Không cần hỏi tôi cũng biết anh nhất định không có lễ phục, mấy hôm trước tôi đã đưa số đo của anh cho phòng làm việc, hôm nay mang anh qua đó thử đồ.”

Lúc Giang Húc đến Hạ Tuy vừa tập luyện buổi sáng xong đã ăn sáng, trên tay cầm tờ báo, dẫn theo Hạ Dạ, đang nằm ở dưới gốc cây hoa quế chuẩn bị đọc báo, chuồng chó của Tiểu Hắc vẫn ở trong sân, bây giờ mặc dù nó đã biết mình là Đế Thính, vẫn như cũ thích sủa gâu gâu trốn trong chuồng chó gặm đồ chơi cho chó.

Lý Hải Sinh phải ra ngoài học thêm, thuận tay mở cửa cho Giang Húc.

Hạ Tuy cười bảo Chu Khải mang ghế ra sân cho khách ngồi, “Sao lại đến sớm như vậy, tôi còn cần mặc lễ phục sao? Đến lúc đó tôi đến giúp đỡ làm một trận pháp tinh lọc là được rồi mà,”

Giang Húc đi vào sân cũng cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, căn nhà này nhìn bình thường, rõ ràng đứng bên ngoài cảm thấy mặt trời rất chói mắt, vậy mà đi vào trong sân lại còn phơi nắng nhưng lại không có cảm giác bị cháy nắng gì cả.

Giang Húc thở phào, nhìn thấy trong nhà có một cái ghế bay ra cũng không ngạc nhiên, vươn tay lấy ghế dựa từ trên không trung kéo xuống ngồi, “Vậy khó lắm, nói thế nào anh cũng là một nhân vật đang được chú ý, vừa xuất hiện đừng nói là ở khách sạn, dù lộ mặt ở bên ngoài thôi cũng không biết có bao nhiêu tay săn ảnh chờ chụp trộm, huống chi những hình ảnh đó tôi nhìn mà đã nổi da gà, anh vẫn nên đi theo tôi cùng dự tiệc, giúp tôi ít nhiều gì lúc lên bục phát biểu cũng không bị dọa đến mềm chân.”

Giang Húc nói xong duỗi tay cười gọi Tiểu Hắc, Tiểu Hắc vui vẻ chạy tới, bị Giang Húc ôm lên đùi vuốt lông, một người một chó đều lộ ra vẻ mặt thoải mái, Giang Húc thở dài một hơi, dựa lưng vào ghế, “Vẫn là chỗ của anh thoải mái, thời tiết năm nay thật quái lạ.”

Vừa dứt lời liền nhìn qua Hạ Tuy, Giang Húc mỉm cười, “Lời này của tôi cũng không đúng lắm, năm nay việc lạ thật không ít đâu, có ai nghe nói gì chưa? Mấy ngày hôm trước nhân viên chuyển phát nhanh đến cửa giao hàng, vừa vào đã giết người, kết quả còn khờ khạo không bỏ trốn, tiếp tục đi giao hành, lúc bị bắt còn không rõ vì sao bị bắt.”

Hạ Tuy cuộn cuộn tờ báo trong tay, lung lay một chút, tỏ ý cho Giang Húc thấy hắn cũng đọc được tin này trên báo.

Bây giờ mọi người đều thích đọc báo điện tử, người đọc báo giấy thật sự cũng không còn mấy người, mà ngay cả Giang Húc cũng có thói quen dùng máy tính bản để cập nhật các tin tức đáng chú ý.

Ngoại trừ việc bảo vệ môi trường, tin tức trên mạng lại càng nhanh hơn.

"Dương lịch và nông lịch mười chín năm sẽ lại có một năm hoàn toàn trùng khớp, số liệu này cũng không phải tuyệt đối, nhưng năm nay có thể hoàn toàn trùng hợp, đương nhiên sẽ có những dấu hiệu không đồng nhất."

Thuận miệng trả lời chuyện Giang Húc nói thời tiết kì lạ, Hạ Tuy nhớ tới vụ án kia, hơi nhíu mày, nhưng cũng không chú ý lắm.

Tuy rằng sau khi giết người còn mang vẻ mặt ngây thơ mơ màng, nhưng còn có camera ghi hình, mặt khác công an còn cho thấy chứng cớ vô cùng xác thực, có vài người sau khi làm những chuyện quá kinh hãi tâm lí sẽ sinh ra kháng cự, sau đó không ngừng tự ám thị mình, cuối cùng tự lừa gạt mình luôn.

Những vụ án phổ thông như vậy, đương nhiên đã có người của đội cảnh sát hình sự giải quyết.

Xã hội phát triển kinh tế phát đạt khoa học tiến bộ, có thể áp lực cuộc sống của con người cũng càng lúc càng lớn, trên thế giới mỗi ngày đều xảy ra đủ loại vụ án giết người từ bình thường đến vớ vẩn.

Giang Húc cũng chỉ thuận miệng nói, sau đó cùng Hạ Tuy ngồi dưới gốc hoa quế uống trà vuốt lông chó, không có gì nóng vội, khiến Hạ Tuy cảm thấy bồn chồn nếu không vội vì sao cô ấy lại đến sớm như vậy.

"Ai, làm việc mệt mỏi quá má, ông nội lại cùng bạn ra ngoài đi du lịch, tuổi đã lớn rồi lại còn tham gia đoàn đi phượt nữa, so với những người tuổi trẻ như chúng ta còn biết cách hưởng thụ cuộc sống hơn, Tôi không có chỗ để đi, chỗ của anh là thoải mái nhất, nên đến ăn ké bữa cơm, sao vậy, không chào đón hay sao?"

Giang Húc cọ cọ Tiểu Hắc giả vờ đáng thương, khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra vì có thể dành ra một ngày thời gian mà trước đó cô đã tăng ca thức đêm thế nào.

Thậm chí vì tăng ca thức đêm, Giang Húc còn đặc biệt tích cực khuyên nhủ ông nội nhà mình tam gia nhiều hoạt động đoàn hội để hưởng thụ cuộc sống.

Hạ Tuy vốn chưa từng ở chung quá gần với phụ nữ, bị Giang Húc giả vờ đáng thương kiểu đó, nên thật sự đã bị lừa, “Ông nội Giang sức khỏe còn dẻo dai là chuyện tốt, có điều mặc dù người nhà thì gần gũi hơn những cũng cần phải có không gian riêng cho mỗi cá nhân.”

Ngẫm nghĩ hình như nói lời này với Giang Húc không có tác dụng an ủi, Hạ Tuy nhìn Giang Húc rũ mắt dùng cái mũi cọ cọ đệm thịt trên chân của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc hình như cũng đang tội nghiệp cho Giang Húc, trong cổ họng phát ra tiếng kêu ư ử, tóm lại là càng nhấn mạnh hình ảnh rất là đáng thương của Giang Húc.

Lúc này Hạ Tuy mới đột nhiên nhớ tới bình thường Giang Húc tỏ vẻ rất mạnh mẽ, thật ra cũng chỉ là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi.

Lần trước Hạ Tuy cũng nhìn thấy biệt thự lớn của Giang gia, ngẫm lại một cô gái nhỏ như Giang Húc một mình ở trong biệt thự rộng như vậy, vừa sợ quỷ lại có khả năng nhìn thấy quỷ, hình như quả là có chút đáng thương.

Hạ Tuy chống khuỷu tay vào ghế mây ngồi thẳng người hơn một chút, Hạ Dạ vươn tay cầm lấy tờ báo để đọc, trong ngực đang ôm đứa trẻ, Hạ Tuy cuối cùng cũng không đến mức quá luống cuống vì phát hiện mình không biết an ủi người khác, lại còn vì nghèo từ ngữ mà xấu hổ.

"Gần đây cô có còn gặp quỷ nữa không?"

Nghĩ nghĩ, Hạ Tuy vẫn nên dời chủ đề, cảm thấy nói đến chuyện mà Giang Húc sợ hẳn sẽ không còn thời gian nghĩ tới chuyện buồn nữa đúng không?

Quả nhiên nhắc tới chủ đề này, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp của Giang Húc cũng biến mất, có chút nghĩ mà sợ kể lại hai ngày gần đây nhìn thấy con quỷ nào đặc biệt đáng sợ.

Hình như là biết Hạ Tuy phát hiện cô sợ quỷ, Giang Húc cũng không giả vờ trước mặt Hạ Tuy nữa, cứ thảng nhiên như vậy, Giang Húc cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn.

Thứ nhất vì Hạ Tuy tuyệt đối là chuyên nghiệp ở phương diện này, cô trực tiếp nói ra Hạ Tuy còn có thể nghĩ cách giải quyết giúp cô, thứ hai Giang Húc cũng tin tưởng nhân phẩm của Hạ Tuy, sẽ không dùng chuyện này để chê cười cô, càng sẽ không lợi dụng nhược điểm này để gây bất lợi cho cô.

Tác giả có lời muốn nói:
Đột nhiên nhớ tới sau này Giang Húc lén lút trêu chọc Hạ trưởng phòng:

Hạ trưởng phòng: lần trước anh có coi một bộ phim ma ở ngôi làng trên núi, ma nữ trong đó rất không phù hợp với hiện thực, những ma nữ mà anh từng gặp hẳn phải như thế này, blab la bla,. . .

Giang Húc: . . . 【 đến cả tâm trạng run sợ cũng không còn nữa]

Rất tốt, rất hài hòa

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv