“Sao máu của cậu lại có mùi tanh?” Đào Tinh hỏi lại lần thứ n.
Tiểu Trương trả lời lần thứ n: “Không biết.”
Đào Tinh đổi tư thế dựa vào ngực Tiểu Trương, đổi chủ đề: “Sao cậu phải ôm mình ngủ thế?”
“Vì mình muốn như vậy.”
Đào Tinh nghĩ thầm: Ok, vì cậu mạnh nên cậu nói gì cũng được. Đào Tinh không nói nữa, lát sau Tiểu Trương lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Cậu có thể nói với mình lý do cậu đi không?”
Đào Tinh gãi mũi, “Vấn đề này quan trọng đến vậy ư?”
“Cậu không nói thì sao mình giúp cậu được.”
“What? Sao cậu phải giúp mình?”
Tiểu Trương nhìn cậu: “Vì chúng ta là bạn tốt.”
Đào Tinh nghe thấy trong đầu có một tiếng “bụp” như tiếng nắp chai bị khui ra, khiến cậu chợt hiểu vấn đề: “Mình với cậu là bạn tốt?”
Cậu đã sống như một cái vỏ trong nhiều năm như vậy, sau khi cố gắng tạo mối quan hệ với vô số người và yêu quái đều không có kết quả, thế mà bây giờ ông trời cho cậu có một người bạn tốt. Bạn tốt là thế nào? Là người có thể dễ dàng kéo bạn ra khỏi nỗi cô đơn vô tận, nói thế nào nhỉ, là Đào Tinh sẽ không cảm thấy cô đơn trừ khi Tiểu Trương không còn để ý tới cậu nữa, cậu sẽ mãi mãi coi Tiểu Trương là bạn tốt của mình.
Việc này khiến Đào Tinh kích động vô cùng, ánh mắt cậu nhìn Tiểu Trương hệt như con chó nhìn thấy chủ, chỉ hận không thể liếm mặt hắn một cái, “Này, chúng ta có cần tiến hành nghi thức nào đó không?”
“Mình nghĩ không cần lắm đâu…” Tiểu Trương nói, “Cậu nói cho mình biết lý do cậu bỏ đi là được.”
Đào Tinh rất muốn nói cho Tiểu Trương toàn bộ sự thật, nhưng cậu biết cậu không thể nói được, bây giờ không còn cách nào khác nên đành bịa một lý do chứa một phần sự thật: “Thật ra mình đang trốn một người, người đó không dễ đụng vào.”
“Cậu và người đó từng xảy ra mâu thuẫn à?”
“Ừ, có thể coi là vậy.”
Tiểu Trương do dự một hồi, hỏi: “Thế mục đích của hắn ta là gì? Muốn chơi cậu hay muốn tiền?”
Đào Tinh nói tới lại mệt mỏi, cậu cọ đầu lên vết thương ở vai Tiểu Trương, nói: “Mình cũng không biết.”
Tiểu Trương trước giờ chưa từng có hành động mờ ám như vậy với ai, lúc này không thể khống chế cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng mà mỉm cười, thậm chí chỉ hận không thể đưa Đào Tinh lên nóc nhà ngắm sao! Nhưng lúc nãy hắn vừa nói hai người là bạn tốt nên không thể cư xử quá trớn được, thế là hắn vuốt tóc Đào Tinh, giả bộ bình tĩnh: “Không sao, cậu về trường trước nhé.”
Đào Tinh buồn bã nói: “Không được, mình không thể về trường nữa.”
“Nhưng cậu cũng không thể mãi ở ngoài như vậy.”
“Mình ở đâu cũng được.” Hơi thở của Đào Tinh phả vào mặt hắn, “Khi cậu rảnh nhất định phải tới tìm mình nhé.”. Đọc truyện hay tại ++ trù mtruyện. C OM ++
“Mình đã nói sẽ về trước đâu.”
Đào Tinh dùng tay chặn miệng hắn lại, “Thôi không nói vấn đề này nữa, chúng ta nên nói về vấn đề giữa những người bạn tốt với nhau. Trước tiên là việc sau khi mình đi thì ai thế chức chủ tịch hội học sinh?”
Tiểu Trương liếc cậu, thầm nghĩ tên này chẳng bao giờ quên được mấy chuyện tào lao, về già hẳn sẽ phải làm tổ trưởng dân phố nhỉ. Hắn nói: “Hình như là cái gì Vương đấy.”
“Sao lại là thằng đấy, cậu ta có chỗ nào hơn mình chứ?” Đào Tinh tức lắm, “Cậu ta có đẹp bằng mình không, có tinh thần trách nhiệm bằng mình không, có năng nổ bằng mình không?!”
Tiểu Trương nhanh trí dỗ dành cậu: “Không! Thằng đấy làm gì có cửa so với cậu, chắc là nó đút lót rồi.”
Đào Tinh gật đầu cái rụp, đột nhiên trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ: phải rồi, sao mình không đút lót cho thằng cha lãnh đạo kia để xóa án đánh nhau nhỉ, sau đó mình có thể quay về trường ở cùng Tiểu Trương rồi! Từ rày về sau mình và Tiểu Trương lại được gần nhau!
Đào Tinh nghĩ được cách này thì phấn khởi vô cùng, cậu cười hì hì nói: “Bỏ qua chuyện của cậu ta đi, mình vừa nghĩ được một cách giải quyết vấn đề của mình, nhưng mình phải về quê một chuyến, đến khi mình trở lại là có thể tiếp tục đi học rồi.”
Nói đến đây cậu đột nhiên thay đổi biểu cảm, giở trò mè nheo: “Trước khi mình quay lại, cậu không được làm bạn tốt của người khác đấy nhé, nghe chưa?”
Tiểu Trương thấy câu này cứ như mấy đứa con nít tiểu học nói với nhau vậy, dù dở hơi gần chết nhưng hắn nghe vẫn lọt tai lắm. Thế là hắn nghiêm túc gật đầu: “Đã rõ!”
Lát sau còn bổ sung thêm: “Không có người khác, chỉ có mình cậu.”