Đạo Tình

Chương 66: Khí độc (I)



Tề Mặc vừa dứt lời, Lập Hộ đang đứng ở cửa khoang dưới chuẩn bị hành động lập tức lên tiếng: "Không, để tôi đi".

Bạch Ưng phụ trách lái máy bay cũng cất cao giọng: "Lão đại, không được đâu, rất nguy hiểm".

Tề Mặc không trả lời Bạch Ưng. Hắn quay lại nhìn Ly Tâm: "Nhớ giữ liên lạc", rồi đeo thiết bị thông tin và nhanh chóng đi đến chỗ Lập Hộ. Tề Mặc hắng giọng với Lập Hộ: "Chú không có bản lĩnh đó". Nói xong, hắn liền thả người xuống dưới.

Lập Hộ sững sờ, đưa mắt nhìn chiếc máy bay chiến đấu không ngừng lắc đi lắc lại để chống đỡ sự gây nhiễu của Ly Tâm ở bên dưới. Feiyusi đang ở trong chiếc máy bay này. Từ ô cửa, đạn không ngừng bắn ra một cách điên cuồng. Đổi lại là Lập Hộ, e rằng anh ta không có khả năng thoát khỏi làn mưa đạn và đáp xuống chiếc máy bay đang lắc lư kia. Tề Mặc không phải coi thường anh ta mà chỉ nói ra sự thật.

"Nhanh lên, thời gian không còn nhiều nữa". Ly Tâm lên tiếng thúc giục. Khi đặt hết tâm trí vào công việc, Ly Tâm không cần biết ai là chủ ai là tớ, ai lớn ai nhỏ. Cô tập trung tất cả sợi dây thần kinh vào hình ảnh trước mặt. Nếu Bạch Ưng còn không tiến lại gần, có thể nỗ lực từ đầu đến giờ trở thành vô ích. Vì vậy Ly Tâm mới lên tiếng nhắc nhở.

Bạch Ưng cuộn chặt bàn tay. Anh ta hít một hơi sâu, đưa cần điều khiển về phía trước. Chiếc máy bay lập tức tăng tốc độ, lao vút xuống bên dưới.

Chiếc máy bay chiến đấu có Feiyusi không ngừng nã đạn vào máy bay của Tề Mặc. Do khoảng cách giữa hai chiếc máy bay rất gần nên Feiyusi không dám dùng vũ khí hạng nặng như pháo hay tên lửa. Trong tình thế này, chỉ cần một chiếc máy bay phát nổ, có thể dẫn đến tất cả đều bị hủy diệt. Vì vậy, Feiyusi chỉ còn cách dùng súng đạn thận trọng nhắm bắn vào chiếc máy bay bên trên. Nhưng điều đó cũng đủ tạo thành sự uy hiếp đối với tề Mặc, người đang chuẩn bị đột nhập vào máy bay của bà ta.

Bạch Ưng là một phi công giỏi. Chiếc máy bay do anh ta lái không ngừng uốn lượn trong không trung để giúp Tề Mặc tránh làn đạn. Cả người Tề Mặc treo lủng lẳng trên đầu máy bay của Feiyusi.

Một tay Tề Mặc vẫn nắm chặt cửa khoang sau máy bay giả quân dụng. Hắn không ngừng quan sát chiếc máy bay chiến đấu ở bên dưới. Do thân thể bị lắc đi lắc lại liên tục, hắn không thể nào ngắm đúng điểm rơi xuống. Tề Mặc phẫn nộ hét lớn: "Đừng lắc nữa".

Lập Hộ đứng ở cửa khoang sau, tay cầm khẩu súng dài bắn trả về máy bay của Feiyusi. Nghe câu nói của Tề Mặc, Lập Hộ quay lại nhắc Bạch Ưng: "Đừng lắc nữa, lão đại không tìm được điểm rơi".

Bạch Ưng đập mạnh tay lên bàn điều khiển. Nếu không lắc qua lắc lại, làm sao có thể tránh làn đạn từ bên dưới. Chỉ e Tề Mặc sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.

"Còn lại mười hai giây nữa thôi. Mười một, mười...". Ly Tâm lạnh lùng theo dõi màn hình, mười đầu ngón tay vẫn gõ không ngừng nghỉ trên bàn phím. Cô chỉ có thể gây nhiễu tín hiệu trong từng đó thời gian. Những việc khác nằm ngoài phạm vi kiểm soát của cô.

Nhận được thông báo của Ly Tâm qua chiếc tai nghe, sắc mặt Tề Mặc càng tối hơn, hắn lập tức hét lên "Áp sát vào". Vừa nói, Tề Mặc vừa lộn người móc chân lên cửa khoang sau, thả toàn thân hướng về chiếc máy bay của Feiyusi. Hai chiếc máy bay không ngừng lắc lư, làm hắn không thể nhảy xuống dưới. Bắt buộc phải có một chiếc máy bay đứng im hắn mới có thể hành động.

Nghe câu nói của Ly Tâm và Tề Mặc, Bạch Ưng hít một hơi dài, tay trái anh ta điều khiển chiếc máy bay giữ trạng thái thăng bằng, tay phải nhanh chóng ấn xuống bàn phím. Chiếc máy bay lập tức ngừng lắc lư, đồng thời giữ nguyên tốc độ lao xuống máy bay của Feiyusi.

Tề Mặc đang treo người trong không trung chỉ đợi giây phút này. Khi hai chiếc máy bay nhanh chóng tiến lại gần, ánh mắt hắn càng lạnh lùng. Đạn vẫn không ngừng bắn về phía Tề Mặc, trong khi hai chiếc máy bay vẫn tiếp tục thu hẹp khoảng cách.

Chỉ trong một giây lát, phán đoán hai chiếc máy bay xuất hiện cự ly ngắn nhất, Tề Mặc liền lao người xuống thân chiếc máy bay của Feiyusi.

Khi ở trên lưng máy bay, do chiếc máy bay lắc lư dữ dội nên Tề Mặc bị mất thăng bằng, trượt người xuống dưới. Lập Hộ đứng ở cửa sau chiếc máy bay bên trên và Bạch Ưng đang lái máy bay chứng kiến cảnh đó tim nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong lúc trượt xuống, Tề Mặc nhanh như cắt giơ tay túm lấy thanh ngang dưới bụng máy bay. Đây là điểm tựa duy nhất của máy bay loại này. Tề Mặc dùng cánh tay còn lại bám chặt vào thân máy bay, đu người vắt lên trên. Toàn thân Tề Mặc nấp dưới bụng máy bay, khiến những kẻ ở trong máy bay đánh mất dấu hắn. Lúc này, Lập Hộ và Bạch Ưng mới thở phào nhẹ nhõm.

Kể ra thì lâu nhưng trên thực tế, mọi việc xảy ra trong giây lát. Hai chiếc máy bay xáp vào nhau trong một vài giây. Sau khi Tề Mặc nhảy xuống, chiếc máy bay do Bạch Ưng lái lập tức tăng tốc độ, bay vút lên không trung.

"Còn lại năm giây, bốn giây...". Ly Tâm tập trung hết tinh thần vào tín hiệu trước mắt, miệng không ngừng thông báo thời gian còn lại. Bạch Ưng ở kế bên, tăng tốc đến mức cao nhất, vượt ra khỏi tầm bắn của chiếc máy bay chiến đấu loại hình mới.

Cùng lúc đó, Jiaowen cũng ra lệnh qua hệ thống liên lạc: "Rút lui". Đội bay do Jiaowen chỉ huy lập tức quay đầu và phóng lên cao, giữ khoảng cách an toàn với mấy chiếc máy bay chiến đấu.

"Một giây...Việc gây nhiễu sóng bị hủy bỏ". Màn hình trước mặt Ly Tâm đột nhiên nhấp nháy. Cô liền ngồi tựa người vào chiếc ghế phía sau, từ từ ngẩng đầu lên.

Bên dưới bỗng có tiếng nổ lớn, lửa chiếu sáng một vùng trời như pháo hoa. Chắc là một chiếc máy bay trong đội chưa kịp thoát khỏi tầm bắn của máy bay chiến đấu. Bạch Ưng hơi khép mi mắt, nếu vừa rồi hành động không nhanh, chiếc máy bay của anh có thể sẽ trở thành nguyên liệu phát sáng.

Sau cơn phát nổ, Ly Tâm mới day day hai tai và chậm rãi đứng dậy. Nhìn Lập Hộ đang nghiêm túc theo dõi hệ thống rada, Ly Tâm liền nhíu mày: "Sao anh lại ở đây? Không phải anh nhảy xuống dưới sao?". Lúc Ly Tâm còn chưa gây nhiễu đối phương thành công, cô rõ ràng nghe thấy Tề Mặc phân công Lập Hộ đột nhập vào máy bay của đối phương.

Thấy Ly Tâm nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, Lập Hộ không trả lời, tiếp tục quan sát màn hình rada. Ly Tâm quay đầu nhìn theo, cô càng cảm thấy khó hiểu hơn: "Anh nhìn gì vậy? Sao tôi chẳng thấy gì cả". Trên màn hình ngoài một chiếc máy bay, không thấy xuất hiện một bóng người.

"Lão đại đang ở trên đó". Bạch Ưng cất giọng lạnh lùng.

Ly Tâm sững người, một lát sau cô mới có phản ứng, giơ ngón tay cái lên tán thưởng: "Quả nhiên là lão đại, giỏi thật". Gương mặt Ly Tâm lộ vẻ thất vọng và tiếc nuối. Cô đã bỏ qua cơ hội chứng kiến một cảnh hấp dẫn. Chỉ tại cô gặp phải thử thách khó khăn là quên hết mọi chuyện, hoàn toàn không chú ý Tề Mặc nhảy xuống từ lúc nào. Cảnh tượng kích thích đó không phải ai cũng được tận mắt chứng kiến.

Màn hình hiển thị rung nhẹ, Tề Mặc đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Ly Tâm chăm chú theo, gương mặt cô đầy vẻ kinh ngạc. Lúc nói chuyện này cô còn không cảm thấy gì. Bây giờ tận mắt chứng kiến cảnh Tề Mặc lộ diện ở đuôi máy bay, áp sát người vào thân máy bay từ từ leo lên phía đầu, Ly Tâm hoàn toàn bị bất ngờ, đến mức cô không thể thốt ra câu tán thưởng hay cảm thán.

Trên màn hình, Tề Mặc tiếp tục leo về phía đầu máy bay, nơi có Feiyusi đang ngồi trong buồng lái. Hai bên cửa sổ đều có người thò đầu ra để tìm kiếm dấu vết của Tề Mặc. Bộ dạng hoảng hốt và lo sợ của đối phương hiện rõ mồn một trên màn hình hiển thị. Tề Mặc nhanh chóng bò lên đầu máy bay. Hai chân hắn móc vào chỗ lồi ra trên đỉnh đầu máy bay, cả người hắn buông thõng xuống. Đến chỗ cửa sổ, vừa vặn có đầu người thò ra, Tề Mặc đấm mạnh một phát, người đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Tề Mặc kéo ra khỏi thân máy bay, ném thẳng xuống dưới.

Ly Tâm không nghe thấy tiếng kêu từ kẻ bị Tề Mặc ném xuống, cũng không nhìn rõ vẻ mặt của người đó, cô bất giác rùng mình. Tề Mặc quá tàn bạo, quá đáng sợ. Phải có sức mạnh lớn đến mức nào, bản lĩnh ghê gớm như thế nào, sức chịu đựng kinh khủng thế nào mới làm được chuyện đó, Tề Mặc không phải là con người.

Trên màn hình, hai chân Tề Mặc móc lên trên, hắn trườn người sang phía bên kia thân máy bay, hắn né tránh sự truy tìm của người ở bên trong cửa sổ rồi lại đột ngột ra tay. Ly Tâm bỗng nhiên hiểu ra, Tề Mặc đã đối xử với cô khá nhẹ nhàng. Nếu Tề Mặc nặng tay với một người có thân hình mềm mại như cô, chắc chắn cô sẽ thịt nát xương tan. Vậy mà bây giờ Ly Tâm vẫn sống khỏe, chứng tỏ sự nhân từ của Tề Mặc. Ly Tâm vô ý thức chắp tay vái trời, ông trời đối xử với cô không tệ bạc.

"Cô đang làm gì vậy? Lo lắng cho Tề sao?" Jiaowen đột ngột hỏi Ly Tâm qua màn hình hiển thị. Bạch Ưng và Lập Hộ nghe thấy cũng quay đầu nhìn cô.

Ly Tâm nghiêm túc theo dõi màn hình trước mặt, cô chỉ nhếch mép mà không lên tiếng. Lập Hộ mỉm cười với Ly Tâm: "Hiếm có dịp cô lo lắng cho lão đại. Cô đừng lo, chỉ cần lão đại lên chiếc máy bay đó, lão đại sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bản lĩnh của lão đại cô cũng từng lĩnh hội rồi còn gì. Đây chỉ là chuyện vặt".

Ly Tâm nghiến răng ken két, đây mà là chuyện vặt ư? Nếu Tề Mặc dốc toàn lực thì không biết còn khủng khiếp đến mức nào? Ly Tâm bất giác nhăn mặt: "Tôi chỉ lo lắng cho bản thân tôi".

Bạch Ưng quay đầu hỏi: "Ý cô là gì?". Ly Tâm không quan tâm đến lão đại, chỉ lo cho bản thân. Cô gái này quả là bất trung. Bạch Ưng trừng mắt nhìn Ly Tâm, sắc mặt anh ta tỏ ý không hài lòng.

Ly Tâm cũng ngẩng đầu trợn mắt đáp trả Bạch Ưng. Lập Hộ đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Cô biết là được rồi. Sau này xem cô còn dám ngang ngạnh nữa không". Bạch Ưng chưa từng tiếp xúc với Ly Tâm nên không hiểu tại sao cô chỉ lo cho bản thân mà không bận tâm đến Tề Mặc, Lập Hộ thì hiểu rõ nguyên nhân.

"Được rồi, đừng bàn những chuyện khác, hãy tập trung theo dõi tình hình trước mắt. Chúng ta không thể lơi là dù chỉ một giây ". Jiaowen mặc kệ Ly Tâm lo lắng đến ai. Hoàn cảnh hiện tại quan trọng hơn cả.

Tề Mặc nhanh chóng trườn đến đỉnh đầu máy bay. Nơi đó có một cửa khoang có thể mở ra. Đây là vị trí tiến vào máy bay chiến đấu loại hình này, cũng là nơi mỏng manh nhất trên thân máy bay. Tề Mặc nằm bò trên đó, thần sắc hắn lạnh lùng và bình thản như hắn không phải đang ở trên không trung, cũng không phải ở trên thân chiếc máy bay đang chuyển động mà giống như hắn đang trên mặt đất, nơi không có bất cứ sự nguy hiểm nào. Tề Mặc đập mạnh vào cửa khoang máy bay. Khi cửa khoang vừa mở ra, Tề Mặc nhanh như tia chớp lao người vào trong, nhanh đến mức người của Feiyusi ở hai bên cửa sổ không kịp phản ứng.

Tiếng súng vang lên ngay tức thì. Tề Mặc vừa lao người vào bên trong vừa rút súng nhằm đúng mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) của kẻ đang chĩa súng vào hắn. Ngón tay của đối phương trên khẩu súng còn chưa kịp động đậy, toàn thân đã bị đổ nhào ra phía sau.

Tề Mặc lộn người xuống đất. Hắn chưa kịp đứng dậy đã lập tức bay về phía sau. Kẻ ở đằng sau nhìn thấy bộ dạng Tề Mặc, sợ đến mức quên mất khẩu súng trong tay. Khi người đó tỉnh ra thì đã muộn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv