Liễu Vũ suốt đêm chạy về thôn Hoa Tập, lúc về đến cửa hàng phân phối nông sản ở trấn trên đã là 12 giờ đêm, bên ngoài cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, còn đậu mấy chiếc xe cảnh sát, dây cảnh giới cũng được giăng lên.
Gần đó còn có quần chúng đang đứng tốp năm tốp ba nghị luận sôi nổi, nhìn thấy xe của cô, sôi nổi kêu: "Bà chủ Liễu tới rồi."
Có hàng xóm nhiệt tình kích động đi đến lớn tiếng nói: "Bà chủ Liễu, cửa hàng bị cướp, cảnh sát đều tới."
Liễu Vũ nghĩ thầm: "Tôi thấy rồi." Cô vô cùng lo lắng, trái tim co rút, nhưng trên mặt vẫn khách khách khí khí nói cảm ơn.
Cô tiến vào bên trong giới tuyến, ngay lập tức có cảnh sát mời cô vào, cho cô xem giấy chứng nhận này nọ. Cảnh sát ở địa phương được huy động đến, nhưng phụ trách chính của vụ việc này là cán bộ Dân Tông Hiệp, bọn họ tới một tổ nhỏ.
Cửa hàng phân phối nông sản có dấu vết đánh nhau, bàn và ghế ngã đổ, trên mặt đất còn có một vết cắt thật dài, giống như bị đao kiếm cắt ra. Có năm dấu vết bị đốt trụi nhợt nhạt trên đất, thoạt nhìn có vẻ như là mặt đất bị dơ mà thôi, nhưng những dấu vết đốt trụi này lại có hình dáng của người, còn bị cảnh sát dùng phấn trắng vẽ vòng quanh.
Cán bộ của Dân Tông Hiệp trực tiếp nói thẳng với Liễu Vũ, bọn họ biết rõ bộ lạc Hoa Tế đang làm gì, cũng biết Liễu Vũ đầu cơ trục lợi những thứ trong núi, nhưng thấy cô vẫn còn an phận tuân thủ pháp luật mới không so đo gì, nhưng bây giờ dính tới mạng người, hy vọng cô toàn lực phối hợp với bọn họ, không nên nghĩ tới chuyện giấu diếm.
Vẻ mặt Liễu Vũ ngây ngốc, cô nào có biết đã xảy ra chuyện gì. Cô hỏi cán bộ có tìm được manh mối gì chưa, biết là ai làm sao, cán bộ đáp rằng vụ án vẫn đang được điều tra, phải bảo mật. Cô ngoan ngoãn phối hợp với bọn họ làm xong ghi chép, sau khi xong liền muốn trở về thôn Hoa Tập, cán bộ nói đã sắp xếp phòng nghỉ cho cô ở trấn trên, phải bảo vệ cô an toàn, khuyên cô đừng rời khỏi.
Liễu Vũ mỉm cười hỏi: "Bảo vệ tôi?" Cô nháy mắt bùng nổ, mắng cho cán bộ máu chó phun đầy đầu, quay đầu đi đến nơi tập kết của đội ngựa thồ, ngựa vẫn còn, nhưng người không có, trên mắt đấy là mười mấy hình dáng của người sống bị đốt rụi được phấn trắng khoanh vòng lại. Trừ bỏ dấu vết bị đốt trụi, liền một chút tro cũng chưa lưu lại.
Cô đi suốt đêm để vào thôn, gần đến hừng đông mới tới nơi.
Trong thôn yên tĩnh đến dọa người, có một đám người mở đèn pha xuyên đêm để tăng ca, đo lường dấu vết trên mặt đất ghi ký lục này nọ.
Liễu Vũ thi triển cổ thuật câu thông với cổ trùng ở xung quanh.
Trong núi có vô số cổ trùng, một số ít còn có đặc tính đặc thù không kém gì so với camera thời hiện đại.
Thực mau, cổ loại thông qua giao thức truyền đến tin tức, thị giác của sâu, mơ hồ không rõ, từ rất nhiều góc độ của rất nhiều sâu nhìn đến, manh mối vô cùng lộn xộn, nhưng cũng đủ để cô biết rõ ràng chuyện gì đã phát sinh.
Vào đêm xảy ra động đất, một đoàn ánh sáng giống như sao băng xẹt qua bầu trời rơi xuống Cổ Sơn, không lâu sau Cổ Sơn liền chấn động phát ra tiếng vang ầm ầm, đại tư tế dẫn theo người suốt đêm vào sâu trong núi tra xét. Cô có thể xác định một điều, lúc ấy mọi người trong thôn bị âm thanh động đất làm cho tỉnh ngủ, chạy ra khỏi nhà đứng ở trong sân, cho nên khi đó mọi người trong thôn vẫn còn.
Ngày hôm sau có phóng viên vào núi để phỏng vấn đưa tin tức, còn có nhân viên của chính phủ đến an ủi.
Ngay đêm đó, trời đã khuya, một gã đàn ông mặc quần áo màu đen mang theo một thanh đao đầu rồng đi từ bên trong Cổ Sơn ra tới. Khí thế trên người của gã thực đáng sợ, cổ trùng xung quanh đều sợ tới mức ngủ đông, không dám phát ra âm thanh.
Gã giải quyết những người tuần tra canh gác trong thôn trước tiên.
Thanh đao đầu rồng cắt qua cổ bọn họ, nó có thể hút máu.
Máu người tụ thành huyết trụ bay vào trong thanh đao, lúc những người bị giết ngã trên mặt đất, biểu tình trên mặt họ còn toát ra hoảng sợ và thống khổ cực độ đến vặn vẹo, giống như thể hồn phách cũng bị xé nát. Bọn họ ngã xuống đất liền lập tức biến thành xác khô, tiếp đó thi thể giống như bị ném vào trong lửa lớn nhanh chóng hóa thành tro tàn, bị cuồng phong quanh thân của gã đàn ông thổi tán, từng tánh mạng con người, cứ như vậy biến mất.
Người trong thôn dường như ngủ đến chết trầm, không hề phát hiện chuyện đang xảy ra bên ngoài. Gã đàn ông đá văng cửa từng nhà, một đao kết liễu một người, mặc kệ là người già hay trẻ nhỏ, không buông tha bất kỳ ai.
Ngày đó là thứ bảy, trẻ con được nghỉ học, những đứa lớn hơn đi học bổ túc cũng đều trở về, trong thôn có gần ngàn người, cứ như vậy cơ hồ bị tận diệt.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Trừ bỏ dân cư mất tích trong một đêm, trừ bỏ một chút dấu vết còn lại trên mặt đất, trừ bỏ đám sâu trong núi thấy được tất cả những chuyện này, chứng cứ gì cũng không lưu lại.
Lúc tất cả những chuyện này xảy ra, cô còn đang ở nhà đón tiếp khách khứa, hoàn toàn không biết trong thôn đang xảy ra thảm án.
Gã đàn ông đó ngồi ở trong thôn đến hừng đông, gã nhẹ nhàng chà lau thanh đao trong tay, biểu tình hung hãn lạnh lẽo giống hệt như lệ quỷ.
Trời vừa tảng sáng, gã đeo thanh đao lên lưng, đi bộ dọc theo đường mòn ra khỏi thôn. Phía sau lưng gã là thôn nhỏ đã trở nên tĩnh mịch.
Đến buổi tối, cũng chính là tối hôm kia, thôn dân ở nhà trọ được xây ở trên đường đi vào thôn và thôn dân ở trấn trên cũng bị ngộ hại.
Sáng hôm qua, trợ lý của cô đi làm, phát hiện kho chứa hàng trong văn phòng của cô bị phá hủy. Cửa chống trộm dày như vậy mà bị người một chân đá hỏng.
Nhân viên phá án trong thôn phát hiện Liễu Vũ đứng trước cửa thôn, có hai người chạy tới, nhận ra cô, nhanh chóng mời cô vào trong.
Một người đàn ông trung niên vươn tay, tự giới thiệu với Liễu Vũ. Người của Dân Tông Hiệp, họ Vương, chức vị chủ nhiệm. Ông ta nói với Liễu Vũ: "Vụ án này không phải là án hình sự bình thường, cho nên chúng tôi sẽ phụ trách điều tra." Ông ta nặng nề thở dài: "Nén bi thương. Chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ, đưa hắn ra trước công lý, làm ra vụ thảm án như vậy, có thể cho hắn ngồi tù đến sông cạn đá mòn." Ông ta làm động tác 'mời' với Liễu Vũ, đưa cô vào bên trong, nói: "Căn cứ theo hiểu biết của chúng tôi, thôn hoa Tập trước mắt vẫn còn lạc hậu, các thôn dân rất bần cùng, đương nhiên, có ngài ở, tiêu chuẩn sinh hoạt của họ đã có biến hóa long trời lở đất. Trọng điểm tôi muốn nói là, dựa theo manh mối chúng tôi thu thập được từ các nhà các hộ, thôn dân ở đây không thể mang nổi giày da, chủ yếu mang giày vải và giày rơm, tốt hơn một chút thì mang giày nhựa và giày thể thao." Ông ta đưa Liễu Vũ đến một chỗ gần cửa thôn, trên mặt đất có dấu chân được phấn trắng vòng lại: "Giày nam size 45, căn cứ dấu giày, phán đoán bước đầu cho thấy đối tượng cao khoảng 1m8 đến 1m85, cân nặng từ 70 đến 75kg, thể trọng tiêu chuẩn, trước mắt có thể xác định đối tượng chỉ có một người. Nguồn gốc của bộ lạc Hoa Tế, tôi và cô đều biết, có thể lấy lực lượng của một người làm ra loại chuyện này ở thôn Hoa Tập, còn không có bất luận dấu vết đánh nhau nào, khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản kháng, có thể có thực lực gây ra chuyện như vậy, phạm vi điều tra sẽ nhỏ hơn. Giày da, hoa văn đế giày loại này mới vừa được bán ra, là mặt hàng xa xỉ, phạm vi lại càng nhỏ hơn. Trước mắt chúng tôi đang dựa theo những manh mối này để sàng chọn đối tượng hiềm nghi, rất nhanh sẽ có kết quả."
Chủ nhiệm Vương ngừng một chút, tiếp tục nói: "Chúng tôi hoài nghi vụ án này và vụ án của Lê Vị, Lạc Linh là do cùng một người gây án.Trước mắt đã chứng thực, Lê Vị và Lạc Linh đều tử vong, ít nhất không còn ở nhân gian."
Hai mắt Liễu Vũ đỏ bừng, nghẹn họng nhìn chủ nhiệm Vương trân trối, hỏi: "Lê Vị đã chết?"
Chủ nhiệm Vương vô cùng kinh ngạc: 'Vu Thần của các cô đã chết, cô vậy mà không biết?"
Liễu Vũ lảo đảo một cái ngồi quỳ trên mặt đất, khó chịu tới nỗi muốn khóc cũng không khóc được, cô lẩm bẩm: "Tôi... tôi tưởng Lê Vị chỉ là lại lăn lộn tôi chơi thôi." Cô nắm lấy ống quần của chủ nhiệm Vương, nói: "Gã đó, gã đàn ông gây án, cầm một thanh đao đầu rồng khá lớn dài chừng một mét, thanh đao đó có thể hút máu, tầm 27, 28 tuổi, mặt chữ điền, mày kiếm, trên người gã có gió vây quanh, đem tro cốt đều thổi tán. Ông biết gã đó là ai, có phải hay không? Là ai? Ông biết mà, đúng không?"
Chủ nhiệm Vương nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cảm ơn cô đã cung cấp manh mối, trước mắt chúng tôi chỉ có thể liệt hắn vào đối tượng tình nghi trọng điểm, hết thảy còn phải tiếp tục điều tra kiểm chứng. Nhưng là, vấn đề của cô tôi có thể trả lời một chút. Lê Vị có đối thủ một mất một còn tên Canh Thần, mọi thứ đều phù hợp với manh mối cô cung cấp và chứng cứ ở hiện trường. Vì chức trách, tôi chỉ có thể lộ ra một chút như vậy cho cô biết, còn mong cô thứ lỗi."
Liễu Vũ nghẹn ngào nói: "Cảm ơn." Cô cúi đầu chạm đất, nặng nề đập xuống, muốn lớn tiếng khóc rống lên, nhưng thanh âm toàn bị nghẹn lại trong cổ họng không thoát ra được. Người của một thôn! Người của cả một thôn a!
Chủ nhiệm Vương không đành lòng, ngồi xổm bên cạnh, nói: "Cô đừng tự trách, cô nên may mắn vì lúc đó cô không ở đây. Lê Vị đều không phải là đối thủ của hắn. Nếu vẫn còn có người sống sót, thì nên bảo vệ họ an toàn đi, chúng tôi đã kiểm kê nhân số, còn thiếu hai người."
Liễu Vũ nhắm mắt lại, ra lệnh bản thân trấn định.
Cô và chủ nhiệm Vương xưa nay không quen biết nhau, chưa nói tới việc có bao nhiêu tín nhiệm, vì vậy không có khả năng đem an nguy của hai người sống sót cuối cùng của bộ lạc Hoa Tế giao cho ông ta. Người cô tín nhiệm nhất vẫn là đại sư Trương Trường Thọ, rốt cuộc vị kia là thật sự trâu bò. Cô gọi đến số điện thoại bàn ở nhà tổ, đường dây không thông, không có ai tiếp.
Cô gọi vào di động của ông Trương Trường Thọ, di động của dì Du Mẫn, di động của Trương Tịch Nhan, nhưng không ai nghe máy, cô gọi tiếp cho chú Trương Nghĩa Sơn, cũng không ai nghe máy. Cô lại gọi cho Lão Lỗ, thế nhưng cũng không bắt máy.
Một ý niệm xẹt qua đầu cô: "Không phải nhà của Trương Tịch Nhan cũng xảy ra chuyện chứ?" Nhưng nhà nàng là đạo sĩ, không có nửa điểm quan hệ gì với bộ lạc Hoa Tế hết mà!
Liễu Vũ lập tức rời núi chạy về Côn Minh, lúc này, cái gì cũng không quan trọng bằng người sống sót.
Cô về tới công ty nông mậu Hoa Tập tìm được Lê Trọng đang đi làm, cô hỏi: "Tại sao anh không nghe điện thoại của tôi?"
Lê Trọng bị bộ dáng của Liễu Vũ làm cho sợ hãi, đáp: "Di động bị đập vỡ rồi, tôi chưa kịp mua cái mới."
Liễu Vũ hỏi: "Tìm được Lê Thần chưa?"
Lê Trọng đáp: "Đã tìm được, đang đi học."
Liễu Vũ đem chuyện xảy ra trong thôn Hoa Tập nói cho Lê Trọng nghe, kêu anh ta nhanh chóng đi đón Lê Thần, dặn dò bọn họ ngàn vạn lần phải cẩn thận. Cô nghĩ nghĩ, lúc này để cho hai người bọn họ trốn đến đâu cũng không an toàn, không bằng đi theo cô. Cô lập tức mang Lê Trọng đi đón Lê Thần, sau đó gặp được một kẻ lén lút, nhìn thấy cô liền trốn đi. Liễu Vũ nhận ra quần áo của hắn, giống hệt của đám người Hoài Dương Lão Long. Cô thả Hoa Thần Cổ ra quật ngã hắn cho bất tỉnh, sau đó đón Lê Thần rời đi, cô lại gọi điện thoại cho hai người có liên hệ với nhà tổ của Trương gia là Lão Lỗ và Quách Yên. Điện thoại của cả hai đều không liên lạc được, cô gọi đến văn phòng và hiệu thuốc thì được báo rằng bọn họ không đi làm. Cô chạy tới nhà của Quách Yên, cách cổng lớn không xa tìm được xe của Lão Lỗ, ghế điều khiển còn lưu lại dấu vết hình người bị đốt trụi, bên trong biệt thự không có hơi thở của người sống. Ban ngày ban mặt, cô không dám trèo tường vào, chỉ có thể thả Hoa Thần Cổ ra dò xét, ở trên giường trong phòng ngủ chính tìm được hai dấu vết bị đốt hình người một lớn một nhỏ.
Liễu Vũ điên cuồng không ngừng gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan, cho ông Trương Trường Thọ, cho chú Trương Nghĩa Sơn, cô tìm mọi cách liên hệ với bọn họ, nhưng không được. Cô chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Trương gia thôn.
Editor lại muốn nói: "Những chương này thiệt là thảm thiết."