Ăn một bữa ngon lành, mọi sự mệt mỏi đều tan biến, cả người Ly Tâm vô cùng tỉnh táo. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài có nhiều người và xe lặng lẽ đi lại trong bóng đêm. Phía xa xa có hai chiếc máy bay trực thăng từ trên không trung hạ cánh xuống giữa sân.
Sau khi có dịp ngồi trên chiếc máy bay quân dụng của Jiaowen, Ly Tâm không còn cảm thấy kinh ngạc khi hai chiếc máy bay trực thăng lọt vào tầm mắt. Những người có tiền mua máy bay trực thăng cũng không có gì là lạ. Còn đối với Tề Mặc và Jiaowen, đó chỉ là món đồ chơi nhỏ.
Đưa mắt về mấy chiếc xe cảnh sát ở đằng xa, Ly Tâm bất giác lắc đầu. Do trước đây cô làm nghề không minh bạch nên cảnh sát đối với cô là sự tồn tại tương đối nhạy cảm, Ly Tâm không thể có cảm tình với họ. Mấy chiếc xe cảnh sát lần lượt lăn bánh, Ly Tâm biết bọn họ không tìm ra thứ gì khả nghi. Nếu chuyện cỏn con này Tề Mặc cũng không đối phó nổi, hắn không thể nào ngồi ở vị trí lão đại lâu như vậy.
Ly Tâm vô tình nhìn về phía máy bay trực thăng, phát hiện có hai người đàn ông từ trên máy bay bước xuống một cách vội vã. Mặc dù Ly Tâm cách đó khá xa nhưng do cô ở vị trí trên cao lại có ánh đèn chiếu sáng nên Ly Tâm có thể nhìn rõ. Hai người đàn ông vừa xuống máy bay, một người mặc thường phục còn một người mặc quân phục. Hai người đàn ông đi theo Hồng Ưng vào phòng khách. Ly Tâm đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, chạy về phía phòng khách, nơi có Tề Mặc và Jiaowen.
"Tề lão đại, Jiaowen lão đại! Hai người có ý gì vậy?". Ly Tâm nấp bên ngoài cửa phòng, vừa ngồi xổm xuống liền nghe thấy một tiếng nói phẫn nộ vọng ra.
"Ra đi". Giọng nói vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc của Tề Mặc đột nhiên truyền đến tai Ly Tâm.
Ly Tâm sờ lên chóp mũi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoàng Ưng không biết đứng ở cửa từ bao giờ. Ly Tâm bất giác nhíu mày. Cô ở ngoài nghe trộm, Tề Mặc biết là cô nên cho cô vào sao?
Hoàng Ưng trừng mắt nhìn Ly Tâm rồi đứng tránh sang một bên để Ly Tâm đi vào trong.
Ly Tâm nhún vai, cô vốn không phải là người có tính tò mò. Hiếm khi cô có hứng thú nghe trộm người khác nói chuyện, ai ngờ bị bắt ngay tại trận. Xem ra mấy hành động lén lút không thích hợp với cô. Ly Tâm chỉnh đốn lại quần áo, theo Hoàng Ưng đi vào trong.
Thấy Ly Tâm đi vào, Tề Mặc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cô dám đi nghe trộm, đúng là làm mất mặt hắn. Ly Tâm bắt gặp ánh mắt hung dữ nhưng không xuất hiện tia sát khí của Tề Mặc, cô liền mỉm cười với hắn rồi ngoan ngoãn đứng ra sau lưng Tề Mặc.
Hai người đàn ông ngồi đối diện Tề Mặc và Jiaowen tuổi tác không lớn không nhỏ, tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi. Người đàn ông mặc quân phục ngồi gần chỗ Ly Tâm nên cô có thể nhìn rõ. Ly Tâm không khỏi cảm thấy kinh ngạc, người này là tướng quân mang quân hàm thượng tướng. Còn người mặc thường phục ngồi bên cạnh, phía dưới lộ ra đuôi áo. Ly Tâm giật mình khi phát hiện đuôi áo đó cũng là quân phục. Tuy nhiên, cô không nhìn ra quân hàm của người đó. Người đàn ông này và viên thượng tướng kia ngồi ngang hàng nên Ly Tâm đoán, cấp bậc của ông ta chắc chắn không phải là nhỏ.
Ngẫm đi nghĩ lại, Ly Tâm hiểu ra tại sao cô đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ. Hai vị tướng quân của đất nước này đi máy bay trực thăng đến dinh thự của Tề Mặc, Ly Tâm không muốn tò mò cũng không được. Xem ra, thế lực của Tề Mặc và Jiaowen lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của cô.
"Người của tôi". Tề Mặc lãnh đạm thốt ba từ đơn giản giải thích với hai người đàn ông đối diện.
Sau khi nghe câu nói của Tề Mặc, ánh mắt của hai người đàn ông đối diện mất đi vẻ cảnh giác. Ly Tâm hiểu ý của Tề Mặc khi giới thiệu cô với đối phương. Đối phương có chức vị không thấp, Tề Mặc lại trực tiếp giới thiệu cô, để họ làm quen với cô. Nghĩ đến đây, Ly Tâm bất giác nhăn mặt. Sau này, việc thoát khỏi Tề Mặc sẽ ngày càng khó khăn hơn. Nếu toàn thế giới đều biết cô là người của hắn, thì cô còn biết trốn đi đâu?
Người đàn ông mặc quân phục đảo mắt qua Ly Tâm rồi quay sang Tề Mặc nói giọng phẫn nộ: "Tề lão đại. Hôm nay anh có ý gì? Hai chiếc máy bay quân dụng tự nhiên bay đến đây. Rốt cuộc các anh định làm gì?"
Tề Mặc bình thản trả lời người đàn ông mặc quân phục: "Tôi vội quá, không có ý gì khác".
Người đàn ông mặc thường phục nghe Tề Mặc nói vậy thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, làm tôi phải bay thẳng từ nước ngoài về đây".
Người mặc quân phục liền gật đầu: "Không có ý gì khác là được rồi. Các anh bay qua đây một cách lộ liễu như vậy, tôi nhận được tin báo không thể không xử lý. Hai vị lão đại, sau này nếu hai vị đến Australia xin hãy thông báo trước. Các anh đột nhiên nhập cảnh, khiến hạ cấp của tôi trở tay không kịp, còn tưởng là kẻ địch xâm nhập. Bây giờ, cả cục An ninh quốc gia của chúng tôi ở trong tình trạng náo loạn, như chuẩn bị chiến tranh đến nơi".
Jiaowen liền cười lớn: "Ai bảo các ngài đều là những người vô cùng bận rộn, muốn liên hệ với các ngài không biết phải qua bao nhiêu kênh. Mượn tuyến hàng không quân dụng của các ngài là phương thức thông báo cho các ngài nhanh nhất".
Gương mặt người đàn ông mặc thường phục hoàn toàn nhẹ nhõm, ông ta tựa người vào thành ghế sofa. Ly Tâm thầm nghĩ, hóa ra máy bay của Jiaowen đến đây bằng đường hàng không quân dụng, thảo nào trên đường đi không gặp trở ngại, chỉ bị cảnh sát đuổi đến cửa. Những mối quan hệ ngầm quả là phức tạp.
"Nhưng thưa ngài Cục trưởng, cấp dưới của ngài hành động nhanh quá đi. Cả hai lần đều xông tới đây gây khó dễ cho chúng tôi". Hồng Ưng đứng sau Tề Mặc, nhìn người đàn ông khoác quân phục bằng ánh mắt bình thản.
Vị Cục trưởng phẩy tay: "Tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý vụ này, các anh đừng lo".
Hồng Ưng mỉm cười: "Chúng tôi không lo. Có hai vị, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết"
Người đàn ông mặc thường phục nghe vậy cười ha hả: "Hồng Ưng nói không sai. Việc cỏn con này chẳng đáng gì, các anh đừng bận tâm. Nhưng cấp dưới của tôi hành động nhanh chứng tỏ năng lực không tồi. Mong hai vị lão đại đừng gây khó dễ cho bọn họ".
Hồng Ưng cười lớn: "Nếu chúng tôi gây khó dễ cho bọn họ, liệu họ có thể an toàn trở về? Bọn họ có hành động nhanh, có năng lực hay không đều không nằm trong phạm vi quan tâm của chúng tôi. Chỉ vì nể mặt hai vị nên chúng tôi mới không động đến họ. Có điều, ngài cục trưởng tốt nhất nên quản thúc bọn họ. Hai ngày tới chúng tôi còn có chút việc cần làm, hy vọng bọn họ sẽ không đến gây phiền nhiễu. Đừng để đến lúc đó người vô tội bị liên lụy".
Cục trưởng cục an ninh nghe Hồng Ưng nói vậy liền mỉm cười gật đầu: "Được, được thôi. Điều này tuyệt đối không thành vấn đề. Vừa rồi chúng tôi đã phê bình họ nghiêm khắc. Sau này chắc chắn họ sẽ không tới đây làm phiền các vị. Nếu họ còn không nghe lời tôi và tự ý hành động. Các vị không cần nể mặt tôi, muốn xử lý thế nào cũng được".
Hồng Ưng gật đầu: "Có câu này của ngài cục trưởng là được rồi".
Người đàn ông mặc thường phục bị cục trưởng cục an ninh cướp lời, liền hắng giọng rồi quay sang Tề Mặc: "Vậy hai vị đến đây vì việc gì mà vội vàng như vậy? Có cần chúng tôi giúp gì không, dù sao đây cũng là đất nước của chúng tôi".
Jiaowen gật đầu: "Tôi cũng vừa có ý đó".
Người mặc thường phục lên tiếng: "Chỉ cần trong khả năng của chúng tôi, các anh cứ đề xuất". Cục trưởng cục An ninh cũng gật đầu.
Tề Mặc lạnh lùng nhìn hai người đàn ông đối diện. Hắn đan mười ngón tay đặt trên đùi, cất giọng từ tốn: "Tôi muốn biết các ngài có mua vũ khí trong khoảng thời gian này hay không?"
Cục trưởng cục An ninh lập tức đứng dậy, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên: "Đất nước chúng tôi từ trước đến nay luôn mua vũ khí từ hai vị. Tề lão đại nói vậy là có ý gì?"
Tề Mặc phất tay: "Không có ý gì cả. Tôi có một lô hàng bị đánh tráo, nghe nói lô hàng này được bán sang Australia".
Tề Mặc vừa dứt lời, hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, ánh mắt họ lộ vẻ thâm trầm ngờ vực. Cục trưởng cục An ninh ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi người đàn ông mặc thường phục: "Bộ trưởng, thời gian gần đây có tin tức gì của đối thủ không? Chúng bắt đầu hành động rồi à?"
Người đàn ông mặc thường phục được gọi là Bộ trưởng nhíu mày đáp: "Không thấy có tin chúng có hành động bất thường. Nhưng nếu địa điểm hàng đến là Australia, chắc chắn người mua ở bên này. Đúng là chỉ bọn chúng mới có thực lực và dã tâm mua lô hàng đó. Chúng giỏi thật đấy, dám qua mặt chúng ta. Nếu hôm nay Tề lão đại và Jiaowen lão đại không truy đuổi đến đây, chúng tôi còn chẳng biết gì".
Thấy thần sắc của hai vị quan chức quân đội có vẻ nghiêm trọng, Tề Mặc cất giọng lạnh lẽo: "Tôi không có hứng thú với việc nội chính của các ngài. Tôi chỉ muốn biết đối phương là ai? Nơi nào là nơi có khả năng đón hàng nhất? Còn nữa, hãy mở con đường đặc thù của các anh cho chúng tôi, tôi cần dùng một số thứ".
Ông bộ trưởng và Cục trưởng liếc nhìn nhau mà không lên tiếng. Jiaowen thấy vậy mỉm cười: "Chỉ là một con đường đặc biệt thôi mà. Các ngài phải biết lô hàng này có trị giá hơn 40 tỷ đô la, toàn là vũ khí loại hình mới. Nếu rơi vào tay đối thủ của các ngài, tôi tin mảnh đất yên bình như Australia rồi cũng sẽ thay đổi hoàn toàn".
"Hơn 40 tỷ. Mẹ kiếp, nhiều như vậy sao?" Cục trưởng cục An ninh vừa la lớn vừa vung nắm đấm về phía trước.
Ông bộ trưởng nhìn Tề Mặc và Jiaowen, gật đầu nói: "Không thành vấn đề. Các anh cần mở con đường đặc biệt nào thì cứ đề xuất. Các anh không mang quân bị tới, chúng tôi có thể chuẩn bị cho các anh. Về vấn đề vừa đề cập, chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận rồi cho các anh câu trả lời chắc chắn".