Vờn qua vờn lại một hồi đã đến nửa đêm, Đào Tinh mệt rã cả người, bây giờ đừng nói là nhận thua, dù bắt cậu cúi gập người xin lỗi Tiểu Trương cũng không thành vấn đề. Tiểu Trương mở cửa, Đào Tinh nhìn hắn cả buổi mới nói: “Lòng dạ hẹp hòi.”
Tiểu Trương cũng mệt lắm rồi: “Kệ thằng điên nhà cậu, có gì mai nói.”
Hắn xoay người đi vào, vừa nằm xuống giường đã ngủ. Đào Tinh cũng buồn ngủ lắm, nhưng ngửi thấy mùi hôi trên người mình đành phải chạy vào phòng tắm ngâm nước nóng.
Lúc cậu bước ra Tiểu Trương đã ngủ say, Đào Tinh lay hắn dậy: “Ê! Dậy ăn khuya đi.”
Thấy Tiểu Trương không nhúc nhích, Đào Tinh la lớn: “Thầy giáo điểm danh!”
Tiểu Trương mở mắt ra trừng cậu: “Sao cậu ồn quá vậy? Khuya rồi không sống được như một người bình thường hả?”
Đào Tinh chui vào chăn, thì thầm: “Cậu còn dám chửi mình? Lúc nãy cậu nói cho mình “chơi” xong rồi đi ăn, cậu nói mà không chịu giữ lời. Mình cũng có bắt cậu phải dẫn mình lên mặt trăng hay lên sao hỏa đâu, chỉ ăn có một bữa mà cậu cũng than. Cậu chẳng bao giờ cau có với người khác cả, mình thấy cậu ghét mình thì có, cậu đối xử với mình không tốt chút nào.”
Tiểu Trương nói: “Chỉ cần mình thấy cậu sẽ không còn sức cáu với người khác.”
Đào Tinh nghiêm mặt, ánh mắt vô cùng hung dữ, ngửa đầu về sau nói một chữ “Ồ!”
Tiểu Trương trừng cậu, đưa tay qua đè cậu xuống giường, nói bằng giọng bực dọc: “Ngủ nửa tiếng, chút nữa gọi mình.”
Cuối cùng Đào Tinh cũng chịu im lặng.
Cậu xoay người sang nhìn mặt Tiểu Trương, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gần nhau đến vậy, lúc Tiểu Trương thức cậu nào dám chọc hắn, cậu sợ bị đánh. Tuy rằng bình thường cậu luôn mồm chửi bới, nhìn vào tưởng cậu là người trên cơ nhưng sự thật là cậu đánh không lại hắn, cũng không dám làm quá, lỡ như hắn giận thật thì chỉ còn cách đem đào đi xin lỗi thôi.
Nghĩ tới đây Đào Tinh cười rất đắc ý, Tiểu Trương cứ như đàn bà ấy, chỉ cần cậu xin lỗi một câu là thế nào hắn cũng mềm lòng.
Cậu cười một tiếng, Tiểu Trương đang nhắm mắt cũng cười một tiếng: “Cười cái gì?”
Đào Tinh giật mình: “Sao cậu không ngủ đi?”
“Cậu cứ cười hí hí thế này rồi mình ngủ kiểu gì?” Tiểu Trương nói: “Nghĩ gì mà vui thế?”
Đào Tinh nằm nghiêng qua, mặt đối mặt với Tiểu Trương: “Mình nghĩ đến cái lẩu nên vui vậy đấy.”
Tiểu Trương cạn lời, vừa nãy bị cậu làm rầm rầm cũng không ngủ được, chắc là do dạo này gặp quá nhiều chuyện phiền não, hắn đưa tay sờ mặt Đào Tinh, giọng vô cùng ngọt ngào: “Cậu lớn như vậy mà suy nghĩ chẳng khá lên được chút nào.”
Đào Tinh không trả lời.
Bầu không khí bắt đầu có vẻ kỳ lạ.
Tiểu Trương giả bộ bình tĩnh nói: “Vậy giờ đi ăn nhé, ăn xong rồi ngủ sớm một chút.”
“Hả…” Đào Tinh nói: “Không đi, mình lười rồi, cậu tắt đèn ngủ đi.”
Tiểu Trương bỗng nảy ra ý nghĩ xấu xa, tắt đèn rồi nằm song song với Đào Tinh, hắn đợi một chút mới thì thầm: “Này, cậu lạnh không?”
“Hôm nay 37 độ đấy!” Đào Tinh hoảng hồn: “Mình còn bán đồ nướng cả ngày, cậu nói xem mình có lạnh không?”
Tiểu Trương ngồi dậy cầm điều khiển ấn mạnh vào nút giảm nhiệt độ, giảm đến thấp nhất mới thôi, ba mươi giây sau hắn hỏi lại lần nữa: “Bây giờ lạnh chưa?”
Đào Tinh lạnh run cầm cập, cậu có cảm giác như mùa đông đang tới vậy, “Lạnh rồi, cậu chỉnh thấp như vậy làm gì?”
Tiểu Trương nằm nghiêng lại ôm cậu vào lòng: “Lạnh thì ngủ thế này.”
Hắn chờ nghe Đào Tinh chửi rủa nhưng không ngờ cậu chỉ im lặng, nằm rúc vào ngực hắn như một đứa trẻ.
Tiểu Trương ngắm nghía một hồi, không kiềm được sờ mặt cậu.