Đạo Trưởng, Em Có Thơm Không?

Chương 6: Sơn trang vũ ảnh (6)



"Vừa mới thấy trời không đẹp nên lúc đi tìm ô, ta với quản sự dẫn đường lạc nhau. Ban nãy mới vội đi tìm nơi trú mưa, không ngờ gặp được đạo trưởng ở đây đấy."

Chung Đường cười cong mắt, nước mưa xuôi theo mái tóc đen ướt đẫm của y, chảy xuống gương mặt tái nhợt, không hiểu vì sao lại khiến người khác thương xót.

Lý Tị Chi đứng trước cửa, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của y rồi rời đi, giọng điệu lạnh lùng nói: "Nơi này không hợp để trú mưa."

Chung Đường lại cười, đuôi mắt hơi phiếm hồng của y khẽ nhếch, nhìn Lý Tị Chi nghiêm túc nói: "Đạo trưởng ở đây mà, sao lại không thích hợp được cơ chứ?"

Lúc này, Hoàng Li Nhi cũng đúng lúc thò đầu ra khỏi lồng ngực y, nhỏ nhẹ meo một tiếng. Một người một mèo đứng trong màn mưa đều đang ngẩng đầu nhìn Lý Tị Chi.

Sau một lúc lâu, Lý Tị Chi nghiêng người nhường ra một con đường nhỏ, để lại hai chữ dường như không có độ ấm: "Vào đi."

Chung Đường nghe lời đi vào, để lại sau cửa cơn mưa to chưa ngớt, y nhìn thấy Tống lão quản gia đã sớm ngất đi ở góc tường vì sợ hãi. Lý Tị Chi thăm dò hai bên huyệt đạo của ông ta sau đó không để tâm nữa, đứng dậy đi về phía thi thể của Triệu lão đầu, dùng một tay xốc vải liệm lên.

Mặc dù trước đó đã dùng thuật pháp xua bớt mùi, nhưng khi tấm vải liệm được nhấc lên, Chung Đường dường như vẫn ngửi được mùi hôi thối nồng nặc, ngay sau đó y thấy dưới vải liệm trắng ấy là cái xác đẫm máu của Triệu lão đầu.

Toàn thân ông ta không còn một khối da thịt nào còn nguyên vẹn, bó gân và xương tay be bết máu lồ lộ ra ngoài, khu vực vốn là cái miệng đã không còn đôi môi, đầu lưỡi giữa hai hàm răng cũng bị cắt bỏ.

Một con người mấy ngày trước còn sống sờ sờ, hiện giờ chỉ còn lại khung xương dính chút thịt, không còn tôn nghiêm bị chất đống trên một tấm vải trắng.

Lý Tị Chi nhíu mày đi dò xét, không để ý vết máu đen trên thi thể, dường như hắn muốn đi tìm gì đó.

Đúng lúc này, nhà tranh vốn tối tăm chợt có ánh sáng ấm áp le lói. Lý Tị Chi quay đầu theo bản năng, vừa lúc đối mặt với Chung Đường đang được bao phủ trong ánh sáng của đèn dầu.

"A, mới tìm thấy ở trên bàn, để ta chiếu sáng giúp đạo trưởng nhé." Giọng điệu của Chung Đường rất nhẹ nhàng bình thản, như thể y hoàn toàn không nhìn thấy thi thể không nguyên vẹn đáng sợ trước mặt, chỉ cầm chiếc đèn dầu không lớn, hơi xốc y phục, nhẹ nhàng đi đến bên người Lý Tị Chi, hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Lý Tị Chi im lặng thu hồi ánh mắt. Chung Đường phát giác mặc dù hắn không gật đầu đáp ứng nhưng cũng không đuổi mình đi, vì thế được nước lấn tới, cúi xuống cùng hắn dò xét thi thể của Triệu lão đầu.

"Có thể biến người sống thành dáng vẻ như vậy, thật sự là..." Chung Đường nhìn những vết thương gần như đã thành thịt nát trên xác chết, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, thấp giọng tự nói, "Vừa không giống người làm, nhưng cũng không phải dã thú, như thể là — bị đồ vật sắc nhọn nào đó mổ thành như vậy."

Y vừa dứt lời, Lý Tị Chi đã lấy ra một chiếc lông vũ màu đen thấm máu sau đầu Triệu lão đầu.

"Là cầm điểu."

Ánh mắt Chung Đường dừng trên lông vũ đen một thoáng, mang theo vài phần ý vị không rõ nói: "Quả nhiên..."

Hoàng Li Nhi dường như rất chán ghét thứ này, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, giữ chặt vạt áo của Chung Đường không bỏ.

"Quả nhiên cái gì?"

Chung Đường hơi sững người, đây là lần đầu tiên Lý Tị Chi chủ động nói chuyện với y như vậy, nhưng vào lúc y ngước mắt lên, Lý Tị Chi lại tiếp tục xem xét thi thể, như thể câu nói đó không phải do hắn nói ra.

Nhưng Chung Đường vẫn cong môi, trấn an Hoàng Li Nhi trong ngực nói: "Không có gì, chỉ là lúc vừa mới thấy miệng vết thương đã phỏng đoán là mỏ chim mổ rồi, hiện giờ đạo trưởng tìm được lông chim lại càng xác định điều này hơn."

Chỉ là khi Chung Đường nói xong, Lý Tị Chi không có ý định đáp lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Nhưng Chung Đường không định ngừng lại ở đấy. Y chớp mắt, khuôn mặt nhiễm vài phần vừa thẹn vừa sầu, thử thăm dò thở dài: "Nói tới cầm điểu, không biết đêm qua đạo trưởng có từng mơ thấy gì không?"

Bàn tay Lý Tị Chi thăm dò thi thể hơi dừng lại, sau đó đạm nhiên lắc đầu: "Chưa từng."

"Nhưng ta... lại mơ thấy."

Chung Đường đến gần Lý Tị Chi hơn, ánh lửa trong tay dường như muốn chạm đến ống tay áo xanh lá của hắn.

"Ban đầu ta mới thấy một con chim lớn đen tuyền nhưng không biết rốt cuộc nó là cái gì, trong chớp mắt nó lại hóa thành hình người, muốn với ta... làm việc gây rối kia, tất nhiên là ta không chịu, nhưng khi nó quay đầu lại, nó —"

Lý Tị Chi ghé mắt nhìn thoáng qua, giờ phút này, Chung Đường ở dưới vầng sáng của đèn dầu dường như lại nhiễm sắc đỏ son của đêm đó, đôi môi mỏng khép mở, câu nói bật ra chính là:

"Biến thành dáng vẻ của đạo trưởng."

Trái tim của Lý Tị Chi như bị thứ gì đó đốt cháy. Hắn muốn quay mặt đi chỗ khác, nhưng Chung Đường lại tiến gần hơn, hơi hơi ngẩng đầu, đôi môi mấp máy gần như muốn dán lên sườn mặt hắn.

"Đạo trưởng ơi, cái đấy cũng là do cầm điểu quấy phá ư?"

Chung Đường vừa nói, mái tóc đen vẫn chưa khô xõa ra sau vai khiến thân hình y càng thêm gầy gò.

Như thể giơ tay lên thôi là có thể ôm gọn y vào lòng.

Ngay cả bóng dáng hai người cũng mở ảo ái muội giao nhau dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu.

"Rầm —" Xiềng xích không thể che giấu dưới lớp áo xanh bỗng nhiên phát ra tiếng động chói tai, nặng nề kéo lại tâm trí của Lý Tị Chi khiến hắn phản ứng lại.

Ba bước tuy không xa, nhưng lại kéo dài khoảng cách của hai người.

"Chưởng quầy, chưởng quầy." Cơn mưa lớn làm dịu đi sự im lặng giữa hai người, mà ngoài của đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Trương Thuận Tử, "Ngài ở bên trong ạ?"

Chung Đường rũ mắt xuống, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nhẹ với Lý Tị Chi sau đó nói vọng ra ngoài cửa: "Ừ, ta ở bên trong."

Trương Thuận Tử nghe được giọng nói của chưởng quầy nhà mình thì lập tức đẩy cửa đi vào, dùng sức rũ nước mưa ra khỏi ô, không ngừng miệng nói: "Chưởng quầy ơi, vừa chớp mắt đã không thấy ngài đâu rồi. Ngài chạy đi đâu thế, làm tôi tìm nửa ngày —"

Còn chưa dứt lời thì cậu chợt thấy Lý Tị Chi đứng trong phòng bèn theo bản năng lùi về phía sau, còn chưa lùi ra ngoài đã nhìn thấy thi thể nam bên cạnh hai người. Trong tích tắc đó, cậu như thể bị bóp chặt cổ họng, phát ra tiếng kêu khàn khàn thảm thiết.

"A ---------"

Trận mưa to này kéo dài đến tận đêm hôm sau mới dứt. Trong sơn trang lục tục treo đèn lồng lên cây, nhưng tổng thể cứ mang lại cảm giác khiến người ta không thoải mái.

Cửa hông phía Tây, Lý bà tử vừa mới gấp gáp trở về từ bên ngoài, mặc dù có che ô nhưng y phục trên người cũng ướt hơn nửa. Nhưng may là chiếc hộp sơn đỏ bà ôm trong ngực không dính nước mưa.

Lý bà tử đang muốn đi tới hướng Đông thì bắt gặp tên sai vặt Phương Hi bên người nhị thiếu gia, bà lập tức vẫy tay gọi: "Hi tử, ngươi lại đây."

Phương Hi ngày thường rất được người ta yêu thích, mắt thấy Lý bà tử, cậu ta lập tức cười chạy tới: "Bà bà gần đây bận rộn quá nha. Mấy hôm liền ta đều không gặp ngài."

Lý bà tử thở dài gật đầu: "Đúng thế, đúng thế. Đều là vì hỉ sự của nhị thiếu gia nhà chúng ta đấy thôi, dù có bận ta cũng vui."

"Ai mà không vậy." Phương Hi liên thanh phụ hoạ, nhớ tới hỉ sự của chủ tử nhà mình thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, "Bà bà tìm ta có chuyện gì không? Ngài cứ việc sai bảo."

Lý bà tử nghe được lời này của cậu ta thì mắt đầy ẩn ý cười cười, đưa chiếc hộp sơn đỏ trong tay đưa cho cậu ta: "Này, lão bà tử đây cho ngươi làm chân chạy, ngươi có đi không?"

Phương Hi còn chưa nói chuyện, Lý bà tử đã tiếp tục: "Đừng có mà ngại lão bà tử sai ngươi. Đây là hỉ phục vừa mới sửa của tân phu nhân đấy... Ngươi chỉ cần đưa đến Đông viện giao cho Nhàn nha đầu bên người nàng là được."

Phương Hi vừa nghe vậy thì đỏ mặt, hai mắt sáng rực, tay ôm hộp nói: "Thật là... Đa tạ bà bà."

"Ầy, ngươi giúp lão bà tử ta mà sao còn cảm ơn ta chứ? Không nhận được đâu." Lý bà tử cười híp mắt lắc đầu.

"Cần tạ, cần tạ." Phương Hi ôm hộp cười không khép được miệng, nhưng thật tâm thì đang vội muốn chết, hồn vía đều bay cả đi.

Lý bà tử thấy dáng vẻ này của cậu ta thì vội vỗ vai cậu, nói: "Mau đi đi, không cần ở đây tán gẫu với lão bà tử ta đâu."

Phương Hi dùng sức gật gật đầu, cố kìm lại bước chân nhưng vẫn tung tăng chạy chậm đi.

Lý bà tử nhìn bóng dáng đã xa của cậu ta không khỏi mỉm cười. Bà đã sớm nhìn ra Hi tử này cùng Nhàn nha đầu là nam có tình, nữ có ý. Chuyện tốt như vậy thì lão bà tử bà có thể giúp một phen thì được một mối duyên đẹp.

Chờ đến khi Phương Hi đến sân của Đông viện thì trời đã tối đen, núi đá giả ven đường nhỏ bởi vì hoa cỏ sum suê, lại còn không được thắp đèn lồng nên mặc dù đã đi qua không ít lần, giờ phút này cậu ta vẫn phải sờ soạng di chuyển nhưng cũng vấp rất nhiều lần.

Năm nay mưa có hơi nhiều hơn so với bình thường, ngay cả gió sau cơn mưa cũng lạnh đến bất thường. Hồi gió thổi qua làm Phương Hi không nhịn được rùng mình. Hoa cỏ cây cối quanh đó bị gió quét cũng um tùm bấu víu vào nhau, âm thầm ẩn giấu thứ gì cũng chỉ sợ là không phát hiện được.

Nghe nói... Thi thể của Triệu lão đầu bị treo ở trên cây trong hoàn cảnh như vậy, khiến người ta tìm rất lâu mới thấy.

Phương Hi lại run run, thầm mắng bản thân loại thời điểm này đừng có nghĩ linh tinh mấy việc như thế, bước chân lại không tự chủ được mau hơn, muốn nhanh chóng đi đến Đông viện thắp đèn phía trước. Kiếm Hiệp Hay

Lại vòng qua một núi đá giả, xuyên thấu qua cành lá rậm rạp, dường như cậu ta mơ hồ nhìn thấy mấy ngọn đèn dầu lập loè.

Phương Hi nhẹ nhàng thở hắt ra, ôm chặt chiếc hộp trong tay tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này, cậu ta chợt nhìn thấy bóng cây phía Tây dường như có bóng người, đang đi về hướng cậu.

Nhưng thật sự quá tối, chờ đến khi cậu ta nhìn kỹ lại thì không thấy bất kỳ thứ gì.

Sau lưng Phương Hi bắt đầu thấy hơi lạnh lẽo, cậu ta muốn đi nhanh hơn nhưng đùi lại mềm nhũn không có sức lực, suýt thì quỳ sụp xuống.

Mà chính vì việc không nhìn rõ nên cậu ta lại càng có cảm giác trong lùm cây tối tăm kia có một người đang đứng... Không, có khả năng không phải là người.

Phương Hi cực kỳ khẩn trương, mồ hôi lạnh không biết từ khi nào đã phủ kín trán cậu ta. Cậu ta lảo đảo chạy đi, mà cái bóng âm thầm kia cũng lặng lẽ bám theo.

Chỉ còn vài bước cuối cùng, ngọn đèn dầu của Đông viện đã gần ngay trước mắt. Trong cổ họng Phương Hi không ngừng phát ra tiếng run rẩy, bước chân hỗn loạn.

Vậy mà đúng vào lúc này, có một tiếng hít thở, vang lên sau lưng cậu ta.

Bám theo cậu ta, tưởng chừng như kề sát bên tai cậu.

Phương Hi gần như muốn ngã ngồi trên mặt đất. Tay cậu ta cầm chiếc hộp sơn đỏ, không màng cái gì ném thẳng ra phía sau thì chợt nghe được giọng người con gái hoảng sợ: "A, Hi tử ca, ngươi làm gì thế?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv