Liễu Vũ kinh doanh nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng gặp tình huống nhiều cơ quan liên hợp với nhau đến niêm phong công ty. Trong nhận định của cô, một xí nghiệp hay tập đoàn nếu gặp phải trường hợp như vậy, trên cơ bản xem như phải đóng cửa. Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý khi đến tổng bộ tập đoàn sẽ thấy cảnh tượng hỗn loạn này nọ. Nhưng mà, khi cô đến cổng lớn của tập đoàn Cửu Lê, bảo vệ ăn mặc chế phục vẫn đứng thẳng tắp ở vị trí của mình, công nhân viên quần áo khéo léo vẫn ra ra vào vào, bình thường đến có chút quỷ dị.
Cô lái xe dạo quanh một vòng bên ngoài tòa nhà tập đoàn Cửu Lê, thấy thế nào cũng như đang vận hành vô cùng bình thường. Liễu tổng lòng mang nghi hoặc lái xe vào bãi đỗ xe dừng ở vị trí đỗ và thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài. Cô xuống xe, không có đi thẳng vào thang máy chuyên dụng, mà hướng về phía bãi đỗ xe cho quản lý cao tầng đi đến. Phần lớn vị trí đỗ xe đã đầy, những vị trí đỗ khác cho nhân viên bình thường càng là đầy ắp, bộ dáng như mọi người vẫn đi làm một cách bình thường.
Cô mang vẻ mặt tươi cười đi trở lại bên cạnh Trương Tịch Nhan đang đứng ở chỗ đỗ xe, nói: "Đi thôi, đi lên nhìn thử xem." Hai người không đi thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, mà đi thang máy công cộng lên đại sảnh, tuần tra một vòng qua các bộ phận ở mỗi tầng lầu.
Tất cả các bộ phận đều hoạt động bình thường, tựa hồ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của sự kiện niêm phong kia.
Hai người đi đến tầng trên cùng, nhìn thấy phòng hội nghị đang mở hội nghị cao tầng. Liễu Vũ nói với Trương Tịch Nhan: "Đi vào trong nghe một chút." Cô bước tới, đẩy cửa phòng ra. Người đang dự hội nghị bên trong nhìn thấy Liễu Vũ đẩy cửa bước vào, đầu tiên là có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó lập tức đứng dậy chào hỏi với Liễu Vũ.
Liễu Vũ nói: "Mọi người cứ tiếp tục đi." Cô kêu trợ lý tổng tài lấy cho Trương Tịch Nhan một cái ghế dựa, đặt ở bên cạnh cô.
Liễu Vũ vừa mới ngồi xuống, một trong những thư ký của tổng tài liền đem tài liệu của buổi họp hôm nay đặt ở trước mặt cho cô, khởi động laptop kết nối với mạng rồi mở tài liệu điện tử, cà phê và trà cũng nhanh chóng đưa đến cho cô và Trương Tịch Nhan.
Trợ lý tổng tài nhỏ giọng nói cho Liễu Vũ biết hội nghị lần này là buổi họp đặc biệt nhằm vào sự kiện niêm phong kia, toàn bộ thành viên cao tầng, giám đốc, phó giám đốc các công ty con và trưởng phòng, quản lý các bộ phận đều đến trình diện, hiện tại đang thảo luận phương pháp cải cách, chỉnh đốn và an bài đối sách.
Liễu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, một bên lật báo cáo, một bên nghe trợ lý đặc biệt hội báo và những người khác thảo luận.
Trương Tịch Nhan cũng từng làm việc trong công ty, thấy rất nhiều mấy tay già đời không có lý tưởng mỗi khi gặp chuyện đều đùn đẩy trốn tránh trách nhiệm, phong cách giống như tập đoàn Cửu Lê này là lần đầu tiên nàng thấy.
Bọn họ không có một người nào nói ra câu "Chuyện này không thuộc về trách nhiệm quản lý của tôi", nhắc tới vấn đề nào lập tức có người đứng ra nhận lãnh trách nhiệm rồi nêu phương án giải quyết, đến khi tất cả mọi người thông qua phương án thì sẽ ký tên nhận việc, tích cực đến nỗi làm cho Trương Tịch Nhan cảm thấy bọn họ không phải là gánh lấy phiền toái vấn đề mà là đang nhận tiền thưởng công trạng. Liễu Vũ làm tổng tài kiêm đương sự ngồi ở chỗ này, nhưng tất cả mọi người đều bản năng xem nhẹ cô, căn bản không đem trách nhiệm đổ hết lên đầu cô, ngay cả vấn đề cổ trì nối thẳng từ văn phòng của tổng tài cũng do trợ lý đặc biệt đứng ra nhận trách nhiệm, không tới lượt Liễu Vũ.
Trợ lý đặc biệt nói: "Tòa nhà của tập đoàn Cửu Lê được xây dựng từ mười mấy năm trước, căn cứ theo điều tra khám xét xác định rằng cổ trì có trước cả khi tòa nhà được xây dựng, thuộc về hiện vật lịch sử được lưu lại. Liễu tổng mới vừa thừa kế tập đoàn Cửu Lê không bao lâu, với lại từ trước tới nay ngài ấy cũng chỉ phụ trách điều phối nhân sự, không tham gia quyết sách việc kinh doanh, sự kiện lần này không nên để ngài ấy phải chịu trách nhiệm. Lê tổng không còn nữa, tra vô đối chứng, việc này tôi đã thuyết minh tình huống cho các bộ phận có liên quan lúc sáng nay rồi. Bởi vì thuộc về vật phẩm chứa kịch độc, cơ quan nhà nước không cho phép chúng ta tiếp tục lưu giữ cổ trì, chỉ có thể xử lý hoàn toàn. Hàng mẫu các loại cổ trùng trong hồ đã được gửi đến cho phòng thí nghiệm, nếu thuộc về phạm vi hóa chất độc hại thì sẽ phải dựa theo phương pháp xử lý chuyên nghiệp, nếu thuộc về phạm vi là đồ vật hòa tan không gây ảnh hưởng đến môi trường thì có thể chôn ngay tại chỗ." Anh ta nói xong, nghĩ đến Liễu Vũ cũng đang có mặt ở đây, vì thế lên tiếng hỏi: "Liễu tổng, nếu như ngài có yêu cầu đặc biệt, chúng tôi sẽ an bài riêng cho ngài." Cổ trì này là không có cách nào lưu lại được.
Liễu Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Những người đang ngồi trong phòng họp không có dị nghị gì đối với phương án giải quyết cổ trì mà trợ lý đặc biệt đưa ra, nhất trí thông qua, trợ lý đặc biệt liền kêu từng người nhận lãnh từng hạng mục xử lý cổ trì đến ký tên.
Sau khi tất cả các vấn đề đều đã có người nhận lãnh, lại đến phần đưa ra phương án chỉnh đốn cải cách và phương thức bổ cứu này nọ, cuối cùng là thời hạn kiểm tra tiến độ hoàn thành hạng mục, tổng giám đốc và các tổ trưởng các hạng mục ký tên xác nhận, bọn họ còn dò hỏi xem Liễu Vũ có an bài gì khác nữa không, sau đó từng người bắt đầu đi làm việc của mình, tới câu hàn huyên khách sáo cũng không có, càng không có ai chạy đến trước mặt Liễu Vũ hay Trương Tịch Nhan để nịnh nọt.
Trương Tịch Nhan không có chút nào ngoài ý muốn. Phong cách làm việc của tập đoàn Cửu Lê khác hoàn toàn so với công ty của Liễu Vũ và các công ty khác mà nàng đã từng gặp qua, đặc biệt nhất trí với phong cách của Lê Vị. Dựa theo phong cách của vị đại lão kia, hơn phân nửa chính là cái phủi tay chưởng quầy ẩn hình, nếu bọn họ làm việc giảo hoạt không lý tưởng thích đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, để vấn đề kéo dài đến khi Lê Vị ra mặt giải quyết, thì người đầu tiên Lê Vị giải quyết chính là bọn họ. Vị này trưởng thành trong thời đại chiến tranh bộ lạc đẫm máu, vô cùng sát phạt quyết đoán quả cảm, đừng nói là người bình thường, dù cho là người không bình thường thì đứng trước mặt nàng ấy cũng không đáng để xem.
Liễu Vũ đưa Trương Tịch Nhan đến văn phòng của tổng tài.
Bên trong văn phòng tổng tài rộng mở có một vách tường bị bạo lực phá hủy, lộ ra cửa thang máy bên trong, một nhóm người mặc quần áo bảo vệ chắp tay sau lưng đứng canh gác ở đó, trước mặt bọn họ còn giăng dây cảnh giới cấm người tới gần. Trừ bỏ đội bảo vệ này, bên trong văn phòng hết thảy đều như thường, trên bàn có hoa tươi trang trí, bàn và ghế làm việc được lau sạch sẽ không có chút bụi nào. Văn phòng được trang hoàng theo kiểu Trung Quốc, ngay cửa sổ sát đất có bày bàn trà tatami, đặt thêm hai tấm đệm hương bồ, một cái còn rất mới, cái kia thì dường như có người ngồi qua rất nhiều năm, phảng phất như thể Lê Vị đã từng ngồi trên tấm đệm hương bồ trước cửa sổ nhìn ngắm thành thị bên dưới tưởng niệm người nào đó, nhớ lại thời đại xa xôi lúc trước nàng ấy cũng từng cùng người ấy ngồi đối ẩm như vậy.
Liễu Vũ tống cổ nhóm bảo vệ ra ngoài, gọi Trương Tịch Nhan đang đứng phát ngốc trước cửa sổ rồi chỉ về phía cửa thang máy thông xuống cổ trì bên dưới.
Trương Tịch Nhan hiểu ý, đi về phía thang máy, thuận tiện hỏi: "Văn phòng này vẫn duy trì nguyên dạng à?" Tới đệm hương bồ của Lê Vị vẫn còn.
Liễu Vũ đáp: "Bàn và ghế làm việc cùng với giường bên trong phòng nghỉ đã đổi mới, những cái khác vẫn như cũ. Đồ vật Lê Vị đặt mua vừa quý vừa đắt, cũng phù hợp với phong cách trang trí, nếu toàn bộ đều đổi hết, ha hả, tiền muôn bạc biển cũng không mua nổi những thứ mà nàng ấy đã từng mua a."
Trương Tịch Nhan mỉm cười. Với Liễu Vũ mà nói, chỉ cần giá trị đúng chỗ, hết thảy đều dễ nói.
Thang máy chỉ có hai nút lên và xuống, hai người các nàng bước vào bên trong, ấn nút đi xuống liền trực tiếp hạ tới tầng cuối cùng.
Cửa thang máy vừa mở ra liền thấy một hàng rào sắt mới tinh, bên trên treo biển "Nguy hiểm cấm vào", còn bị khóa lại. Nhìn xuyên qua hàng rào sắt, tầng hầm bên trong một mảnh đen nhánh, bất quá đối với năng lực nhìn đêm của Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ mà nói thì cũng chẳng là vấn đề gì, liếc mắt một cái đã xem xong tình huống bên trong tầng hầm. Tầng hầm này giống như được xây dựng từ lúc xây nền móng cho tòa nhà, diện tích chừng 100 mét vuông, trừ bỏ cổ trì, thì chỉ có một phòng tắm vòi sen có vách ngăn bằng pha lê, tới dây điện cũng không có một sợi, bốn vách tường phân bố rất nhiều huyễn phù đã bị lưới phép và bùa chú phong bế lại.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng bẻ một cái, khóa bằng thép nguyên khối đã bị vặn nát, nàng trực tiếp đẩy cửa ra bước vào bên trong.
Hai mắt Liễu Vũ nhìn lom lom, cô sờ sờ ổ khóa, xác thực đó là thép nguyên khối, còn là sản phẩm của nhãn hiệu lớn, chứ không phải ba cái đồ sida bán ngoài chợ. Cô thử bóp mấy cái, tay đau muốn chết mà cái khóa còn nguyên, cuối cùng cô hậm hực thả Hoa Thần Cổ ra ăn mòn cái ổ khóa. Hừ, tuy chị đây không có sức mạnh, nhưng cổ trùng của chị đây vẫn có hiệu quả. Cô bước vào bên trong tầng hầm thì thấy Trương Tịch Nhan đang dùng Hoa Thần Cổ rửa sạch ảo trận và huyễn phù trên bốn vách tường. Cô chuẩn bị tiến lên hỗ trợ thì bị Trương Tịch Nhan ngăn lại.
Trương Tịch Nhan nói: "Em đừng đụng tới ảo trận, cẩn thận kẻo gặp nguy hiểm." Nàng vừa chỉ huy một nhóm Hoa Thần Cổ rửa sạch ảo trận, vừa thả số Hoa Thần Cổ còn lại và Giò Heo vào trong cổ trì.
Liễu Vũ nói: "Ăn một mình không có tốt đâu nha." Cô cũng nhanh chóng quăng một nhóm lớn Hoa Thần Cổ vào bên trong cổ trì.
Sau khi Trương Tịch Nhan rửa sạch ảo trận trên tường, thì một ao cổ trì chứa đầy chất dịch kịch độc đen như mực cũng đã trở nên trong veo như nước lọc, tới một chút cặn của dược liệu hay cổ trùng cũng không còn sót lại, Giò Heo no tới nỗi trợn trắng hai mắt, lung lay bay bay chui vào trong áo của Trương Tịch Nhan.
Liễu Vũ nhìn chằm chằm vị trí Giò Heo vừa chui vào mà hai mắt muốn phun lửa, lạnh lùng hỏi: "Nó là đực hay cái vậy?" Nếu không phải đạo hạnh và tu vi của cô không đủ, không thì cô nhất định chụp lấy khúc Giò Heo kia ném ra xa tít tắp tận chân trời.
Bình dấm chua bị đổ. Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, hỏi: "Là đực hay cái thì có gì khác nhau sao? Đồng tính thì không có chuyện gì à?" Tới con cổ cũng ăn dấm cho được, có chút tiền đồ có được không a!. Ngôn Tình Tổng Tài
Liễu Vũ tức giận nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Trương Tịch Nhan: "Chị là người đã có bạn gái, phải chú ý cẩn thận một chút."
Trương Tịch Nhan kinh ngạc hỏi: "Tôi có bạn gái khi nào?"
Liễu Vũ chỉ chỉ vào chính mình: "Em nè, em là bạn gái của chị."
Trương Tịch Nhan khiếp sợ nhìn Liễu Vũ, nhìn một lượt từ đầu đến chân rồi lại nhìn từ chân đến đầu. Giữ thể diện chút đi a! Nàng nói: "Tôi không có bạn gái gì hết." Rồi xoay người đi gom mấy cái lưới phép và bùa chú dùng để phong ấn ảo trận chất thành một đống, kêu Liễu Vũ đi tìm bật lửa, đốt trụi.
Chưa tới hai tiếng đồng hồ, tầng hầm ngầm đã bị hai người các nàng dọn dẹp sạch sẽ.
Hai người các nàng dọn xong cổ trì, hấp thu quá nhiều nên có chút no, vừa trở về văn phòng liền nằm xoài lên ghế sofa, tiêu hóa thức ăn.
Liễu Vũ nói: "Nằm ở trên sofa không thoải mái, đi vào phòng nghỉ đi."
Trương Tịch Nhan mặt không cảm xúc nhìn Liễu Vũ: "Không đi, để tránh cho tự nhiên nhiều thêm cô vợ."
Liễu Vũ đột nhiên xoay người ngồi lên đùi Trương Tịch Nhan, nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan không chớp mắt, cũng không nói một lời.
Trương Tịch Nhan nhìn tư thế của mình và Liễu Vũ, tự nhiên nghĩ đến quy tắc ngầm nơi công sở, hơn nữa còn là nàng đóng vai lão tổng giở trò quy tắc ngầm với Liễu Vũ, hai tai của nàng nóng lên, nói: "Em leo xuống coi."
Liễu Vũ "à há" một tiếng, nói: "Đỏ mặt cái gì?" Cô chậm rãi cúi đầu hướng về phía lỗ tai của Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan khẩn trương tới mức ngừng thở rụt rụt người lại, giơ tay đẩy vai Liễu Vũ, ngăn lại động tác của cô.
Liễu Vũ cúi đầu hôn cái chụt lên tay Trương Tịch Nhan, cười tủm tỉm nhìn nàng, ngữ khí bất thiện: "Trương Tịch Nhan, chơi trò mập mờ là có ý gì? Thích em, cả ngày dính cùng em một chỗ, giờ lại không thừa nhận em là bạn gái của chị là sao."
Trương Tịch Nhan: "..." Giữ chút thể diện cho bản thân có được không, là em cả ngày đeo theo tôi mà. Vì đang ở trong văn phòng của Liễu Vũ nên nàng đành đem câu nói kia nuốt vào trong bụng.
Liễu Vũ bắt đầu dụ dỗ: "Thừa nhận chị là bạn gái của em đi, em sẽ đem di sản Lê Vị để lại chia cho chị một nửa."
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm trong bụng: "Những di sản đáng giá nhất mà Lê Vị lưu lại đã không còn nữa rồi." Cô không dám nói ra, sợ chọc trúng chỗ đau của Liễu Vũ.
Liễu Vũ không nhận được câu trả lời của Trương Tịch Nhan, cô mở lòng bàn tay của Trương Tịch Nhan ra, nhìn Trương Tịch Nhan, chậm rãi viết từng chữ vào lòng bàn tay nàng: "Trương Tịch Nhan, em yêu chị, làm bạn gái của em nhé."
Sự ngứa ngáy từ lòng bàn tay vẫn luôn kéo dài đến trong lồng ngực, làm cho trái tim của Trương Tịch Nhan có chút co rút, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào có chút ê ẩm giống như gắn kết lấy cả hai người các nàng. Nàng không tự chủ được nắm chặt lấy tay của Liễu Vũ, nhìn lại cặp mắt xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình, cùng với khuôn mặt chứa đầy ý cười và sự nuông chiều không hề che lấp, do dự, có nên gật đầu đồng ý hay không.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Tịch Nhan phục hồi lại tinh thần, vội vàng tìm điện thoại, phát hiện bản thân có chút tâm hoảng ý loạn, còn có cảm giác hai bên tai nóng bỏng.
Liễu Vũ mắt lé liếc nhìn màn hình di động của Trương Tịch Nhan, đằng đằng sát khí phát hiện ra tên người gọi là La Cự. Nếu La Cự là nhân viên của cô, hiện tại chắc hẳn đã phải cuốn gói về nhà! Tức quá đi à! Cô khóa lại hai tay của Trương Tịch Nhan, không cho nàng nghe điện thoại: "Hiện tại chị đã là người có bạn gái nghe chưa."
Trương Tịch Nhan hỏi: "Tôi có bạn gái à? Ai vậy? Em hả?"
Liễu Vũ gật đầu lia lịa: "Trả lời chính xác, thưởng cho chị một cô bạn gái."
Thật chưa thấy qua người nào tích cực đẩy mạnh tiêu thụ bản thân như vậy! Trương Tịch Nhan nhịn không được cười lên, cười xong lại có chút chua xót, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Liễu Vũ??? Gật đầu là ý gì đây? Đồng ý sao? Hay là không đồng ý? Mà chắc là đồng ý a? Trương Tịch Nhan thích mình, gật đầu chính là đồng ý đúng không?
Liễu Vũ cảm thấy nàng là đồng ý, tươi cười rạng rỡ muốn giấu cũng không giấu đi được, gắt gao nắm lấy tay của Trương Tịch Nhan, cười không ngừng.
Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ ngây ngô cười không ngừng, nàng quen biết Liễu Vũ nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ thấy cô cười đến ngu đần nhưng lại xinh đẹp như thế này, có chút thất thần, tới điện thoại cũng quên nghe. Một lúc lâu sau nàng mới phục hồi lại tinh thần, nói: "Có một yêu cầu."
Liễu Vũ lên tiếng: "Chị nói đi."
Trương Tịch Nhan: "Đem Vu Thần bảo điển tu luyện đến Hóa Linh Cảnh." Nàng dừng một chút, vẫn là không đành lòng, vì thế báo trước một chút cho Liễu Vũ: "Tôi sẽ không ở lại thế giới này quá lâu." Nàng nói xong, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, gọi lại cho La Cự.
Liễu Vũ sửng sốt, cảm thấy đầu óc của chính mình có chút không đủ dùng. Không ở lại thế giới này quá lâu là có ý gì? Này có liên quan gì tới việc đem Vu Thần bảo điển tu luyện đến Hóa Linh Cảnh? Hóa Linh Cảnh lại là cái cảnh giới gì a? Biểu tình vừa rồi của Trương Tịch Nhan không giống như đang nói giỡn, cô bỗng nhiên có chút hoảng hốt, hỏi: "Vậy chị muốn...muốn đi đâu?"
Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ, không đáp, điện thoại thông, giọng nói của La Cự truyền đến: "Cô chủ, phòng làm việc Côn Minh của Dân Tông Hiệp xảy ra chuyện, muốn ủy thác chúng tôi đi cứu viện, tôi đã cự tuyệt, gã trưởng phòng Ứng muốn bắt chúng tôi, đạo trưởng Trương Lộc Xuân bên tổ đình vì bảo vệ chúng tôi nên đã ra tay đánh nhau với gã họ Ứng kia."
Trương Lộc Xuân, đại đệ tử của chưởng giáo chân nhân, cũng là chưởng giáo tương lai.
Trương Tịch Nhan nói: "Đã biết. Yên tâm xử lý chuyện trong nhà Lê Vị, có Lộc Xuân sư bá ở đó, mọi người sẽ không có việc gì."
La Cự đáp: "Vâng, ngài để ý chút, có tin tức gì khác tôi sẽ thông báo cho ngài ngay." Anh ấy dừng một chút rồi nói tiếp: "Bên ngoài đều đang truyền rằng chuyện ở văn phòng Côn Minh là do ngài làm, nhưng bọn họ không có chứng cứ, người gác cổng là đệ tử của Cửu Lão Động ở núi Thanh Thành, cậu nhóc đó chém đinh chặt sắt nói rằng không hề gặp qua ngài, nhưng gã họ Ứng kia bảo rằng cậu nhóc đã bị ngài động tay động chân, muốn chúng tôi giao nộp ngài cho gã, mấy anh em chúng tôi cũng không thèm để ý tới gã. Bất quá cậu nhóc đệ tử của Cửu Lão Động vừa rồi vô cùng ủy khuất gọi điện thoại cho sư phụ của mình, nói trưởng phòng Ứng muốn bắt cậu nhóc đứng ra vu oan giá họa cho ngài, cậu nhóc không muốn đi làm ở đó nữa." Anh ấy nhỏ giọng nói thêm: "Tôi có ghi âm, để tôi gửi cho ngài nghe." Nói xong, tắt điện thoại.
Trương Tịch Nhan mở ứng dụng nhắn tin ra, thấy La Cự gửi tới một file ghi âm, click mở, giọng nói bên trong mang theo ngôn từ địa phương nồng đậm xen lẫn tiếng khóc nức nở: "Sư phụ, trưởng phòng Ứng của tụi con nói ri (rằng) buổi chiều nháo quỷ là do Trương Tịch Nhan làm, kêu con ra làm chứng, con mô mà (đâu có) thấy qua Trương Tịch Nhan bao chừ đâu, có nhận cũng nhận chẳng ra mô, khẩu cung khai cũng khai không khớp mô, đây không phải là làm khó người răng (sao). Trưởng phòng Ứng muốn vu oan thì cứ vu oan đi, răng lại kêu con đứng ra mô, ông ni (ấy) kêu người khác không được răng, hay là ông ni cảm thấy sơn môn của chúng ta không lớn, muốn bắt con đi vác nồi. Sư phụ, con muốn về nhà, sư phụ...sư phụ...ngài lên tiếng đi chứ...đừng chỉ lo chơi cờ, nghe con nói cái răng, con muốn nghỉ việc, ngài nói đi chứ..." Giọng nói ngưng một lúc rồi vang lên tiếp: "Huhu, con cúp máy nghen, giờ con đi tìm trưởng phòng Ứng nói con từ chức nghen, con nói là sư phụ kêu con về nghen, con về rồi ngài đừng có đánh con nghen..." Sau đó là tiếng cậu nhóc hô to: "Trưởng phòng Ứng, sư phụ tôi kêu tôi từ chức, tôi không làm nữa. Ông đừng có kêu tôi đứng ra làm chứng, tôi đi đây. Tháng sau tôi đến lãnh lương nghen. Mấy con quỷ quậy ở cổng lớn tôi tìm không ra, ông đến giải quyết đi nghen, dù sao tôi chỉ là một thằng gác cổng mà thôi..."
Trương Tịch Nhan: "..." Chán chẳng buồn phát biểu ý kiến.
*Editor: mấy cái từ phương ngôn tôi bịa thôi, các đạo hữu đọc cho vui đừng bắt lỗi hen ^^